Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 156: Gia là nhân yêu gia sợ ai (37)

【 trò chuyện riêng 】[ Vân Chi Y Thủy ]: Tang Tú Tang Tú, tôi còn chưa biết tên cậu là gì đâu.

Vân Y không thể biểu hiện ra quá rõ ràng là mình đã biết hắn từ trước, bằng không...... Hàn Lưu sẽ ngay lập tức hoài nghi nàng.

【 trò chuyện riêng 】[ Tang Tú ]: Hàn Lưu.

Hàn Lưu đánh ra tên của mình, trong lòng ánh lên một tia chờ mong, cho dù hắn cũng không biết mình là đang mong đơi điều gì.

【 trò chuyện riêng 】[ Vân Chi Y Thủy ]: Hàn Lưu? Là Hàn Lưu à, hình như ta cũng quen một người cùng tên với ngươi ha ha ha (mặt hoảng sợ)

Hàn Lưu thấy vậy, câu môi cười, hiện tại, hắn hình như có thể đoán được ra, Vân Y này có hải là người kia hay không.

Trong đầu hắn, hình ảnh thực tập sinh tên Vân Y kia cũng ngày càng rõ ràng, nàng ấy tuy rằng không phải lớn lên quá xinh đẹp diễm lệ, nhưng hết sức thanh tú trẻ trung lại mang theo một loại khí chất điềm đạm dễ mến.

【 đinh -- độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm 65, ký chủ cố lên! 】

Vân Y lúc này tâm trạng thật không tồi, 65 hảo cảm...... Thực mau liền có thể đến 100.

Càng nghĩ càng thấy thế giới thật tươi đẹp ha ha.

【 trò chuyện riêng 】[ Tang Tú ]: Hả? Xảy ra chuyện gì?

Hàn Lưu lòng biết rõ nhưng cố ý hỏi

Nhưng trong lòng Vân Y lại có chút bất an, tên này...... không phải là chuẩn bị phản công đi?

Khụ khụ, cũng không phải là nàng sợ hãi, đối với các trai đẹp dạng lạnh lùng phúc hắc này, nàng thật sự có chút chờ mong.

【 trò chuyện riêng 】[ Vân Chi Y Thủy ]: Không có việc gì, bây giờ, chúng ta đi thăng cấp đi, tuy rằng nói ngươi thao tác không tồi, nhưng khi PK, cấp bậc cũng là một yếu tố quan trọng.

【 trò chuyện riêng 】[ Tang Tú ]: Ừ, được.

Màn hình máy tính phản chiếu ánh mắt đang sáng lên ánh sáng của những âm mưu trả thù trong lòng Hàn Lưu.

......

Sáng sớm, những tia nắng ấm áp chiếu lên tàng cây xanh rờn, nhảy nhót vui vẻ trên những phiến lá non, làm ánh lên một màu xanh trong như ngọc lục bảo, gió hòa vào nằng, thổi màu nắng chiếu vào gương mặt còn chưa tỉnh giấc của người con gái bên trong căn phòng kia như muốn gọi nàng thức dậy.

Một ngày đẹp trời như thế, từ khi Vân Y cùng Quân Tuyết Mạch tranh cãi, Quân Tuyết Mạch cũng đã biết ý một chút, không còn quấn lấy Vân Y.

Mà Vân Y, vừa tới công ty, đã được thông báo, nàng được thăng chức lên bộ phận trên, lão bản có công việc quan trọng muốn để nàng tới làm.

Thế là......

Trước con mắt săm soi từ các vị đồng nghiệp...... Nàng trở thành tiêu điểm của các cuộc bàn luận sáng hôm ấy.

Đặc biệt là Quân Tuyết Mạch, vừa nghe là lão bản chỉ định, liền nhất định là Vân Y câu dẫn lão bản......

Hàn Lưu học trưởng của nàng......

Nghĩ đến đây, mặt Quân Tuyết Mạch, liền có chút vặn vẹo.

Mà Vân Y cũng không biết được, trong lòng Quân Tuyết Mạch suy nghĩ gì.

Nàng lúc này, đang đi tới văn phòng của lão bản, trong lòng băn khoăn không hiểu Hàn Lưu muốn tì nàng làm gì.

"Cốc cốc" ——

"Mời vào."

Vân Y đẩy cửa,đập vào mắt đó là nam chính -- Hàn Lưu.

Cũng không phải lần đầu tiên gặp nhau, nhưng mà ngửa đầu lên đã được vẻ đẹp tuấn mỹ mà lạnh lùng cao lãnh của nam chính cùng khi chất xuất chúng say lòng người chói rọi vào mặt, nàng vẫn hơi giật mình.

"Vân Y? Vân Chi Y Thủy Vân Y?" Hàn Lưu câu môi thần bí mà cười, mặt một vẻ phúc hắc nhìn chằm chằm Vân Y.

"Lão... Lão bản?" Vân Y nhìn Hàn Lưu, có chút lắp bắp mà mở miệng.

Nhìn Vân Y như vậy, Hàn Lưu liền cảm thấy có chút buồn cười, ở trong trò chơi hắn chưa từng thấy Vân Y khẩn trương lắp bắp bao giờ đâu.