Công Tử Có Bệnh

Chương 11: Phúc thủy nan thu [1]

Bây giờ, ta mới hiểu ra, công tử vốn dĩ không có bệnh.

Không có một người bệnh nào lại có thể tính toán chu toàn mọi thứ như thế.

Ta biết, công tử cũng giống như ta, cũng sống lại một lần nữa, cũng nhớ rõ ký ức tiền kiếp. Nhớ lại khi công tử từng hỏi ta muốn nhận lại người thân hay không, chàng nhất định đã biết được thân thế của ta. Như vậy, tất cả những hành động kỳ quái của chàng ở kiếp này đều có thể giải thích.

Công tử muốn lợi dụng ta.

Xâu chuỗi những sự việc ấy lại, ta chỉ có thể nghĩ ra duy nhất một lý do này. Ngoài việc công tử muốn lợi dụng ta để kết thân với phụ thân, ta thật sự không thể nghĩ thêm được vì sao chàng lại đột nhiên tình ý dạt dào với ta như thế.

Ngẫm lại cũng có lý.

Công tử yêu biểu tiểu thư đến vậy, nếu nhớ được những chuyện kiếp trước, biết được thành thân cùng cô ấy sẽ đẩy cô ấy đến chỗ chết, chàng hẳn là không đành lòng. Cho nên, kiếp này, công tử mới dùng ta để tiếp cận phụ thân.

Dù sao thì, nếu phải hi sinh một trong hai, công tử nhất định sẽ chọn bỏ lại ta.

Đạo lý này, ta nên hiểu rõ từ kiếp trước mới phải.

Ta vẫn còn nhớ, năm đó, trong phủ có đạo tặc. Tên hái hoa tặc đó vì Dương Châu đệ nhất mỹ nhân là biểu tiểu thư mới đến. Đúng lúc ta đang ở cạnh cô ấy, hắn liền bắt cả hai chúng ta. Bởi vì xiêm y trên người ta rất quý giá, hắn nhất thời không biết trong chúng ta ai mới là vị hôn thê của công tử.

Sau đó, công tử đã tới.

Lúc ấy, chàng nhìn về phía ta, nói:

"Thả vị hôn thê của gia ra, gia sẽ tha cho ngươi một con đường sống."

Đến cả ngốc nghếch như ta còn hiểu, nếu Lưu Nhất Phương biết sợ là gì thì đã không đến Tô phủ. Người mà hắn nhắm đến, chỉ là vị mang danh đệ nhất mỹ nhân kia thôi. Nếu biết ta là biểu tiểu thư, hắn sẽ thả ta ra sao?

Công tử nói như vậy, chính là muốn hắn nhằm vào ta, thả biểu tiểu thư ra.

Đến bây giờ, ta đã không còn nhớ khi ấy mình đã chết lặng ra sao.

Cũng may là, Lưu Nhất Phương tính tình kỳ quái, hắn nghe công tử nói vậy, lại buông ta ra, bắt biểu tiểu thư đi.

Khi ấy, ta thật khờ khạo, công tử vừa ôm ta vào lòng dỗ dành, ta đã nhanh chóng quên đi hờn dỗi, tự nhủ rằng chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi. Công tử vẫn yêu thương ta, tuy rằng không thể sánh bằng biểu tiểu thư, nhưng vẫn là một người quan trọng với chàng, phải không?

Bây giờ nghĩ lại, chẳng khác nào một câu chuyện cười.

Trải qua hai kiếp, thì ra, ta vẫn chưa bao giờ là người được chọn.

Nhưng mà, giờ đây, điều đó cũng không còn quan trọng nữa. Ta đã không còn là Y Y si ngốc một lòng một dạ với công tử nữa rồi.

Bấy giờ, ta nghe công tử ngang nhiên điên đảo thị phi trước mặt phụ thân như vậy, đang muốn lên tiếng phản bác, phụ thân lại liếc công tử một cái, trầm giọng bảo:

"Vào trong đi, bản vương có chuyện cần nói với ngươi."

Công tử cúi đầu, cung kính đáp:

"Tiểu sinh tuân lệnh."

Nói đoạn, chàng quay sang ta, đưa tay nhẹ vuốt tóc ta một cái, khẽ nói:

"Y Y ngoan, vào nghỉ trước đi. Đêm nay đến phòng của ta, nhớ chưa?"

Ta nô tính khó chừa, vừa nghe vậy đã theo phản xạ "Dạ" một tiếng. Đến khi nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của phụ thân phóng đến, ta mới sực tỉnh ra, hối hận muốn cắn đứt lưỡi của mình.

Đêm nay đến phòng của ta!

Đêm nay đến phòng của ta!

Đêm nay đến phòng của ta!

Câu nói này quả thực rất quen thuộc với ta.

