Công Tước

Chương 110: Nhỏ như vậy? 3

Lúc Bộ Sinh đến đón Cung Ngũ thì nhìn thấy cô đang vùi đầu ăn ốc.

“Tiểu Ngũ!”

“Anh đến rồi à? Thực ra anh không cần đến đón tôi đâu, Lý Tư Không có thể đưa tôi về nhà.”

Bộ Sinh nhìn bốn năm chai bia rỗng bên cạnh Lý Tư Không, nhướn mày hỏi: “Lái xe lúc say?”

Lý Tư Không cười mỉa: “Tiểu gia trông giống người không tuân thủ luật giao thông lắm à?”

Cung Ngũ gọi ông chủ đưa nước rửa tay tới.

Lý Tư Không hỏi: “Cô thật sự phải quay về sao? Đúng là chẳng trượng nghĩa gì cả!” Lúc nói những lời này, anh ta nhìn Bộ Sinh, cả người đầy mùi rượu: “Ô, ai thế này? Đồ keo kiệt, đây không phải là vị hôn phu trước của cô sao?”

Bộ Sinh bình thản nhìn anh ta: “Lý Tư Không, muộn như vậy rồi cậu cũng nên về nhà nghỉ ngơi cho sớm. Tôi đưa Tiểu Ngũ về trước, cô ấy là con gái, ở ngoài sợ không an toàn.”

“Đi với tôi mà không an toàn? Chuyện cười này chẳng buồn cười chút nào.”

Bộ Sinh mỉm cười: “Tôi tin anh có đủ năng lực bảo vệ tiểu Ngũ, nhưng suy cho cùng vẫn không thể quan tâm hết được. Tiểu Ngũ, mau lên.”

“Xong rồi đây. Lý Tư Không, anh cũng về đi, ăn một mình chán lắm.”

Lý Tư Không chỉ vào cái đĩa ở đằng sau cô: “Thế chỗ này thì làm thế nào? Cô phải ăn hết đi chứ, đây là lãng phí có biết không?”

Cung Ngũ nghĩ một lát nói: “Ông chủ, giúp tôi đóng gói lại.”

Lý Tư Không: “...”

Cung Ngũ cầm theo đống ốc đã được đóng gói lên xe, vẫy tay với Lý Tư Không: “Tôi đi đây, anh cũng về nhà sớm nhé, uống bia không được lái xe.”

Lý Tư Không đứng nhìn đống vỏ trên bàn, mỉm cười: “Đúng là ăn rất giỏi.”

Rồi anh ta cầm chai bia cuối cùng, ngẩng đầu uống hết.

“Ông chủ, thanh toán.”

Bộ Sinh nhìn bóng Lý Tư Không qua gương chiếu hậu, rồi lại nhìn Cung Ngũ: “Sao em lại đi với cậu ta nữa rồi?”

“Anh ta nói anh ta phải ra nước ngoài ba năm nên có chút buồn bực, không tìm được ai nói chuyện nên cứ muốn kéo tôi cùng đi.”

“Tiểu Ngũ, bây giờ em vẫn còn đi học, sau này có bạn ngoài xã hội tìm em thì đừng quan tâm, nếu như thật sự không từ chối được thì có thể tìm tôi.”

“Vâng.”

Bộ Sinh nhìn vẻ mặt của cô, chỉ cười không nói gì.

“Tôi nói với mẹ một tiếng để mẹ an tâm. À đúng rồi, anh đi đón tôi không tốt lắm đâu, tôi không muốn sau nay khi về nhà Cung Ngôn Thanh tìm tôi gây sự.”

“Tiểu Ngũ, chuyển hôn ước...”

“Hủy bỏ rồi cũng tốt mà.”

“Tôi nghe nói tối hôm đó em đi uống rượu, đúng vậy không?”

“Uống thật, có ai thất tình mà không đau lòng. Hôm đó tôi về nhà ba cũng không mắng tôi, chứng tỏ tôi làm vậy không sai. Ôi, làm việc gì cũng phải dụng tâm một chút, như vậy mới có hiệu quả.” Dừng lại một chút, cô giơ nắm đấm về phía anh: “Bộ Sinh, chẳng nhẽ anh cho là tôi thật sự đau lòng à?”

“Đúng vậy, tôi lo lắng.”

