Công Lược Nam Phụ

Chương 281: Hội trưởng phản công lược (hoàn)

Edit: Aya Shinta

Người đàn ông quay lưng về phía mình nên Lăng Vu Đề chỉ cảm thấy bóng lưng nọ hơi quen mắt.

Đến gần thì mới biết, đây đâu thể chỉ là quen mắt, rõ ràng chính là người quen!

Câu đầu tiên của cô khi gặp người đàn ông là: "Tử Thu?! Sao anh lại ở đây?!"

Tịch Tử Thu nhếch môi cười với cô, một nụ cười chưa từng xán lạn như thế này. Đôi mắt của anh rất, rất sáng, khiến cho cô phải rung động.

Anh nói: "Nhớ em!"

Từ ngày đó về sau, Tịch Tử Thu liều chết dựa dẫm vào nhà cô sống, còn đảm nhiệm vai trò chủ bếp!

Vì trù nghệ cao siêu của anh nên Lăng Vu Đề thực sự không nỡ đuổi anh đi!

Và thế là, cô cho phép anh có lý có lẽ mà cùng chung sống với cô đến hai năm!

Hai năm qua, ngoại trừ việc sống chung một chỗ thì giữa họ cũng không xảy ra những chuyện khác.

Hàng xóm chốn thôn quê đều cho rằng Tịch Tử Thu là chồng của cô, cô giải thích rằng không phải nhưng không có ai tin. Sau này, cô cũng không giải thích nữa - -

Trong khu chợ người đến người đi, Tịch Tử Thu quen cửa quen nẻo trực tiếp đi tới cửa hàng anh thường mua đồ, sau đó quen tay mà chọn lựa nguyên liệu nấu ăn tươi mới.

Một Tịch Tử Thu như vậy, cho dù có quen biết anh thì cũng e là không thể tin nổi. Tịch tướng quân xưa nay chỉ cầm súng vậy mà đã trở thành người đàn ông nội trợ của gia đình rồi!

Ngay cả Hạ Luân cũng không thể tin được.

Anh không hề ngờ rằng Hội trưởng đại nhân không phải người máy mà còn hơn cả người máy, lại có thể vì Lăng Vu Đề mà làm tới nước này!

Thay đổi lớn này khiến người ta nhìn mà than thở mà!

Trong lúc thán phục, Hạ Luân lại bắt đầu chờ mong là sau khi thí nghiệm này thành công, sẽ mang đến bao nhiêu chỗ tốt dây!

Mua thức ăn xong xuôi, Tịch Tử Thu trở về tứ hợp viện. Lăng Vu Đề không có ở nhà, không cần đoán cũng biết rằng cô đã tới cửa hàng rồi.

Anh cầm giỏ thức ăn vào nhà bếp, ướp thịt trước rồi bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Vẫn phải cảm ơn Hạ Luân đã truyền tống trù nghệ của Lăng Vu Đề qua cho anh, bằng không một Hội trưởng đại nhân chỉ biết ăn như Tịch Tử Thu sao có được trù nghệ thế này!?

Nếu theo tài nấu nướng của anh, tuyệt đối sẽ là sát thủ phòng bếp không thể bàn cãi!

Trưa, Lăng Vu Đề đúng giờ trở về ăn cơm.

Cô híp mắt ngửi mùi thơm nghi ngút trên bàn ăn một cái, không nhịn được mà muốn lập tức ngồi xuống ăn lấy ăn để!

"Ai, đi rửa tay trước!" Một bàn tay đúng lúc ngăn cản Lăng Vu Đề đang muốn nhón vào trong bát thức ăn.

Cô chu miệng một cái, bất đắc dĩ thu tay về: "Vậy thì đi..."

"Ừm, bên ngoài có chậu nước ấm cho em, dùng nước ấm rửa tay."

"Em biết rồi!"

Bỏ tay vào trong chậu nước ấm vừa phải, có chút không không chế được mà cong cong lên.

Hai năm qua, Tịch Tử Thu chăm sóc cô chu đáo tỉ mỉ, tim có làm bằng sắt thì cũng sắp bị anh hòa tan mất rồi.

Tịch Tử Thu đang soạn cơm hơi khụng lại, anh quay đầu lại nhìn Lăng Vu Đề đang rửa tay một lát.

Vừa nãy, độ hảo cảm hai tháng không có động tĩnh rốt cuộc đã thêm được hai điểm...

Chín mươi bảy điểm hảo cảm đã rất cao rồi! Kiên trì trong hai năm nay quả nhiên không uổng phí!

Tịch Tử Thu nghĩ rằng, nếu như anh cầu hôn Lăng Vu Đề vào lúc này, chắc là cô sẽ đồng ý đúng không?

Dùng bữa trưa xong, Tịch Tử Thu đi rửa chén, Lăng Vu Đề chuẩn bị ra cửa hàng.

"Tiểu Vu, chờ chút, từ từ hẵng đi!" Tịch Tử Thu trong bếp ngó đầu ra gọi cô lại.

"Sao thế?" Lăng Vu Đề hơi nghi ngờ hỏi.

Tịch Tử Thu cười cười: "Không có gì, chỉ bảo em về sớm một chút, tối hôm nay có đồ ăn ngon!"

"... Vâng."

Chờ Lăng Vu Đề vừa đi, Tịch Tử Thu cũng ra cửa theo, sau đó bắt đầu gõ cửa từng nhà...

