Tô Chỉ nhìn Qua Lâm nằm trên đống mảnh vỡ thủy tinh, muốn đi đến cho thêm một cước mạnh, nhưng nhìn mặt mũi tràn đầy thống khố của Qua Lâm, cuối cùng vẫn là ngừng tay. Một chưởng vừa rồi lực đạo không nhỏ, đã đủ cho nàng chịu trận.
Vốn mọi chuyện đang hài hòa, không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, Tô Chỉ tức giận xoay người ra khỏi nhà. Nàng vừa rồi rõ ràng còn đang lo lắng cho Qua Lâm gặp nguy hiểm, nàng thật sự là bị mù rồi!
...
Tô Chỉ đi rồi, hào khí quỷ dị trong nhà lập tức lắng xuống. Qua Lâm thống khổ nằm trên đống mảnh vụn thủy tinh, sắc mặt tái nhợt, phải cố gắng lắm cô mới nâng được tay phải lên ôm ngực mình, mồ hôi lạnh trên trán chắc cũng được cả chén rồi. Còn không tới 2 giây, Qua Lâm đột nhiên cảm giác được trong thân thể như có gì đó mạnh mẽ trào ra, cô áp chế không nổi, trực tiếp "Khụ khụ" ho khan một tràn.
Một tràn ho khiến Qua Lâm cảm tưởng như mình đã già sắp chết tới nơi, vốn ngực đã đau lợi hại, hiện giờ ho còn đau hơn bội phần, cô thực sự nghĩ muốn chết. Trận đau đớn còn chưa tính là nhất, sau khi ho khan, đột nhiên từ trong miệng phun ra một lượng máu tươi không khỏ, Qua Lâm cười khổ, nha đầu kia thật độc ác, ở cùng nhau nhau 2 tháng, đánh nàng thổ huyết 2 lần.
Cảm thán xong, Qua Lâm gian nan bò dậy, nhưng còn chưa bò được 2 bước, cả người lại đổ ập xuống đất. Hiện tại, toàn thân cô đều đổ mồ hôi lạnh, choáng váng đầu óc. Trận đau này không giống như những trận đâu bình thường, đau từng cơn từng cơn, giống như lăng trì vậy ah.
Vô lực quét mắt nhìn xung quanh cái bàn đổ nát, Qua Lâm cố hết sức vươn tay lướt qua đống mảnh vụn kính, lấy được hộp thuốc gia đình. Mỗi tháng cô đều có mấy ngày đau chết đi sống lại, cho nên trong hộp thuốc luôn có đủ các loại thuốc giảm đau. Cô tùy tiện lấy một vĩ thuốc, "Tạch tạch tạch tạch" cô tách 4 viên thuốc nuốt vô họng.
Cũng không biết thuốc giảm đau này là giảm đau cái gì, nhưng đầu Qua Lâm quay mồng mồng, cô biết mình sắp hết chịu nổi, uống thuốc giảm đau lúc nào cũng vậy ah. Qua Lâm mơ mơ hồ hồ xuất hiện đủ loại ảo giác, bóng dáng xuất hiện kia không ai khác chính là Tô Chỉ, vừa thấy bóng dáng Tô Chỉ, Qua Lâm liền hận nghiến răng nghiến lợi. Lúc này đây cô khẳng định, một chưởng đó đã làm cô trọng thương, bà nội nó, cô mà còn sống, tuyệt đối không tha cho nha đầu Tô Chỉ kia!
Cứ như vậy mơ mơ màng màng, mắng có mắng, chửi có chửi, không biết qua bao lâu, Qua Lâm rốt cuộc chịu không được, nhắm mắt lại. Lần này cũng không biết là cô là ngủ hay là hôn mê bất tỉnh!
Dưới lầu, Tô Chỉ cũng không có đi xa, nàng đi đến cổng tiểu khu thì không biết đi đâu nữa. Mà vốn dĩ là nàng chỉ tức giận quá liền đi ra, nào có cái mục tiêu gì. Nàng lại đi trở về, đi tới ghế đá trong khu cư xá ngồi xuống. Trong lòng phiền loạn muốn chết, liền giống như một đống hồ nhão, lấy ngội ra nhìn lại.
Nàng ngồi nhìn ngọc bội cũng 20 phút chứ không ít. Lúc trước ở Đại Doanh, nàng gặp phải sự tình rối rắm cũng như thế, ngơ ngác ngồi nhìn ngọc bội, ngọc bội giống như có ma lực, luôn làm cho nàng bình tâm trở lại. Lúc này đây đương nhiên cũng thế.
