Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Chương 31-1: Thế giới hào môn (1)

Hai tháng trước lễ kết hôn, Hàn Yên Yên biến thành một cô người yêu dính như keo, chỉ cần có thời gian, chắc chắn phải đi cùng Kiều Thành Vũ. Tất cả mọi người đều biết, nhị công tử nhà họ Kiều lạnh lùng giỏi giang chỉ cần gặp được vị hôn thê của mình sẽ biến thành ma cuồng sủng vợ, hai người đi khắp nơi rải cẩu lương, khiến người người ăn no tới trướng bụng.

Cũng may hôn lễ của Kim Đồng Ngọc Nữ tiến hành đúng thời hạn.

Địa chỉ tổ chức buổi lễ là một lâu đài cổ kính có lịch sử từ rất lâu ở nước ngoài, nhà họ Kiều thuê toàn bộ không gian lâu đài để tổ chức hôn lễ, yến hội và làm khách sạn để khách tham dự nghỉ ngơi.

Đêm trước ngày kết hôn, theo tập tục xưa, hai vợ chồng không được gặp mặt, nhưng Hàn Yên Yên vẫn lặng lẽ lén vào phòng Kiều Thành Vũ.

Kiều Thành Vũ nghe tiếng gõ cửa liền đoán được là cô, một tay mở cửa một tay kéo cô vào, đè phía sau cửa hôn lấy hôn để. Đường đường sắp là vợ chồng hợp pháp mà lại giống như đôi tình nhân thích thú vụng trộm.

Cuộc vui lên cao, hai tay Kiều Thành Vũ dùng sức ấn lên cánh cửa, một tầng da gà nổi lên từ sau lưng anh leo thẳng lên bả vai. Hàn Yên Yên ôm chặt cổ anh cũng cảm nhận được cảm xúc nhỏ li ti đó, tựa như vô số luồng điện từ đầu ngón tay chạy thẳng vào trong cơ thể, lao vụt đi lan tỏa khắp người.

Hàn Yên Yên như một dây nho gắt gao bám chặt trên người Kiều Thành Vũ, cùng anh hợp thành một thể, răng môi lẫn lộn, mồ hôi giao hòa, không phân biệt nổi là của ai.

“Kiều Thành Vũ, Kiều Thành Vũ.” Hàn Yên Yên gọi tên anh.

Vẫn còn đắm chìm trong giai điệu run rẩy, Kiều Thành Vũ không thể trả lời thành tiếng vào lúc này, chỉ có thể khàn khàn mơ hồ đáp lại một tiếng “Ừm”.

“Em thích anh…” Hàn Yên Yên nỉ non nhỏ nhẹ, “Em thích mọi thứ ở anh…”

Kiều Thành Vũ cuối cùng đã thoát khỏi những xúc cảm run rẩy, ngước mắt nhìn cô. Chóp mũi của Hàn Yên Yên và anh đan xen nhau, hai đôi môi gần như dính chặt. Cô như đang nói mớ, thanh âm cực nhỏ bé yếu ớt, chỉ có ở khoảng cách này mới có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng của cô.

“Anh thật sự rất giống, giống như được thiết kế riêng cho em…”

Mấy câu tiếp theo bị môi lưỡi bịt kín. Hàn Yên Yên đắm chìm vào vũng bùn ôn nhu, chẳng hề muốn giãy giụa giải thoát. Người hôm sau phải đi làm vợ người ta, hôm nay chân tay bủn rủn đến mức không đi nổi, chồng sắp cưới đành thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng lén lút ôm cô về phòng.

Ngày kết hôn, trước hôn lễ, Kiều Thành Vũ vẫn còn lo lắng cho Hàn Yên Yên. Anh hối lộ một đám phù dâu, cuối cùng thuận lợi tiếng vào phòng chuẩn bị của cô dâu.

Dưới ánh mặt trời chói lóa, trong những căn phòng cao rộng của lâu đài cổ, những tảng đá khổng lồ được xếp chồng lên nhau tạo thành bức tường rắn chắc thô ráp, tấm kính nhiều màu tán xạ những tia sáng lung linh diệu kỳ, mang lại một vẻ đẹp trang nghiêm cao quý. Hàn Yên Yên ngồi trên ghế, đắm mình trong vầng sáng kỳ ảo mông lung, ngắm nhìn bản thân trong gương. Chiếc váy cưới đuôi cá phủ kín mặt đất, phát ra ánh sáng lung linh thánh khiết.

