Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Chương 12-2: Thế giới mạt thế (2)

Người dịch: Bunny crusher

Đang lúc để làn nước ấm của vòi hoa sen xối lên mặt, Hàn Yên Yên bỗng nghe thấy tiếng kẽo kẹt của lò xo phát ra do cửa bị đẩy mạnh.

Hàn Yên Yên chưa kịp phản ứng đã bị hai cánh tay hữu lực giam vào lòng. Cô kinh sợ xoay người trong lòng ngực đàn ông, thấy rõ khuôn mặt lạnh lùng của Đinh Nghiêu, thân thể căng chặt lập tức thả lỏng.

Rõ ràng Đinh Nghiêu rất vừa lòng với phản ứng của Hàn Yên Yên, anh đẩy cô lên tường, cúi đầu cắn môi cô.

Rất kịch liệt, rất hung mãnh, người đàn ông này cướp đoạt thành tính! Chính là khẩu vị của cô.

Hàn Yên Yên cũng muốn phóng thích áp lực đã tích lũy cả ngày hôm nay, cô duỗi tay bấu lấy cổ Đinh Nghiêu đáp lại anh. Thân thể Đinh Nghiêu thon gầy rắn chắc, từng khối cơ rõ ràng. Hai thân thể trần truồng dán sát nhau dưới làn nước ấm, cảm thụ nhau cứng rắn và mềm mại. Dục vọng cũng theo hơi nước màu trắng mà bốc hơi ngày càng cao.

Bỗng hàng hiên vang lên tiếng thét chói tai mơ hồ. Nghẹn ngào, ngắn ngủi, rồi biến mất.

Hai đội viên đang nằm ngủ ở cách vách phòng tắm đột ngột cùng lúc xoay người bật dậy. Người sinh tồn nơi mạt thế, ai cũng được trui rèn ra tính cảnh giác cực nhạy.

“Tiếng vừa rồi là …?”

“… Là nữ.”

Sắc mặt hai người quỷ dị hẳn.

“Cái này … không phải vừa mới họp xong sao, mấy ngày nay lão đại cũng đâu có nghẹn hỏng? Sao lại…”

Sao có thể làm ra tiếng động lớn như vậy? Một tiếng kêu kia… rõ ràng là người phụ nữ kia ăn đau…

Hai mặt nhìn nhau.

“Ngủ!”

“Ừ, ừ, ừ, ngủ ngủ! Ngày mai còn phải làm việc!”

Hàn Yên Yên đau đớn, móng tay cắm thẳng vào da thịt Đinh Nghiêu. Đinh Nghiêu liếc mắt nhìn một cái, dưới ánh đèn mờ nhạt, một tia đỏ tươi nhẹ nhàng xuôi theo dòng nước, biến mất ở cống thoát nước.

“Xử nữ?” Anh hỏi.

Quá khứ của cơ thể này gần như trống không, mặc cô tự do phát huy, Hàn Yên Yên vốn rất hài lòng, không ngờ thanh âm điện tử lại “tri âm tri kỷ” chuẩn bị một khối thân thể còn chưa khai mở. Trong lòng Hàn Yên Yên ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của thanh âm điện tử, thanh âm run rẩy, tựa khóc tựa rên sụt sịt: “Nhẹ chút, đau…”

Ban ngày Hàn Yên Yên giết người như thú nhỏ mọc nanh, tuy không thể gọi là mạnh mẽ, nhưng toàn thân tỏa ra một khí chất ngoan cường kinh người. Lúc này, cô lại mảnh mai như một nhành hoa, chỉ cần một trận mưa rào là nhành hoa sẽ nát bươm.

Đinh Nghiêu đột nhiên nhớ tới ban ngày, Hàn Yên Yên dùng dao gọt trái cây quả quyết xoẹt qua động mạch chủ của tên đàn ông kia, đơn giản như cắt gọt hoa quả.

Vốn Hàn Yên Yên muốn một trận cuồng hoan kẻ tám lạng người nửa cân, không ngờ đánh giá sai thực lực bản thân, bị toàn diện nghiền ép. Thanh âm nức nở tựa vui thích tựa thống khổ mơ hồ phảng phất giữa tiếng nước chảy ào ào.

Người đàn ông như Đinh Nghiêu không biết cái gì gọi là thương tiếc phụ nữ. Thời điểm chạm đỉnh, khi trước mắt toàn ánh sáng trắng lập lòe, trong đầu Hàn Yên Yên hiện lên ý niệm này.

