Biển hiệu đã sáng đèn, con đường vắng vẻ chỉ có vài người đi lại, cửa tiệm chỉ có hai bàn có người ngồi. Cung Ngũ cúi đầu dùng tăm khêu ốc ăn, nghe thấy lời anh ta nói cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, đáp: “Cậu Hai, anh biết bây giờ tôi muốn làm gì không?”
Lý Tư Không buồn bực hỏi: “Muốn làm gì?”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên, bỏ con ốc vừa khêu xong vào mồm: “Tát vào cái mặt rắm thối của anh.”
Lý Tư Không: “...”
Anh ta buồn bực vuốt tóc: “Người đẹp trai như tôi, đánh một cái cô cũng không thiệt.”
Cung Ngũ tươi cười dịu dàng: “Nhìn khẩu hình miệng tôi này. B- i-ê-n, biên sắc, biến.”
“Dù thế nào tôi cũng phải đi, cô có gì muốn nói với tôi không?”
“Không tiễn.” Cung Ngũ hít hít mũi, ốc cay đến mức nước mũi cô chảy ròng ròng: “Cậu Hai, anh vốn chẳng có cái việc gì phải làm, cả ngày chạy khắp nơi, giờ đột nhiên lại có việc để làm, không phải rất tốt sao?”
Lý Tư Không cầm chai bia, chốc chốc lại uống một ngụm. Cung Ngũ ăn một đống ốc xong uống một ngụm bia, chạm cốc với Lý Tư Không: Cạn ly, chúc anh xuất ngoại tạo ra được một khoảng trời của riêng mình, để anh trai anh thấy được sự tài giỏi của anh.”
“Tạo ra một khoảng trời riêng? Đấy là một cái đống hỗn loạn, anh tôi chỉ muốn chỉnh tôi thôi.”
“Anh không muốn thì tìm mẹ anh đi. Anh cứ khóc lóc kể lể nỗi khổ của mình, cứ nói là nhớ bà ấy, không chừng có thể thành công.”
“Anh tôi vì làm mẹ tôi vui, đặc biệt tìm một đội lên toàn bộ kế hoạch để ba tôi đưa bà ấy đi du lịch, bây giờ không biết đã vui vẻ ở chỗ nào rồi.”
“Vậy thì tôi không giúp được anh rồi.”
Lý Tư Không nhìn cô, vẻ mặt ghét bỏ: “Cô giúp được gì cho tôi? Chỉ biết lừa tôi mời cô ăn cơm.”
“Hôm nay tôi cần anh mời à? Không phải anh tự mình cầu xin tôi đến ăn hay sao?”
“Tôi cầu xin cô? Tiểu gia không tìm được ai tâm sự nên mới tìm cô. Cô đừng ăn nữa, tôi xin cô đừng ăn nữa được không?”
Cung Ngũ đập tay Lý Tư Không nói: “Muộn rồi, tiếng đàn của Wright vang lên rồi.”
Lý Tư Không trợn tròn mắt: “Ý gì? Tiếng đàn ở đâu ra?”
Cung Ngũ vừa khêu vừa nói: “Lúc còn nhỏ tôi có đọc một quyển truyện cổ tích. Có một hôm, Wright có được một cây đàn violon thần kì, tiếng đàn vừa cất lên, những người nghe thấy sẽ bắt đầu nhảy múa. Một địa chủ trong vùng biết được, muốn cướp cây đàn kia. Wright kéo đàn violon không ngừng, địa chủ kia cũng nhảy không ngừng. Ốc cũng giống như tiếng đàn vậy, bây giờ anh cầu xin thì cũng đã muộn rồi.”
Thấy ốc trên bàn cũng ăn gần hết rồi, Cung Ngũ gọi ông chủ: “Ông chủ, cho thêm mười xiên thịt dê, một đĩa ốc.”
“Cô là lợn à? Ăn nhiều như vậy, vỡ bụng cô luôn đi!”
Cung Ngũ đáp trả: “Tôi thương anh quá!”
Lý Tư Không uống hết một chai bia, gọi ông chủ: “Cho thêm một chai bia nữa.”
“Cậu Hai, anh muốn uống đến say à?”
“Tâm trạng của tôi không tốt, đừng chọc tôi.”
“Tôi chỉ nói vậy thôi, ai muốn chọc vào anh. Ông chủ, mang ốc nhanh lên nhé.”
Lý Tư Không chẹp miệng: “Vô lo vô nghĩ cũng tốt. Nhưng mà... cái này, haiz, cũng quá ngốc đi.”
