Công Ngọc

Chương 47: Ngự Sử

"Thoáng cái, mưa to như muốn xói lở cả bầu trời."

...

Đêm ở Duẫn Châu, mưa gió nổi lên phá hủy từng lớp từng lớp đê mới xây, nước sông triệt để đập hỏng điền viện trong vòng năm mươi dặm xung quanh.

Sầm Khiêm không còn sức quay trở về doanh trướng thay đổi áo lót, suốt đêm ra roi thúc ngựa chạy về đường sông, tu sửa đê đập.

Đáy lòng ông đã đè nén một luồng khí, chẳng cảm nhận nổi một phân mệt nhọc.

Hôm nay trong cháo phát cho nạn dân trong thành đã chẳng còn mò được bao nhiêu hạt gạo, trong kho lúa lớn chỉ còn hai mươi thạch cuối cùng, coi như có nấu đến mức toàn nước lã cũng không đủ phân phát cho nhiều người ăn đến vậy.

Năm ngày trước, Sầm Khiêm đã gửi tin về Tuy Châu, Tưu Châu cách vách muốn mượn lương thực, cuối cùng đều bặt vô âm tín. Thân là quan phụ mẫu của bách tính Duẫn Châu, ông chỉ có thể cắn răng chờ tin của Nghiệp Kinh.

Còn phải đợi bao lâu? Năm ngày, mười ngày, nửa tháng... Hay là chờ đến khi cảnh giới Duẫn Châu biến thành đại dương?

Lũ định kỳ mãi không kết thúc, nước lũ chẳng ngừng, Sầm Khiêm chỉ cảm thấy, thoáng cái, mưa to như muốn xói lở cả bầu trời.

...

Trời tờ mờ sáng, nước mưa dần nhỏ xuống, vệ binh châu phủ lấy mấy bao cát xây lên làm đê đập lâm thời, ngấn nước nhất thời không dâng cao lên nữa.

"Sầm đại nhân, Sầm đại nhân...!"

Người trong thành hô một đường gần như rách cả cuống họng, đến tiếng nức nở cũng gọi ra cả rồi: "Nghiệp Kinh... Ngự sử Nghiệp Kinh đến rồi!"

Sầm Khiêm vừa nghe, đáy mắt vẩn đục bất giác sáng lên một chút, vội vàng dặn dò phán quan tiếp tục gia tăng đắp đê, lại sai người lấy mũ quan của chính mình tới, bơi thuyền chạy vào trong thành nghênh đón.

Hồ Dật đợi một lúc lâu trong nha phủ thượng đẳng, Sầm Khiêm mới đến, toàn thân còn vẻ ẩm ướt lôi thôi lếch thếch đến mức khó nhìn.

Sầm Khiêm thấy gã vận một thân quan phục ngự sử sáng loáng, mừng rỡ quỳ xuống đánh "bịch" một tiếng, kích động đến mức gần như không nói ra lời: "Ngự sử đại nhân, tình hình tai nạn tại Duẫn Châu nguy cấp, cuối cùng hạ quan cũng không phụ tấm lòng của bách tính Duẫn Châu, chờ được đại nhân..."

"Lời này của Sầm đại nhân sai rồi." Quan bào của Hồ Dật chẳng nhiễm một hạt bụi, xoa vành râu mép bé tí tẹo, cười cười thả nước trà xuống rồi nói: "Bản quan đợi ở đây một canh giờ có thừa, còn cho là Sầm đại nhân không muốn ra đón tiếp."

Sầm Khiêm ngẩn ra, vội cúi người nói: "Mong ngự sử đại nhân thứ tội! Hạ quan cũng không có ý muốn thất lễ, thật sự là vì đường sông Ly cách phủ nha một đoạn khá xa, thế nước từ lâu đã ngập cả phố xá phía Đông, vài đoạn đường chỉ có thể đi bằng đường thủy, vì thế mới khiến ngự sử đại nhân phải đợi lâu."

"À, đúng là mùa này Duẫn Châu mưa nhiều." Ngữ khí Hồ Dật vô cùng nhạt nhẽo, lại nghiêng đầu liếc mắt đánh giá áo quần Sầm Khiêm, chất vấn: "Từ trước đến nay, lễ nghi tiếp đón quan sai Nghiệp Kinh của Sầm đại nhân là như thế này sao?"

