Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 41: Bày mưu tính kế

Editor: Búnn.

Bùi Nguyên Tu khẽ lắc đầu, xoay người vào doanh trướng.

Lúc này cần gì phải tự làm khổ?

Bây giờ Cửu Nhi vẫn còn ở trong Hoàng cung, hưởng toàn bộ sự yêu thương. Bản thân hắn phải suy nghĩ một kế hoạch thật tốt để có thể giống như kiếp trước lấy được Cửu Nhi về nhà.

Ngồi trên chiếc giường giản dị bên trong doanh trường, Bùi Nguyên Tu cố gắng suy nghĩ việc đã trải qua trong kiếp trước. Lập công, phong tướng quân, sửa lại án xử sai, thu thêm lãnh thổ, được tấn phong làm Phiên Vương.

Vậy thì nếu kiếp này cũng làm những việc tương tự thì có thể xứng đôi với thân phận của Cửu Nhi, có năng lực bảo vệ nàng.

Huống hồ, con đường này còn có kinh nghiệm được gom góp tích lũy từ kiếp trước, sẽ tránh tình trạng không có kế hoạch mà bị người khác tập tích, lúc tiến hành cũng gặp thuận lợi.

Sau khi quyết định chủ ý, bắt đầu nghiêm túc vạch ra kế hoạch.

***

Lý Long Hựu ở bên kia, mang theo tùy tùng, xách bao vải dầu vào doanh trướng lớn nhất, chắp tay thi lễ.

"Bình Hoàng thúc! Hoàng chất may mắn không làm nhục mệnh, lấy được thủ cấp của Ba Lãng trở về!"

Dứt lời, tùy tùng của Lý Long Hựu cầm bao vải dầu trong tay đưa lên án thư. Mở ra, đầu người với mái tóc hỗn độn, hai mắt lồi ra, máu tràn khắp nơi, lộ ra ngoài.

Bình Vương và các vị tướng khác thoải mái cười to.

Bình Vương vuốt râu nói: "Ba Lãng này chính là nhi tử mà Trát Đạt, thủ lĩnh bộ tộc Cổ Đê hài lòng nhất. Cũng chính là người sẽ kế vị chức thủ lĩnh. Bây giờ lại bị con lấy mất đầu, lúc biết việc này nhất định hắn sẽ không nén giận, chắc chắn sẽ có một trận phản công quyết liệt." Bình Vương vỗ vỗ bả vai Lý Long Hựu, nói: "Tiểu tử con rất giỏi, lần đầu lãnh binh phục kích đã toàn thắng, để ta dâng tấu chương báo tin vui cho phụ hoàng con. Lúc Hoàng huynh thấy, nhất định là vui cả đêm không ngủ được cho xem."

"Hoàng thúc tán thưởng, lần này Hoàng chất có thể chiến thắng, còn có một người có công vạch kế hoạch!"

"À? Là ai?"

"Bùi Nguyên Tu!"

"Là Nhận Chi? Tiểu tử này vô cùng giống phụ thân hắn lúc mới tòng quân, là người vừa có dũng vừa có mưu." Từ Lão Nguyên Soái nhẹ lắc đầu, tiếc nuối nói: "Năm đó Bùi Kính cũng là do ta đào tạo ra, chỉ tiếc lại mất sớm, ai..."

"Hổ phụ vô khuyển tử, chả trách lúc tiểu tử này dâng tấu muốn xuất chinh lại khiến Hoàng huynh tức giận muốn ngã ngửa." Bình Vương gia cười khẽ. "Nếu để hắn bình yên ở kinh thành thì đúng là nhân tài không được trọng dụng rồi."

"Là người có tài sao không truyền hắn đến đây, nghe xem bước tiếp theo hắn muốn làm gì." Minh Du nói. Là Thống soái có tài của một thế hệ, hắn còn chưa thấy cái gì tốt. Nếu không nắm chặt cơ hội bồi dưỡng, sợ đến lúc đồng lứa bọn họ lui về sau, lại chưa chín mà đã rụng thì hỏng rồi. Lần này Hoàng thượng tuyển hơn mười vị con cháu thế gia có công lao đi theo Thái tử ra đây, cũng có ý là sẽ tuyển lựa người tài trong số đó.

Lý Long Hựu nghe xong, liếc mắt ra hiệu với tùy tùng, để hắn đi mời Bùi Nguyên Tu qua đây.

Với Bùi Nguyên Tu, từ lần nói chuyện với hắn trong Hoàng Giác tự lập tức có ý kết bằng hữu. Cho nên sau này cùng ở trong quân, càng cảm thấy người này hợp khẩu vị của mình, cách nói chuyện của hắn cũng ngay thẳng, trong lời nói luôn có một tầng ý tứ. Không lý luận suông, thậm chí phù phiếm giống phần lớn con cháu thế gia. Mặc dù biết bản thân là Thái tử, những cũng không thích nhìn thấy người khác làm theo ý kiến của mình. Điều này khiến việc ở chung với Bùi Nguyên Tu vô cùng thoải mái.