Tâm tĩnh lại một chút, lập tức cảm thấy chuyện kỳ quái. Tô Chỉ càng nghĩ càng cảm thấy Qua Lâm kỳ quái. Cô vì cái gì vừa vào cửa thấy ngọc bội liền nổi giận đùng đùng? Ngọc bội này kiểu dáng rất bình thường, hình chữ nhật, một mặt có chỗ gồ gề, chỉ như thế thôi. Khả năng hấp dẫn duy nhất của miếng ngọc bội này là độ tinh khiết, người bình thưởng cũng có thể nhìn ra giá trị liên thành của nó, huống hồ là Qua Lâm.
Chẳng lẽ Qua Lâm trong thấy ngọc bội tốt muốn chiếm đoạt?
Khẳng định không phải, Tô Chỉ suy nghĩ một chút, liền phủ nhận ý nghĩ này. Vì tuy Qua Lâm là người rất keo kiết, nhưng kỳ trân dị bảo gì cô cũng thấy nhiều rồi, cầm trong tay cũng nhiều, nàng cũng đang ở trong nhà cô, cô không cần liều lĩnh chiếm đoạt. Huống hồ nàng cùng Qua Lâm lại không phải lần đầu tiên gặp mặt, Qua Lâm đánh không lại mình, trong lòng cũng tự hiểu rõ. Đã như vậy, ắc cô biết rõ kết quả, vì cái gì còn liều lĩnh đoạt ngọc?
Trong đầu giống như một một cuộn chỉ lớn, từng vòng từng vòng, khắp nơi đều là nút thắt, không lý giải được.
Nhưng kỳ thật, trong đầu Tô Chỉ, giống như loáng thoáng đã biết rõ hết thảy là vì cái gì. Nhưng, nàng không muốn suy nghĩ, cái ý nghĩ kia làm Tô Chỉ không cách nào tiếp nhận, nếu như là sự thật thì...
Thế nhưng mà vô luận dù nghĩ thế nào, có suy đi nghĩ lại thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không tìm được lý do giải thích chuyện vừa rồi.
Tô Chỉ đột nhiên có chút tuyệt vọng, thở dài, nàng cúi đầu, chân mày đã cau lại thành một đường. Nhưng như vậy đoán mò không phải là cách, vô luận kết quả cuối cũng là như thế nào, nàng sớm muộn gì cũng phải đối mặt, công chúa Đại Doanh không thể bị động, cho nên nàng phải tự mình đi gỡ nút thắt, tìm đáp án.
Sau nửa ngày, nội tâm Tô Chỉ hình như bình tĩnh một chút, nàng ngẩng đầu, hít sâu một hơi, lúc này mới đứng lên, hướng nhà đi về.
Trong nhà, thần kỳ yên tĩnh, Tô Chỉ vừa đi vào cửa, đập vào mắt chính là hình ảnh Qua Lâm nằm trên mặt đất. Cô nhắm mắt, nằm bất động. Tô Chỉ vừa thấy, tâm thoáng cái liền hoảng sợ!
Nàng cũng không biết nhiều như vậy, tiến lên một bước, tay kê lên dưới mũi Qua Lâm. Khi cảm giác được Qua Lâm còn hô hấp, Tô Chỉ mới định thần lại.
Vừa rồi xảy ra chuyện, nàng bỏ đi, mặc dù bình tĩnh nhưng không có nghĩa là không lo lắng. Có hô hấp không đồng nghĩa là Qua Lâm không có việc gì, vừa rồi một chưởng kia nàng xuất lực đạo không nhỏ, người có công phu sẽ chịu được, nhưng Qua Lâm có biết công phu thì công phu cũng không biết Qua Lâm nha!
Tô Chỉ không lề mề, lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy Qua Lâm đưa về phòng, Tô Chỉ bắt mạch cho Qua Lâm, sau đó đi vào phòng tắm lấy chậu nước. Trở ra, nàng lau mồ hôi, lau vết bẩn trên mặt Qua Lâm, như thế mới phát hiện, trên mặt Qua Lâm không chút huyết sắc, một khuôn mặt trắng bệch, khiến cho người nhìn vừa lo vừa sợ.
Tô Chỉ không nghĩ nhiều, cẩn thận cởi bỏ từng cái y phục trên người Qua Lâm. Không cởi còn không thấy gì, cởi ra mới thấy... Tô Chỉ ngơ ngác luôn rồi. Nàng nhớ rõ từ đầu chí cuối chỉ chưởng Qua Lâm một cái mà thôi, nhưng trên người Qua Lâm vô số vết bầm tổn thương, từ đâu mà ra? Hơn nữa nàng nhìn thấy có hai vị trí đặc biệt nghiêm trọng, vết bầm biến thành màu đen, may mắn là bị trên bụng, nếu cao hơn một chút, có khi đã gãy xương sườn.