Em là cô dâu trong mơ của anh. Trong một lúc, Kiều Thành Vũ không dám thở ra, chỉ sợ cảnh tượng trước mắt tan biến mất.

Hàn Yên Yên qua tấm gương thấy có người xuất hiện trong phòng, trong gương mỉm cười với anh: “Sao lại tới đây? Anh đã nói không được phép gặp nhau trước buổi lễ mà nhỉ?” Hàn Yên Yên chẳng thấy xấu hổ chút nào khi nói những lời này, cứ như người đêm qua lén tới phòng anh thâu hoan chẳng phải là cô.

Kiều Thành Vũ lặng lẽ thở ra, đứng từ phía xa lẳng lặng ngắm nhìn người vợ sắp cưới của mình.

Hàn Yên Yên xoay người lại: “Sao thế?”

Nụ cười trên mặt cô thật hiền lành, nhưng Kiều Thành Vũ nhớ, ấn tượng đầu tiên khi anh vừa mới đẩy cửa vào là cô đang nhìn chính mình trong gương, trên mặt.. không có nụ cười nào. Vì điều này anh bắt đầu do dự, mười lăm phút nữa là làm lễ kết hôn, vậy mà giờ đây trong lòng anh lại sinh ra nỗi bất an.

Hàn Yên Yên vươn tay về phía anh: “Lại đây.”

Kiều Thành Vũ bước tới, nắm lấy tay cô. Bàn tay Hàn Yên Yên mềm mại ấm áp, trái tim của anh bình tĩnh lại một cách kỳ diệu.

Anh chăm chú nhìn cô dâu của mình, cúi người xuống, hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô, sau đó cong gối, quỳ xuống trước mặt cô.

Hàn Yên Yên vừa ngạc nhiên vừa buồn cười: “Lại muốn cầu hôn em lần nữa hả?”

Nhưng vẻ mặt của Kiều Thành Vũ rất nghiêm túc, ánh mắt rất chân thành. Trước mặt cô, anh quỳ gối nắm tay cô, như một chàng kỵ sĩ thề nguyện trung thành trước nàng công chúa của mình.

“Yên Yên.” Anh nói, “Có cơ hội cưới được em là may mắn của anh. Anh cảm tạ trời xanh đã ban cho anh một phần may mắn này. Anh, Kiều Thành Vũ, thề với em - “

“Anh sẽ cố gắng hết sức có thể để trở thành người chồng mà em mong muốn, cho em một cuộc sống hôn nhân như em mong ước.”

“Anh sẽ cả đời chung thủy, đối với em, đối với hôn nhân của chúng ta, và đối với gia đình của chúng ta.”

“Anh sẽ làm một người chồng tốt, một người bố tốt.”

“Con cái trong tương lai của chúng ta, bất kể là nam hay nữ, anh sẽ luôn yêu nó bằng cả trái tim mình.”

“Ngày họp phụ huynh, đại hội thể thao, biểu diễn trên khán đài, đọc diễn văn thi đấu, thi đua toàn tỉnh… Anh thề với em, anh sẽ không vắng mặt trong bất kể thời điểm quan trọng nào của nó.”

“Yên Yên, Yên Yên…” Kiều Thành Vũ nhìn chăm chú vợ của anh, nhẹ nhàng hỏi, “... Sao em lại khóc?”

Nước mắt xẹt qua khuôn mặt mỉm cười của Hàn Yên Yên. Cô nắm chặt tay anh trả lời: “Vì em hạnh phúc lắm.”

Cổ họng Hàn Yên Yên rung động, có ba chữ nghẹn mãi ở nơi đó, không nói nên lời.

Không nói nên lời.

Kiều Thành Vũ nhìn cô chăm chú, lựa chọn tin tưởng. Anh đứng dậy hôn lên gương mặt và đôi mắt của cô, cũng hôn lên nước mắt của cô, thầm thì: “Em không hạnh phúc hơn anh đâu.”

“Bởi vì,” anh mỉm cười, “Anh sắp trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này rồi.”

Anh buông đôi tay cô, rời khỏi phòng.

Ps: Hé lô các bạn! Cám ơn các bạn vẫn còn ủng hộ truyện từ đó tới giờ mặc kệ sự bỏ bê của mình...:D Yêu các bạn nhiều lắm! Mình lặn tiếp đây.