Hạ Luân: Hội trưởng nhà tôi nha... Từ đây về sau... Tôi sẽ không thể gặp lại Hội trưởng đại nhân giữ chữ như vàng lạnh lùng vô tình yêu quý nữa hay sao?

Đương nhiên là do Hạ Luân tự cho rằng như thế. Tịch Tử Thu vẫn là Tịch Tử Thu, một chút nhu tình của anh cũng chỉ thuộc về một người mà thôi!

Bởi vì Tịch Tử Thu đã đặc biệt dặn là có đồ ăn ngon, cho nên hôm nay Lăng Vu Đề trở về rất sớm.

Cô đẩy cửa ra, lọt vào mắt là một mảnh đỏ tươi, khắp nơi trong tứ hợp viện của cô giăng đầy lụa đỏ tượng trưng cho điềm vui.

Kinh ngạc nhìn tất cả mọi thứ đang ở ngay trước mắt, hơi ngây người.

Trong phòng, không ít người từ từ đi ra, đều là háng xóm láng giềng, người nào cũng treo nụ cười thần bí trên miệng.

Họ đứng thành hai hàng, chừa ra một con đường ở giữa.

Ngay khi Lăng Vu Đề còn không hiểu mô tê gì, một bóng người màu đỏ bước ra khỏi phòng.

Cô đưa tay bụm miệng lại, không để cho mình phải kinh ngạc thốt lên.

Tịch Tử Thu mặc một cái áo khoác dài màu đỏ, rất có hỉ cảm, nhưng lại hơi buồn cười! Tay anh bưng một cái khay, trên đó là khăn quàng vai cùng mũ phượng.

Nhìn Tịch Tử Thu chậm rãi bước về phía mình, nhịp tim của Lăng Vu Đề tăng nhanh đến bất thường.

"Lăng Vu Đề, tôi yêu em, gả cho tôi đi!"

Ánh mắt lấp lánh, Lăng Vu Đề nhếch môi cười: "Lẽ nào anh muốn tổ chức hôn lễ ngay bây giờ sao?"

"Bất cứ lúc nào, cung kính chờ đợi!"

Một người đàn ông lẳng lặng ở bên mình hai năm như vậy, chăm sóc chu đáo tỉ mỉ...

Rõ ràng đã được phong là thượng tướng đặc cấp – cấp bậc cao nhất nhưng lại từ bỏ tất cả để đến đây bảo vệ cô...

Cô còn có lý do gì để từ chối đây?!

"Được."

Đêm đó, đương nhiên là Lăng Vu Đề và Tịch Tử Thu không cử hành hôn lễ, quá gấp rút rồi! Cho dù có giản lược thì Tịch Tử Thu cũng không muốn cho Lăng Vu Đề hôn lễ quá đơn sơ như vậy!

Cho dù đây chỉ là một thế giới tiểu thuyết!

Hôn lễ được cử hành ở phủ Tổng thống Đô thành, Tịch Tử Hạ đã bỏ thương nghiệp theo chính trị. Tịch Tử Thu biết rằng, cuối cùng anh ta sẽ trở thành Tổng thống đời tiếp theo.

Chúc San San vừa mang thai, tuy nỗ lực lâu như thế vẫn không thể khiến Tịch Tử hạ yêu mình, nhưng tốt xấu gì thì trong lòng anh vẫn có thê tử là cô đây!

Hôn lễ kết thúc, Tịch Tử Thu liền đưa Lăng Vu Đề đi du lịch khắp nơi, lập chí muốn ăn mỹ thực toàn quốc, ăn xong trong nước thì ra nước ngoài!

Anh còn cố ý nói với Tịch Chí Cường cùng Tịch phu nhân là có thể họ gặp được một nơi mình yêu thích thì sẽ định cư không quay về. Nơi đó có thể là vùng rừng sâu núi thẳm cực kỳ hẻo lánh...

Thực ra, chỉ là vì Tịch Tử Thu không muốn khiến Tịch Chí Cường cùng Tịch phu nhân lo lắng cho hai người họ.

Bởi vì đợi khi độ hảo cảm được thêm đầy, Tịch Tử Thu muốn đưa Lăng Vu Đề trực tiếp rời đi!

Lăng Vu Đề cũng thật keo kiệt, hảo cảm rõ là đã tăng lên chín mươi chín điểm sau hôn lễ, còn dư một điểm vẫn phải tốn năm năm nữa mới thêm vào.

Anh còn nhớ, một điểm hảo cảm cuối cùng là sau khi anh đưa Lăng Vu Đề xuyên qua một vùng sa mạc, rốt cuộc cũng đến được một ốc đảo. Khi hai người ôm nhau, anh đột nhiên cảm ứng được độ hảo cảm lên tới một trăm.

Tựa đầu trên bả vai Lăng Vu Đề, anh nhẹ nhàng nói một câu: "Tiểu Vu, cảm ơn em! Đã cho tôi một cuộc sống khác bình thản đến vậy!"

Lăng Vu Đề không hiểu, cũng muốn hỏi anh câu kia có ý gì nhưng đột nhiên mất ý thức.

Ngay khi Lăng Vu Đề không còn nghe được gì nữa, Tịch Tử Thu còn nói một câu: "Hẹn gặp lại ở thế giới sau!"

Sau đó, anh cũng chậm rãi nhắm mắt lại...

Aya: Xong thế giới này. Thế giới sau là nữ tôn nhé các bạn:)))