Lần này cô đi cuối cùng đã gặp phải chuyện gì?
Nghĩ nghĩ, Tô Chỉ liền lắc đầu, bây giờ không phải thời điểm suy nghĩ những thứ này, trước hết phải cứu sống Qua Lâm rồi nói sau.
Nội thương cần trung dược*
(thuốc Đông y, thuốc bắc) điều trị, hơn nữa hiện tại trên người cô nhiều chỗ tổn thương, sợ nhất có chỗ nào chuyển biến xấu. Cho nên Tô Chỉ liền quay trở lại phòng tắm lấy một chậu nước khác, đến tủ lạnh lấy ít đá bỏ vô, đợi đến khi thử thấy nước thật lạnh, Tô Chỉ mới bưng chậu nước trở về phòng ngủ.
Nàng ngâm khăn vào nước lạnh, sau đó vắt ráo, để lên trán Qua Lâm. Chờ xong hết thảy, Tô Chỉ lấy ít tiền, đi xuống lầu tìm mua thuốc. Đối với thuốc tây, Tô Chỉ không hiểu, hơn nữa thuốc tây cũng không trị được ah. Cho nên Tô Chỉ chạy đi xa hơn, tìm được một Trung Y quán rách nát, mua thuốc trở về.
Về tới nhà, Tô Chỉ nhìn Qua Lâm, bắt mạch cho cô lần nữa, thấy không có chuyển biến xấu, sau đó nàng mới đi phòng bếp nấu thuốc. Nàng đường đường là công chúa Đại Doanh quốc, từ trước đến nay cơm bưng nước rót đều có người hầu hạ, ở đâu ra đi làm loại chuyện này? Nói thật, đến nhóm lửa nàng cũng không biết! Giằng có hơn 10 phút Tô Chỉ mới tìm được cách bật lò, nàng lấy một cái nồi đất, châm 2/3 nước, bỏ thuốc vào, bắt lên lửa nhỏ.
Trong thời gian này, Tô Chỉ vẫn chạy qua chạy lại giữa phòng ngủ và phòng bếp.
Nháy mắt một cái trời đã về chiều.
Thuốc đã nấu xong đặt ở đầu giường, nhưng làm sao cho cô uống đây, thực là làm khó Tô Chỉ. Nàng nhìn nhìn chén để ở đầu giường bắt đầu nguội, lại nhìn nhìn Qua Lâm hôn mê, nội tâm như kiến bò trên chảo nóng. Thuốc này không thể không uống, không uống bệnh Qua Lâm sẽ càng thêm xấu. Nhưng...
Nhưng làm sao để cho người hôn mê uống thuốc, nàng chỉ nghĩ được một cách, nhưng cách này làm sao có thể dùng được đây?! Trước không đề cập tới thân phận của nàng là công chúa, cho dù nàng là thường dân, hai nữ nhân hôn môi...
Tô Chỉ tiến thoái lưỡng nan, mồ hôi trên trán bắt đầu đổ. Thuốc đã hoàn toàn nguội lạnh, Tô Chỉ nhìn chén thuốc, rốt cuộc hạ quyết tâm. Nàng không thể để Qua Lâm chết, nàng còn có chuyện rất quan trọng muốn hỏi Qua Lâm, cho nên, đút thì đút ah.
Hạ quyết tâm, Tô Chỉ hít thở sâu một hơi, ngừng một hồi lâu, nàng mới bưng chén thuốc lên. Mỗi động tác giống như đi ra pháp trường, thật sự là cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng đây là chuyện nàng phải làm, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, cho nên nghĩ đến đây, Tô Chỉ cũng không còn do dự. Nàng hớp một ngụm thuốc lớn, nhìn đúng vị trí, cúi đầu, nghiếng người về phía trước.
Môi kề môi.
Tô Chỉ không dám làm quá nhanh, sợ Qua Lâm bị nghẹn, cho nên nàng truyền tùng chút một từ miệng mình qua miệng Qua Lâm, nhưng dù là thế nào, Tô Chỉ cảm giác được thuốc theo khóe miệng Qua Lâm chảy ra không ít, Tô Chỉ không ngừng lại, tay phải nhẹ kéo cằm Qua Lâm, nghe "ừng ực" một tiếng rốt ruộc Qua Lâm đã nuốt xuống.
Truyền hết thuốc trong miệng, mặt Tô Chỉ đã sớm ửng hồng. Nàng nhìn Qua Lâm hôn mê, không thể nói rõ là cảm giác gì, duy nhất trong nội tâm nàng có thể miêu tả, đó là hoang mang rối loạn, từng hồi từng hồi, tim đập, cũng rất nhanh, rất nhiều.