Lúc Bùi Nguyên Tu tới doanh trướng, thì bên trong bản đồ đã được mở sẵn, Bình Vương đứng ở giữa, Từ Lão nguyên soái và Minh Du, đứng bên phải bên trái. Những vị tướng quân còn lại đứng thành hai hàng ở hai bên.

Mặc dù Lý Long Hựu có địa vị Thái tử cao quý, nhưng cũng chỉ đứng ở vị trí thủ hạ.

Bùi Nguyên Tu tiến lên hành lễ, sau đó đứng ở vị trí thủ hạ của Lý Long Hựu.

Ba vị con cháu thế gia cũng vào ngay sau đó, theo thứ tự đứng bên cạnh hắn.

Minh Du ho nhẹ một tiếng, nói: "Lần này Thái tử dẫn nhân mã đánh thắng bộ tộc Cổ Đê có ý định ăn cắp lương thảo của quân ta, cũng lấy được thủ cấp của Ba Lãng, nhi tử của thủ lĩnh bọn họ. Ba Lãng này chính là người tiếp nhận vị trí thủ lĩnh đời kế tiếp của bộ tộc Cổ Đê, cũng chính là nhi tử mà thủ lĩnh của bọn họ hài lòng nhất, rất có tiếng nói ở bộ tộc Cổ Đê. Cho nên lần này nhất định bọn họ sẽ phản công quyết liệt. Mời chư vị đến đây chính là muốn nghe xem, chư vị có ý kiến gì không?"

Minh Du vừa nói xong, Bình Vương liền tiếp lời: "Có lẽ đây là lần đầu đám người trẻ tuổi các ngươi chinh chiến. Mấy tháng nay cũng quan sát không ít rồi, có ý kiến gì không? Nói cho mấy lão già chúng ta nghe một chút!"

Đợi Bình Vương dứt lời, Lý Long Hựu bước lên nửa bước, chắp tay nói: "Lần này mạt tướng dẫn nhân mã phục kích quân địch, phát hiện, lần này bọn họ đánh lén đội ngũ áp vận lương thảo của quân ta, còn mang theo rất nhiều diêm sinh, cũng dẫn theo khá nhiều ngựa, và dây thừng. Cho nên mạt tướng đoán, lần này bọn họ không có ý đánh lén cướp lương thảo, mà là muốn thiêu hủy..."

"Ừ..." Từ lão nguyên soái vuốt râu, nói: "Nếu vậy thì bây giờ cũng là thời điểm quân địch thiếu lương thảo."

"Mạt tướng cũng cho là vậy, nên..." Lý Long Hựu đang muốn đưa ra suy nghĩ của mình thì một loạt ý kiến khác ào ào ập tới.

"Nếu vậy thì đại binh bên ta áp sát, thừa dịp bọn họ kiệt sức, ngựa mệt lử, thiếu lương thảo thì một lưới bắt gọn, đây chẳng phải là cơ hội tốt sao?" Thứ tử dòng chính của Đông Tín Hầu theo Thái tử xuất chinh, Trịnh Minh Tích nói.

Tướng quân cánh phải Dương Phúc Thông cười nói: "Ý tưởng rất tốt, nhưng chỉ là lý luận suông. Người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, dừng để cái lợi trước mắt che mờ."

"Vậy thì treo đầu Ba Lãng phía trên cửa doanh trại, giết nhuệ khí của Man di!" Lại thêm một người thuộc con cháu thế gia nói.

"Làm vậy chỉ chọc giận bọn họ, chúng ta có lợi ích gì?" Minh Du hỏi.

"Chuyện này..." Người đó không biết phải trả lời như thế nào.

"Mạt tướng có ý kiến, treo đầu Ba Lãng trên cửa doanh trại cũng là một kế hay..." Giọng Bùi Nguyên Tu có hơi trầm ngâm.

"Như thế nào?" Lý Long Hựu hỏi.

"Treo đầu Ba Lãng lên, sẽ kích động sự bi thương trong bộ tộc Cổ Đê, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, khiến bọn họ muốn chiến đấu một mất một còn với quân ta. Đương nhiên, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, thêm cái thứ hai sẽ suy yếu, ba cái sẽ biến mất. Trong mấy ngày này quân ta chỉ cần canh phòng cẩn mật, đợi đến lúc đối phương kệt sức, chúng ta sẽ tiến công..." Bùi Nguyên Tu dứt lời, nâng mắt nhìn các bị trưởng bối.

"Cũng có nghĩa là thừa dịp hắn bệnh, muốn mệnh của hắn? Diệu kế!" Trịnh Minh Tích nói.

"Ừ, có thể thử một lần!" Bình Vương nói. "Ý chư vị thế nào?"

Mọi người cảm thấy có thể làm, cho nên cùng gật đầu.