Sầm Khiêm không rảnh bận tâm đến những chuyện này, vội đứng dậy bước một bước về phía trước, bụng nóng tâm loạn, khom lưng chắp tay hỏi: "Ngự sử đại nhân, hẳn là chuyến này đại nhân phụng thánh chỉ, mang theo tiền bạc lương thực cứu tế tới?"

Hồ Dật cười trộm, liếc mắt nhìn ông, lại để hạ nhân đun bình trà mới mang lên rồi mới không nhanh không chậm nói: "Hoàng Thượng và Yến tướng chỉ sai bản quan đến điều tra rõ tình hình tai nạn hai châu, bẩm báo như thực chất, còn chuyện tiền bạc lương thực không thuộc sự quản lý của ta. Lâm Châu bên kia cũng như chó đói thèm xương, hai ngày nữa ta sẽ đi qua bên ấy một chuyến, sau đó sẽ về kinh tiếp chỉ của Thánh Thượng."

Tiếng mưa rơi bên ngoài lại lớn lên, Sầm Khiêm nghe đến đáy lòng nóng lên khó nhịn. Bùn cát trộn theo nước mưa rơi xuống một đường, vấy bẩn cả ủng đi mưa đã bị mài mòn sắp hỏng của ông.

Sầm Khiêm run lên nửa ngày, trong ngực trào lên một luồng khí. Ông chà sát bùn đất hai bên tóc mai, cắn răng nhẫn nhịn: "Nửa tháng trước, hạ quan đã viết hai cuốn sổ con sai người ra roi thúc ngựa đưa đến Nghiệp Kinh, sau đó cách mỗi ngày sẽ lại thông báo tình hình tai nạn Duẫn Châu về triều một lần, từng lời từng lời đều là thật, triều đình hẳn là chẳng tin được thứ sử đất này, nếu không vì sao còn muốn điều tra? Ngự sử đại nhân đi thẳng một đường tới đây, chẳng lẽ lại không nhìn thấy đường phố đã bị hủy diệt sạch sẽ, bách tính lầm than ra sao?!"

"Sầm đại nhân chớ vội." Hồ Dật uyển chuyển than một tiếng, nói: "Chính bởi vì trợ giúp thiên tai là việc trọng đại, triều đình mới càng phải thận trọng hơn. Đợi bản quan điều tra xong tình hình tai nạn Lâm Châu, sẽ lập tức trở về kinh phục mệnh. Sầm đại nhân, đến lúc ấy Hoàng Thượng và Yến tướng tự có phán quyết, tiền bạc lương thực nhân mã một phần cũng chẳng thiếu, sẽ không để..."

"Mạng người quan trọng, sao có thể không vội! Thực chẳng dám giấu giếm, Duẫn Châu đã cạn sạch lương thực, không còn lương thực để ngày mai phát cho nạn dân nữa!"

Hai tay Sầm Khiêm run lên, âm giọng khàn đặc: "Thỉnh ngự sử đại nhân lập tức phái người gửi tin báo cho Hoàng Thượng! Bằng không dù bách tính khắp thành có gặm vỏ cây ăn cỏ khô, cũng chẳng chống đỡ được tới ngày tiền bạc lương thực phát xuống, đại nhân..."

Ngữ khí Hồ Dật nặng thêm mấy phần, có hơi không thích: "Sầm đại nhân, ngươi cũng lăn lộn trong quan trường hơn nửa đời người rồi, cần gì phải hùng hùng hổ hổ dọa người đến vậy. Bên trên có chỉ, phía dưới chạy đến gãy chân, ta cũng có bao chỗ khó xử. Hồng thủy tựa mãnh thú, bách tính cũng có thể thông cảm, sẽ chẳng ai đổ trách nhiệm lên đầu ngươi. Duẫn Châu là đại châu có trái cây, những năm vừa qua còn giàu có đông đúc hơn kinh đô và những vùng lân cận, trong thành sao có thể không còn lương thực. Nếu ngươi tích trữ hàng từ sớm, ắt cũng sẽ đủ cho nha phủ này ăn hơn nửa năm..."

