Công Chúa, Xem Như Cô Lợi Hại

Chương 4

"Cái gì!!" Khương Ngọc trừng mắt nhìn Qua Lâm, biểu lộ choáng váng nói "Ngươi cho rằng đóng phim hay sao mà đòi xuyên không? Ai lại xuyên không trong quan tài ah!"

Đây quả thật chưa thấy qua chui vô quan tài rồi còn xuyên không, ha ha, nhưng mà... "Nữ nhân kia vừa rồi liên tục nói chuyện với ta, ngươi có thấy cương thi nào biết nói chuyện chưa?" Qua Lâm hỏi.

"Chưa thấy là chưa thấy, nhưng..." Khương Ngọc vẻ mặt kinh hãi, nói không nên lời, nàng nắm chặt tay Tề Vi, nói "Dù sao bất kể như thế nào, nơi này không nên ở lâu, ta nhanh rời khỏi đây."

"Ta cũng muốn đi, nhưng..." Qua Lâm mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ nói "Bà cô kia nói chúng ta phá nhà nàng, không cho chúng ta đi."

"Cái gì?" Khương Ngọc đè nặng ngữ điệu nhỏ giọng "Bắt chẹt người ta sao?"

Bắt chẹt cái quái gì! Vốn chính là chúng ta trộm mộ người ta nha! Qua Lâm đang định đánh Khương Ngọc, bên tai lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Nữ hiệp đến rồi!

Mặt Khương Ngọc lại tái xanh rồi, ngược lại vợ nàng tương đối trấn định. Qua Lâm trong lòng khinh thường cái tên nhát như thỏ đế này, nhưng ngoài miệng vẫn cho Khương Ngọc một liều thuốc an thần, "Không có gì đâu, có ta ở đây."

Nói xong hai câu, nữ tử đi đến trước mặt. Qua Lâm, Khương Ngọc cùng Tề Vi ngồi xổm trên mặt đất nhìn lên, nàng kia từ trên cao nhìn xuống ba người, nữ tử tay cầm kiếm đồng chống xuống mặt đất, con ngươi trong veo, muốn có bao nhiêu lạnh lùng có bấy nhiêu, lúc này đừng nói tới Khương Ngọc làm chi, ngay cả Qua Lâm cũng nhịn không được cảm thấy thật quỷ dị.

Loading...

Ba ngươi đương sững sờ, nữ tử mở miệng trước "Như thế nào?"

Ý thức được mình thất thố, Qua Lâm hắng giọng, hỏi "Như thế nào cái gì?"

"Ngươi cảm thấy là cái gì như thế nào?" Nữ tử nhướng mày.

Đùa sao, cô đương nhiên biết rõ nữ nhân kia nói cái gì như thế nào. Nhưng cô có thể giả vờ không biết hay không? Đang lúc Qua Lâm muốn giả ngu, ánh mắt lại lia đến thanh kiếm vô cùng sắc trong tay nử tữ kia, trên cổ cảm giác đau lại bắt đầu. Qua Lâm mạnh miệng "Ngươi muốn thế nào?"

Khương Ngọc ở bên cạnh không hiểu ra sao, nàng giật giật tay áo Qua Lâm hỏi, "Các ngươi nói cái gì như thế nào ah?"

"Là vấn đề ra khỏi đây đó!" Qua Lâm nhỏ giọng giải thích.

Khương Ngọc lập tức tỉnh ngộ, nàng có chút khiếp đảm, nhìn nữ tử, nói phụ họa "À.. ừ, vậy... ngươi muốn thế nào?"

"Các ngươi phá chỗ của bổn cung, trộm bảo vật, các ngươi cảm thấy nên như thế nào?"

Cô gái này chỉ nói một câu, ngữ khí bình thường, nhưng vô luận là Qua Lâm hay Khương Ngọc Tề Vi đều cảm thấy nồng đậm áp bách, thực sự gọi là khí thế hơn người.

Ba người nhìn nàng, nàng nhìn ba người, đều là vẻ mặt "không biết làm sao", cuối cùng Khương Ngọc cùng Tề Vi đồng loại nhìn về phía Qua Lâm, Qua Lâm vừa thấy, tức hận không thể nhảy cao ba thước. Trong lòng thầm mắng, cmn, không có tiền đồ! Lão nương đâu phải thần thánh, chuyện gì cũng giải quyết được!

Nhưng vẫn phải giải quyết chuyện này đúng không? Qua Lâm vò đầu bứt tóc, thiệt là tổn thương tế bào não mà.

Trong lúc suy nghĩ, trong đầu Qua Lâm lóe lên ý tưởng, đã có chủ ý. Suy tư có thể thực hiện, Qua Lâm lập tức vui vẻ ra mặt, nàng cười tủm tỉm nói với nữ tử "Vầy đi nữ hiệp, ba người chúng tôi xông vào nơi này, cũng không biết là nhà của ngài, có mạo phạm xin ngài rộng lòng tha thứ. Ngài... ừm... ngài... niệm tình chúng ta lần đầu vi phạm, chúng ta đem đồ vật trả lại cho ngài, ngài đại từ đại bi thả cho chúng tôi đi."

Qua Lâm nói xong còn cười nịnh nọt, Khương Ngọc đứng một bên không vui, thúc cùi chỏ vào Qua Lâm, hai tròng mắt đảo tới đảo lui ý nói không được. Cô biết rõ Khương Ngọc có ý tứ gì, nói đùa gì vậy, ngọc chống phân hủy giá trị liên thành kia, đừng nói là Khương Ngọc, chính cô cũng không chủ động giao ra. Về phần những thứ vàng mã kia, đã có ngọc chống phân hủy, có chúng hay không cũng không còn quan trọng! Chỉ cần các nàng có thể cầm ngọc chống phân hủy bình an rời khỏi nơi này là phát tài rồi?!