Ta vốn dĩ là nha hoàn hầu cận bên cạnh công tử, gác đêm cũng là nhiệm vụ của ta. Nhưng công tử vốn nhân từ, không phải ngày nào cũng gọi ta đến. Chỉ khi có chuyện cần, chàng mới căn dặn ta trước một câu: "Y Y, đêm nay đến phòng của gia."

Sau khi gả cho chàng, công tử cũng không trọng dục, một tuần chỉ gọi ta đến hầu hạ vài ngày. Mỗi lần như thế, chàng sẽ bảo trước từ sớm, nhẹ nhàng nói: "Y Y, đêm nay đến phòng của gia."

Rõ ràng là cầu hoan, chàng lại nói đến vô cùng bình thản, dường như chỉ là một mệnh lệnh thường ngày mà thôi. Lúc ấy, ta còn ngây thơ khờ khạo, chỉ hận không thể moi tim móc phổi cho chàng, thế nên, được kề cận bên công tử chính là đặc ân với ta. Mà cũng chính vì một tuần chỉ được vài ngày như vậy, ta lại càng chờ mong. Cho nên, khi đó, trong lòng ta vẫn luôn âm thầm ngóng trông câu nói này.

Nghĩ lại chuyện cũ, chỉ cảm thấy bản thân ngu ngốc đến đáng hổ thẹn.

Ta cúi đầu tự mắng chính mình, không biết rằng trong mắt người khác, đây chính là e thẹn xấu hổ.

Công tử khẽ cười xoa đầu ta, thì thầm:

"Cũng không phải là lần đầu tiên, Y Y xấu hổ gì chứ?"

Lời này không phải là sai, đúng là đây không phải lần đầu tiên ta gác đêm, nhưng có cần nói thành mờ ám như vậy không?

Ta nghĩ, nếu có một loại thuốc uống vào làm người ta câm luôn, ta sẽ không ngần ngại cho vào trà của công tử.

Công tử vờ như không nhìn thấy ánh mắt như dao của phụ thân, chàng xoa đầu ta một lúc, đến khi xoa đủ rồi mới lưu luyến buông tay ra, thong dong theo phụ thân đi vào thư phòng.

Quả nhiên, công tử không yêu ta.

Chàng luôn giữ lễ với biểu tiểu thư. Còn với ta, chàng lại như thế, chẳng màng đến danh dự của ta.

Lưu bà bà nói đúng, chẳng qua kiếp trước ta bị tình yêu làm mờ mắt, mới không nhìn rõ được điều này

Ta nhìn theo bóng công tử cùng phụ thân khuất sau góc hành lang chín khúc, nhẹ thở ra một hơi.

Lần này, thật sự có thể buông bỏ rồi.

Cũng may, kiếp này ta còn có phụ thân. Dù trời có sập, đất có lở, cũng vẫn còn có người che chở cho ta.

Cảm giác này, thật là tốt.

........

Ta ngồi trong phòng thêu thùa, đến tối, mới thấy A Kiều tới.

Nhìn thấy ta, A Kiều có vẻ ngưỡng mộ lắm, nói:

"Thanh Y tỷ tỷ, thì ra tỷ là con gái của một nhà quyền quý trên kinh thành sao? Cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi, nhận lại phụ thân, sau này tỷ sẽ là thiên kim tiểu thư, nói không chừng còn có thể đường đường chính chính gả cho công tử... Thật là tốt quá!"

Ta hơi giật mình, mới hiểu ra là người trong phủ không hề được biết thân phận của phụ thân, chỉ mơ hồ biết rằng ông là một người giàu có trên kinh thành.

Ta khẽ thở dài, tay vẫn không ngừng đưa từng mũi kim, giọng bình thản nói:

"Gả cho công tử có gì tốt? Ta chưa từng nghĩ đến chuyện đó."

Mẫu thân thuở sinh tiền từng nói, nam tử Giang Nam lươn lẹo xảo trá, không đáng tin cậy. Quả nhiên là vậy. Công tử lừa ta từ đầu chí cuối, ta vẫn không hay biết, còn thương cảm cho chàng tuổi trẻ nhiều bệnh, vẫn luôn chần chừ chưa nỡ rời đi.

Rốt cuộc, vật họp theo loài, người trí tuệ thấp như ta vẫn nên tìm một nông phu thật thà mà gả đi mới phải. Động vật trí tuệ cao như công tử, ta không với tới.

A Kiều nghe vậy, vội nói:

"Công tử chính là người tốt nhất đó! Không phải tỷ thầm yêu công tử đã lâu sao, sao bây giờ lại muốn lên kinh thành?"

Quên mất, tuy rằng kiếp trước ta rất mù quáng, nhưng cũng không phải người duy nhất. Nha hoàn trong phủ này, ai mà không xem công tử là lang quân như ý, cho dù làm thông phòng cũng cam tâm tình nguyện?

Quả nhiên, trên đầu chữ sắc có một cây đao.

Còn nữa, ta thầm yêu công tử khi nào? Rõ ràng kiếp này ta chỉ sợ không thể cách công tử càng xa càng tốt, có chỗ nào biểu hiện là yêu thầm công tử chứ?