Sầm Khiêm chống vào mép bàn, có chút không đứng nổi.

Bùn đất trên mũ cánh chuồn của ông dần dần rút đi, lộ ra sắc xám trắng loang lổ hai bên tóc mai. Dư quang ông liếc qua mưa gió khắp thành, chợt cảm thấy tâm tình quá đỗi mệt mỏi, nhất thời già đi rất nhiều.

...

Sau khi rời thành Nghiệp Kinh, Lâm Kinh Phác chạy thẳng một đường theo hướng Đông, đuổi đến núi Viên Đề rồi đi vào sông Ly theo đường thủy. Mùa này thuyền thuận đường gió, chỉ cần giương buồm đi một ngày là có thể đến giao giới Duẫn Châu và Lâm Châu. Y, Thẩm Huyền và Phùng Ngọa cũng gặp mặt nhau.

Phùng Ngọa xuất phát từ Nghiệp Kinh sớm hơn Lâm Kinh Phác hai ngày, đi đường gấp hơn. Bọn họ đã tiện đường qua Lâm Châu trước, trước mắt đang muốn đi tới Duẫn Châu.

Thế lũ quá lớn, tình hình tai nạn đã tràn lan ra khắp mảnh đất này, nếu không thể ngồi thuyền, chỉ có thể đổi đường mà đi.

Sau khi dỡ hàng từ trên thuyền xuống, Phùng Ngọa vén rèm về sau, nhìn hàng hóa đã chất đầy ứ, không khỏi kinh dị: "Khá lắm, thật là nhiều tiền bạc lương thực! Nhị gia, làm sao Hoàng Thượng tập hợp được hết chừng ấy trong vòng một ngày?"

Lâm Kinh Phác trên xe ngựa không ngẩng đầu lên, tay còn đang cầm một cuốn Mười hai nội dung quan trọng khi trị thủy, nhàn nhạt nói: "Tìm người mượn."

"Chậc, chẳng phải là số nhỏ đâu! Tình hình tai nạn hai châu còn chưa được thông báo lên Nghiệp Kinh, triều đình không hạ danh mục tiền bạc xuống, huống hồ vận chuyển về Lâm Châu cũng chỉ trong một ngày, Hoàng Thượng có thể tìm ai mượn được?" Giọng Phùng Ngọa đặc sánh âm quê nhà, lại liếc nhìn Lâm Kinh Phác, cuối cùng cũng rõ ràng trong lòng.

"Nhị gia, sợ là ngươi không đòi lại được tiền này rồi." Phùng Ngọa cười đầy thú vị.

Vì tình hình thiên tai, mấy ngày nay ông bận đến nỗi chân không chạm đất, ăn bữa cơm cũng vội đến mức chẳng kịp nhai, đế giày úng nước gần như đã mốc, sắp có thể phơi được rồi. Thẩm Huyền đứng gần cũng có thể nghe được mùi chua thối mơ hồ, lạnh lùng lườm ông một cái, Phùng Ngọa không thể làm gì khác, đành không tình nguyện đeo lại đôi ủng đã bẩn đến lộn xộn lên.

"Tiền này tiêu vì muôn dân bách tính, từ túi ai ra cũng như nhau cả thôi." Lâm Kinh Phác khép sách lại, mi tâm hơi trầm xuống: "Tử Bính tiên sinh, ngươi đã đi qua Lâm Châu, tình hình bên kia thế nào rồi?"

Phùng Ngọa trả lời như thực: "Nhị gia, quê nhà của bỉ nhân ở tại Lâm Châu cũng đã chìm mất không ít, nhưng mấy con đường chính vẫn còn thông suốt. Thứ sử Lâm Châu Lý Hoài Phục là người không dũng cảm cũng chẳng có chủ ý, mấy ngày trước Ngũ lão lặng lẽ giúp bọn họ một chút lương thực, ông ta cũng lén lút vui vẻ chịu. Cũng vì như thế, nạn dân trong thành vẫn còn có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian nữa, chỉ cần chịu đựng đến khi đại hồng thủy lùi lại, sẽ không còn vấn đề lớn nữa."

Lâm Kinh Phác và Phùng Ngọa đều biết rõ, lần cứu tế này, khó là khó ở Duẫn Châu.