Qua Lâm nghĩ đến, khóe miệng đã muốn rộng đến mang tai, nhưng cô quên tục ngữ có câu, người tính không bằng trời tính. Chỉ thấy khóe niệng nữ tử cong lên một chút, lạnh lời "Ngươi nghĩ thật tốt, chỉ tiếc bổn cung không đồng ý."

Ta té!

Mộng đẹp bị sét đánh tan tành, Qua Lâm bĩu môi "Ta đây không có cách nào khác, ngươi nói phải làm sao bây giờ?"

Nữ tử nhướng mày, nói "Các ngươi cố ý xông vào chỗ của bổn cung, còn trộm bảo vật. Vô luận như thế nào cũng đáng tội chết." Nữ tử nói xong, vung thanh kiếm trong tay. Qua Lâm vừa thấy nữ tử khí thế đùng đùng, tiểu tâm can lại bị hù run lên, nhưng đột nhiên, nữ tử xoay chuyển lời nói "Nhưng gần đây bổn cung không thích sát sinh, trước bổn cung giữ lại cái mạng nhỏ cho các ngươi. Nhưng, tội chết có thể miễn, tội sộng khó tha, các ngươi phá hủy chỗ của bổn cung, nhất định phải tìm một cái phủ đệ cho bổn cung ở."

...

Đây chính là hoàn toàn không có thương lượng đường sống mà!

Qua Lâm chán nản, cô xem như đã minh bạch, nữ nhân này căn bản chính là xuyên không tới, không có chỗ trọ đây mà!! Cái gì không thích sát sinh, cái gì tội sống kho tha? Lấy cớ, tất cả là lấy cớ! Thế nhưng mà cô có thể phản bác sao?

Cô không có.

Vừa rồi cô đã tận mắt chứng kiến thân thủ của nữ tủ này, gần như chỉ cần nháy mắt ba người các nàng đều bị quật ngã. Hôm nay nếu cô dám nói chữ "Không", bảo đảm tránh không được nữ nhân kia giơ tay chém xuống, các nàng ba người đều sẽ đi chầu Diêm Vương.

Cô còn làm được gì nữa đây? Qua Lâm tuyệt vọng thở dài, ai bảo người ta xuyên không tới là nữ hiệp, ta đánh không lại ah!!!

"Quyết định vậy đi." Qua Lâm thỏa hiệp, sau đó nói "Chúng ta mang ngài ra ngoài, tìm chỗ ở trong thành phố cho ngài, ngài thấy thế nào?"

"Không được." Nữ tử mặt không biểu tình từ chối, "Trước khi ta quen thuộc nơi này, các ngươi phải ở cùng phủ đệ với ta."

Cái rắm!!

Qua Lâm giậm chân một cái, trong miệng liên tục nói không được. Sao có thể để nữ nhân này cùng một chỗ với các nàng? Ngày quốc tế đùa vui chắc! Người sáng suốt nhìn nữ nhân này là biết thuộc dạng chủ nhân được nuông chiều từ bé, nữ nhân này mà cùng một chỗ với các nàng, chẳng phải các nàng gặp phiền toái sao! Không nên không nên, không được, nhất quyết không được. Qua Lâm liên tục lắc đầu, lại vô tình trông thấy hai người Khương Ngọc ở đâu đó câm như hến, không biết cự tuyệt, cái này lại để cho Qua Lâm giận tím mặt! Ah, lão nương ở đây giữ vững trận địa, hai người các ngươi lại không biết đệm theo! Các ngươi một người cũng vậy hai người cũng vậy, trắng trợn tổn thương người khác!! Qua Lâm dùng lực đánh Khương Ngọc, hung hăng liếc nàng.

Bị Qua Lâm hung hăng trợn mắt nhìn, Khương Ngọc lúc này mới kịp phản ứng. Trên thực tế, vừa rồi nàng vẫn còn vì sự kiện kinh hãi cùng khó hiểu dọa đơ người, nàng hoài nghi đây chỉ là ác mộng lúc nửa đêm, nữ nhân trong quan tài sống lại, hơn nữa còn là xuyên không đến đây. Hoảng sợ nhất chính là nàng phát hiện lời Qua Lâm nói đều là sự thật, nữ nhân này chẳng những cùng các nàng nói chuyện, mà mở miệng một tiếng bổn cung, hai tiếng phủ đệ.

Trời.

Khương Ngọc thu lại tâm tình bất an, sau đó mới cẩn thận đệm theo "Đúng vậy a nữ hiệp, ngài theo chúng ta thật sự không tiện, ta cùng bạn ta ở cùng một chỗ." Khương Ngọc nói xong, chỉ chỉ Tề Vi, rồi nói tiếp "Huống hồ chỗ chúng ta quá nhỏ, để ngài ở chỗ chúng ta thật sự là thiệt thòi cho ngài."

Nữ tử lạnh lùng nhìn Khương Ngọc hồi lâu, thẳng đến khi bức Khương Ngọc hận không thể nhảy xuống ba thước, nàng mới hừ lạnh một tiếng, sau đó giơ tay cầm kiếm chỉa vào chóp mũi Khương Ngọc, cười nói "Còn người kia thì sao?"

Khương Ngọc bị dọa tiểu tâm can loạn chiến, thấy nữ tử hỏi Qua Lâm, khó khăn thành thật mở miệng "Nàng không có, nàng ở một mình."