“Anh nói ai ngốc? Tôi ngốc chỗ nào? Không phải chỉ ăn chút đồ của anh thôi sao, xem cái sự keo kiệt của anh kìa, còn không biết ngại mà ngày nào cũng nói tôi. Thời gian anh trai anh bắt anh xuất ngoại quá ngắn, nên cho anh đi ba mươi năm.”
“Cô...” Lý Tư Không chỉ tay vào Cung Ngũ: “Cung Tiểu Ngũ, cô quá ác độc!”
Ốc và thịt dê đều được đưa lên, Cung Ngũ lấy một xiên bắt đầu ăn. Lý Tư Không nhìn cô ăn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đúng là lợn, cả ngày chỉ biết có ăn ăn ăn. Ăn lại còn không béo, đúng là lãng phí lương thực.”
“Tôi béo hơn rồi, béo hơn lúc ở nhà một cân. Ai nói tôi lãng phí lương thực? A, anh không lãng phí, anh béo.”
Lý Tư Không tự nhận là thiên hạ không ai đẹp trai bằng lập tức nổi cáu: “Cô nói ai béo? Đây là cường tráng, cường tráng cô có hiểu không? Con nhóc ngốc nghếch cái gì cũng không biết, mặt đẹp thì có cái tác dụng gì?”
“Đẹp để nhìn thuận mắt.”
“Chỉ để nhìn cũng chẳng được ích gì.” Lý Tư Không khinh thường phất tay: “Haizz, cô chẳng hiểu gì cả, nhưng mà nếu cô để tôi đánh một cái thì cô sẽ biết ngay thôi...”
Cung Ngũ móc điện thoại ra: “Tôi phải gọi điện cho Yến Đại Bảo mách tội anh bắt nạt tôi.”
“Đừng, đừng, đừng!” Lý Tư Không vội vàng cướp điện thoại trong tay Cung Ngũ. Yến Đại Bảo mới cáo trạng với anh trai một lần, anh ta đã bị đưa ra nước ngoài ba năm, nếu như thêm lần nữa chẳng phải là thành sáu năm sao?
Cung Ngũ phồng mồm trợn má, nhét đầy thịt dê vào miệng, đôi mắt hoa đào trừng anh ta. “Coi như tôi chưa nói gì, được chưa? Xin lỗi cô! Mau ăn đi, ăn của cô đi.”
Cung Ngũ ăn no rồi, Lý Tư Không vẫn còn đang uống bia, “Tôi còn chưa uống hết bia.”
Cung Ngũ cầm chai lên uống một ngụm, sau đó lại cúi đầu khêu ốc ăn. Ăn món này không thể no, chỉ là ăn cái mùi vị mà thôi, vì vậy cho dù là đã ăn rất nhiều nhưng cô vẫn có thể ăn tiếp.
Cả buổi tối, Lý Tư Không uống hết ba chai bia, hấu hết chỗ thức ăn đều vào bụng Cung Ngũ.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Cung Ngũ đá nhẹ anh ta: “Cậu Hai, trời tối rồi, cũng nên quay về thôi.”
Mùa hè tối muộn, trời tối đen cũng phải tám chín giờ.
“Cô không có vị hôn phu cũng chẳng có bạn trai, vội về làm gì? Chắc không phải muốn về nhìn chị cô với vị hôn phu trước của cô thân mật chứ?”
“Anh có thể nói lời dễ nghe hơn một chút được hay không?”
“Cô vẫn còn lưu luyến à?” Lý Tư Không hít hít mũi: “Chẳng qua chỉ là một thằng đàn ông mà thôi, có gì tốt chứ?”
“Thế có về không?”
Lý Tư Không hậm hực nói: “Tiểu gia đã bị anh trai đưa ra nước ngoài ba năm, cô cùng tiểu gia nói chuyện thêm một chút không được sao?”
Cung Ngũ bất lực, gật đầu: “Được rồi được rồi, Lý Tư Không nói gì tôi cũng nghe, chỉ cần tối hôm nay anh đưa tôi về tận nhà là được, tôi không có ý kiến gì cả.”
Lý Tư Không gật đầu: “Vậy còn được. Ông chủ, cho thêm hai chai bia nữa.”
“Vẫn còn uống à?” Cung Ngũ ngây ngốc: “Anh đã uống ba chai rồi.” Cô nghĩ một chút lại hỏi: “Anh có cần đi nhà vệ sinh không?”
“Cô sợ tôi không nhịn được sao?”
“Tôi sợ anh uống nhiều, lát nữa lại tè ra quần thôi sao. Nếu vậy thì mất mặt lắm.”
“Cô có thể vui vẻ uống được không đây?”
“Uống đi, uống đi.” Cung Ngũ vội vàng nói: “Nào nào, Lý Tư Không, uống một ly.”