Lần đại hồng thủy này xuất phát từ Duẫn Châu, đất đai nhà cửa Duẫn Châu đều đã chìm trong nước lũ, mực nước dâng cao hơn định kỳ, nước sông cũng đưa cả bùn cát xuống, trầm tích lắng lại khiến nước lũ càng không thể rút đi được.

Có thể tưởng tượng được, tình hình thiên tai ở Duẫn Châu còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với Lâm Châu, mà Sầm Khiêm kia lại cố tình là kiểu người không hai lòng, nước trong quá ắt sẽ không có cá, thân là thần tử Khải triều, ông có lập trường rõ ràng, chưa bao giờ qua lại với Tam Quận, tự nhiên sẽ chẳng nhận bố thí của Tam Quận.

Ông vẫn luôn cắn răng gắng gượng, khổ sở chờ đợi triều đình Đại Khải đến cứu giúp.

Lâm Kinh Phác lại hỏi: "Ngự sử Yến Hồng tiến cử đã tới chưa?"

"Hồ Dật sao, nghe nói mấy ngày trước đã mặt mày rạng rỡ đi tới nha phủ Duẫn Châu rồi, còn tự cao tự đại bày sắc mặt cho Sầm Khiêm xem." Phùng Ngọa nói.

"Ngươi quen biết kẻ này?"

Phùng Ngọa ngồi xếp bằng, xì một tiếng: "Ta và Hồ Dật cùng Bộ cùng Ty, cũng tính là có mấy phần quen thuộc. Luận về tài học, gã ta kém xa Thương Châu, luận về thủ đoạn cũng chẳng sánh được với An Bảo Khánh, nhiều năm như vậy cũng chỉ tính là một kẻ khéo đưa khéo đẩy trong Hộ Bộ, tính toán sát hạch cũng chẳng thông, trên chốn quan trường lại lăn qua lộn lại tâng bốc hết người nọ đến người kia."

Lâm Kinh Phác cũng cười khẽ: "Yến Hồng quả là hiểu đạo dùng người. Tình hình thiên tai trước mặt, ông ta lại phái con cá chạch to nhất xuống."

Phùng Ngọa nghĩ ngợi, lại cảm thấy hơi khó khăn: "Nhị gia, Hồ Dật vừa tới đã đi gặp Sầm Khiên, chắc chắn gã đã nói triều đình còn chưa ra tay cứu trợ nạn dân. Bây giờ chúng ta lại đưa những thứ này đến đây, phải lấy tên tuổi thế nào?"

"Hồ Dật là ngự sử, chẳng lẽ Phùng Ngọa ngươi không phải sao? Ngươi mới là người được Hoàng Đế khâm định điều tra trợ giúp nạn dân thiên tai." Lâm Kinh Phác giấu tay vào bên trong tay áo, con ngươi ôn nhuận tản nguy hiểm cuồn cuộn: "Có người dám giả mạo ngự sử, còn làm lỡ đại sự trợ giúp thiên tai, đây chính là dối trên gạt dưới, ắt sẽ phải chết."

Phùng Ngọa nhăn mày lại: "Ài, việc này không đúng, rõ ràng là ta là bị âm thầm điều đến hai châu, danh không chính ngôn không thuận, chỉ bằng một câu làm sao xác nhận được Hồ Dật giả mạo ngự sử?"

Chỉ thấy Lâm Kinh Phác chậm rãi móc ra một khối lệnh bài vàng óng, Phùng Ngọa ngẩn ra, đi giày vào rồi cung kính tiếp lấy bằng hai tay, tỉ mỉ đánh giá, không khỏi trừng mắt choáng váng, cuối cùng cũng nở nụ cười thật to: "Nhị gia, đến lệnh bài Hoàng Đế... Hắn cũng cam lòng đưa ngươi mang theo?"

"Ngụy Dịch keo kiệt, đương nhiên là chẳng nỡ lòng bỏ." Cử chỉ Lâm Kinh Phác đầy nhẹ nhàng, đuôi mắt lại cong lên thành nụ cười yếu ớt: "Hắn hoàn toàn không biết chuyện, là ta thuận tay nhặt được trên giường nhỏ."