Hàn Yên Yên ngủ không yên.

Cô lại mơ thấy cảnh cát bay đá chạy, khuôn mặt mơ hồ mang theo đôi mắt lạnh nhạt không giống nhân loại nhìn chằm chằm cô, Hàn Yên Yên đột ngột bừng tỉnh, cả người toát mồ hôi lạnh.

“Tỉnh rồi?” Đinh Nghiêu đang ngồi ở mép giường, thong thả mặc quần áo.

Khi ở ngoài, Đinh Nghiêu sẽ không túng dục. Tối hôm qua chỉ đơn giản là thả lỏng một chút, ngủ một giấc tinh lực lại dồi dào, đầu óc lại thanh tỉnh.

Anh đứng lên mặc đồ, khoác áo thun tác chiến màu đen lên người, xoay người nhìn Hàn Yên Yên ngồi dậy. Tấm chăn rớt xuống, lộ ra thân thể tuyết trắng với những mảng đỏ loang lổ. Sắc mặt cô gái có chút mờ mịt, ánh mắt không tàn nhẫn như khi giết người khiến anh chỉ nhớ tới hình ảnh cô khóc nức nở tối qua.

Đinh Nghiêu sờ mặt cô, nói: “Cô ngủ tiếp đi. Chiều mới xuất phát.”

Dưới lầu dần vang lên tiếng ồn ào, đội Tìm kiếm đã bắt đầu làm việc. Đinh Nghiêu để một hộp màn thầu và hộp đồ hộp lại cho Hàn Yên Yên rồi đi xuống lầu.

Hàn Yên Yên bọc chăn dịch đến mép giường, nhồm nhoàm màn thầu và thịt.

Tại mạt thế, thế này chính là bữa cơm phong phú người người đỏ mắt.

Ký túc xá không lớn, dưới cửa sổ là bàn đọc sách, cạnh bàn đọc sách là giường ngủ, Hàn Yên Yên chỉ cần duỗi cổ ra là có thể nhìn thấy toàn cảnh dưới lầu. Người của Đinh Nghiêu đã tháo dỡ cỗ máy, người đội Tìm kiếm sai đâu đánh đó, cần cù chăm chỉ khuân vác linh kiện như đàn kiến thợ. Hàn Yên Yên dám đánh cược, đại đa số người trong nhóm làm việc đều đang đói bụng, chỉ có thể đợi đến giữa trưa để được gặm một cái màn thầu.

Nghĩ tới đó, Hàn Yên Yên bỗng thấy màn thầu kẹp thịt trong tay trở nên trân quý hơn hẳn, lúc ăn cũng thơm hơn tưởng tượng. Hàn Yên Yên nghĩ thầm, lăn hết một cái giường, cô thành nữ nhân của Đinh Nghiêu. Cũng được, ít nhất có thịt ăn.

Đối với người đàn ông này, cô hoàn toàn không biết gì cả. Hàn Yên Yên đành phải ngủ đông bên cạnh anh, chậm rãi tìm hiểu anh, lựa thời điểm mà bắt đầu hành động.

Hình như đêm qua anh ta rất vừa lòng.

Thanh âm điện tử chết tiệt! Không cho cô nhan sắc tuyệt trần, lại cho cô một cơ thể mê người. Sớm biết thế cô sẽ ngay lập tức theo lộ trình sắc dụ, chứ đâu cần vất vã giãy giụa như bây giờ, còn chính tay đâm chết người khác.

Cảm giác trên tay dính máu thật sự quá ghê người. Cứ như bước lên một con đường hoàn toàn không biết đâu là đường về…

Hàn Yên Yên nuốt ngụm thịt cuối cùng, nhìn người dưới lầu vất vả giãy giụa vì một miếng màn thầu cứng ngắc.

Hàn Yên Yên thấu hiểu ý nghĩa của mấy chữ “người phụ nữ của lão đại”, không chỉ ăn no ngủ tốt, còn không cần lao động nặng nhọc. Cô một mực nằm trong phòng nhỏ, cũng không đi loạn. Dù sao rất nhiều tiểu thuyết mạt thế đã chỉ cho cô biết, một khi đi dạo loanh quanh ở ngoài rất có thể gặp trúng một đàn tang thi dọa người đột ngột vụt ra, còn là loại đặc biệt lợi hại.

Cô không tới đây để đi tìm việc vào người, cô tới đây không phải để cầu sinh tồn, cô tới đây là để công lược Đinh Nghiêu.

Thời thời khắc khắc phải nhắc nhở chính mình.