“Yên tâm đi, tôi không ngốc như vậy.”

Cô cúi đầu, vừa hí hoáy bấm bàn phím gửi tin nhắn vừa nói: “Tôi đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, trước đây ở nhà cứ hết người nọ đến người kia tìm đến an ủi, bây giờ rốt cuộc cũng được yên ổn. Anh đúng là một cái phiền phức lớn, sao có thể hấp dẫn nhiều người thích anh như vậy?”

“Đáng tiếc tôi lại không có cách nào làm cho người tôi thích thích tôi.”

Cung Ngũ biết là anh ta nhất định thất bại ở chỗ mẹ rồi: “Đành chịu, ai bắt anh tự đâm đầu vào tường chứ? Nếu như không vấp phải tường, không chừng vẫn nghĩ mình là thiên hạ vô địch đấy.”

“Tiểu Ngũ nói rất đúng.”

Cung Ngũ đang thao thao thì điện thoại đột nhiên vang lên. Cô thuận tay mở ra, phát hiện là tin nhắn: “Đại Bảo hôm nay có ngoan không? Có phải về nhà rồi không?”

Nhất định là Công tước đại nhân gửi nhầm người, cô cũng chẳng muốn quan tâm, vì gửi tin trả lời cũng phải mất tiền.

Một lúc sau lại có tin nhắn đến: “Chúc mừng Đại Bảo đã có bạn tốt, Đại Bảo phải chơi vui vẻ với bạn ấy nhé.”

Công tước đại nhân phải ngốc đến mức nào chứ, gửi nhầm một tin thì thôi đi, lại còn gửi nhầm liên tiếp hai tin.

Cô lấy dũng khí ấn bàn phím trả lời: [Anh Phí, anh gửi nhầm rồi, tôi không phải Yến Đại Bảo, tôi là Cung Ngũ.]

Cô còn thêm vào một cái mặt cười.

Sau khi gửi xong, cô cất máy đi.

Bộ Sinh nhìn động tác của cô: “Em đừng cãi nhau với mẹ em, nếu như nói không được thì để tôi nói giúp.”

“Tôi gửi tin nhắn rồi, mẹ nói cái gì mà không quan tâm. Haiz, mẹ tôi chắc đến giai đoạn mãn kinh rồi hay sao ấy, tôi chỉ đi ăn cơm với bạn thôi mà, mẹ tôi làm như muốn giết người vậy.”

Bộ Sinh trầm mặc một lúc mới nói: “Mẹ em từng chịu thiệt, vì vậy cũng sợ em chịu thiệt.”

“Tôi có thể chịu thiệt gì chứ? Haizz...”

Điện thoại đột nhiên rung lên, vẫn là Công tước đại nhân: [Xin lỗi, làm phiền cô rồi (mặt cười), Cung Ngũ về nhà chưa?]

Đây là câu hỏi, câu hỏi đấy.

Cung Ngũ muốn điên rồi, đây chẳng phải cưỡng ép cô trả lời à, nhưng cô không muốn trả lời, trả lời một cái tin là lại mất tiền.

Nhưng Công tước đại nhân không được tính là hỏi thăm vô nghĩa, anh vẫn còn thiếu cô một nghìn tệ, nếu cô không mặn không nhạt không quan tâm, nhỡ anh không trả tiền thì làm sao đây?

[Tôi về nhà rồi. Yến Đại Bảo chắc cũng vậy, tuần nào ba cậu ấy cũng đến đón.]

[Đại Bảo và Cung Ngũ đều rất nghe lời, sớm đã về nhà rồi. Tôi nghe nói Cung Ngũ chuyện xảy ra chút chuyện không hay, hi vọng chuyện đó không ảnh hưởng đến tâm trạng của em.]

Cung Ngũ cảm thấy hơi chột dạ, thực ra cô vẫn chưa về nhà, đang trên đường về nhà mà thôi.

Còn về chuyện không hay? Nếu như có chuyện gì không hay xảy ra thì chắc chắn là thông báo của nhà họ Cung, suy cho cùng thì chuyện giải trừ hôn ước cũng được tính là một chuyện lớn. Hơn nữa thêm cái loa phóng thanh của Yến Đại Bảo, Công tước đại nhân biết được cũng là chuyện bình thường.