Ta khẽ thở dài, nói:

"A Kiều, muội không nhìn thấy lão gia sao? Tính đến bây giờ, ông ấy vừa cưới thêm Cửu di nương, tổng cộng là có chín thiếp một thê! Ta không muốn giống như phu nhân, ngày ngày đều phải đối phó với thị thiếp của phu quân, cả đời lãng phí trong góc hậu viện này."

A Kiều vò đầu bứt tóc, đáp:

"Muội không nghĩ nhiều như vậy... Dù gì, gả cho ai mà không phải chịu cảnh tam thê tứ thiếp, vậy chi bằng gả cho công tử, công tử rất thương tỷ..."

Công tử thương ta?

Quả nhiên, mắt của A Kiều vẫn luôn không được tốt.

Có điều, A Kiều nói cũng không sai. Giữa thế đạo này, có nam tử nào là không tam thê tứ thiếp?

Có lẽ là vì kiếp trước trong hậu viện của công tử chỉ có một mình ta, thế nên ta rất xa lạ với việc cùng hầu một chồng, thê thiếp tranh sủng.

Bấy giờ, ta mới chợt nhận ra, suy nghĩ của ta cùng những nữ tử khác, không hề giống nhau.

.........

Buổi tối, ta đến gặp công tử.

Dưới ánh đèn leo lắt, công tử đang ngồi đọc sách bên án thư, trong lòng là Tiểu Bạch đang cuộn tròn ngủ say sưa. Thi thoảng, công tử lại dừng tay, nhè nhẹ vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch, ánh mắt thật nhu hòa.

Cảnh tượng này ấm áp đến mức ta không nỡ lên tiếng, cứ thế im lặng đứng ngoài cửa.

Một lúc sau, công tử ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra ta, liền khẽ cười một tiếng, vẫy tay gọi:

"Y Y đến rồi? Ngoan, qua đây đi.

Công tử có đôi mắt hoa đào vô cùng câu hồn. Mỗi khi chàng cười, khóe mắt liền cong cong mềm mại, quả thực dễ dàng lừa gạt người ta.

Ta thầm nhắc nhở mình tỉnh táo, tuyệt đối không được để công tử lừa gạt nữa. Sau đó, mới bước tới gần, đặt cây trâm cùng ngọc bội trên bàn, khẽ nói:

"Tô công tử, Lục Chi bây giờ đã nhận lại cha, không tiện ở lại trong phủ. Những vật này là công tử tặng cho ta, bây giờ xin trả lại chủ cũ, mong công tử tìm được người thích hợp hơn."

Công tử đưa mắt nhìn ta, nhẹ thở dài một tiếng. Chàng đặt Tiểu Bạch xuống, lại đưa tay kéo ta vào lòng.

Ta giãy giụa muốn đứng dậy, hét lớn:

"Xin công tử tự trọng!"

Công tử vẫn ôm ghì lấy ta, áp cằm vào trán ta, thở dài nói:

"Y Y, ta không thích nàng như vậy."

Ta nhìn thẳng vào mắt công tử, nghiêm túc đáp:

"Công tử, chúng ta thành thật với nhau một lần, được không? Nếu như ta quả thật là Y Y mười hai tuổi ngây ngô, tất nhiên sẽ tin lời công tử chẳng chút nghi ngờ. Đáng tiếc, ta không phải, ta cũng biết, công tử cũng giống như ta, đúng không? Chúng ta đều nhớ rõ những chuyện kiếp trước. Công tử nghĩ rằng, trải qua nhiều chuyện như vậy, ta vẫn còn có thể tiếp tục si ngốc yêu công tử, ngoan ngoãn cho công tử lợi dụng hay sao?"

Công tử mấp máy môi, muốn nói gì đó, rồi lại im lặng. Một lúc sau, chàng mới cất tiếng, thì thầm:

"Y Y... Ta không hề lợi dụng nàng, kiếp trước không, kiếp này càng sẽ không bao giờ làm như vậy... Là ta có lỗi với nàng, ta sẽ bù đắp. Y Y, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, lại làm một đôi phu thê ân ái, có được hay không?"

Ta cầm cốc trà trên bàn lên, bất chợt hắt nước xuống sàn, rồi lại đưa cốc trà trống không cho công tử, thản nhiên nói:

"Nếu công tử có thể làm cho nước dưới sàn quay trở về trong cốc này, ta sẽ trở lại làm Y Y ngây ngốc một lòng một dạ với công tử năm đó."

Một thoáng ấy, ta thấy sắc mặt công tử bỗng trắng bệch đi. Bàn tay chàng run run, cốc trà trượt xuống đất.

Vỡ tan tành.

.........

*Chú thích:

[1] Phúc thủy nan thu: nước đổ khó hốt, gương vỡ khó lành

Công tử: Y Y, đêm nay đến phòng ta.

Y Y: Được, đến ngược chết công tử!