Phòng ăn im lặng đến đáng sợ.
Cung Tứ cố gắng nhịn cười nói: “Tiểu Ngũ, em nói linh tinh gì vậy? Đây là chú Út, là trưởng bối.”
Mặt Cung Cửu Dương cứng đờ như gặp quỷ, hắn trừng mắt nhìn Cung Ngũ: “Cháu gái à, khẩu vị của cháu cũng rất nặng, mắt to như vậy mà lại bị mờ, thi lực kém quá!”
Hắn nói xong đi vòng qua bàn đến trước mặt Cung Ngũ: “Nào, cháu gái, chú Út cho cháu thêm một cơ hội nữa, nhìn kĩ vào nha.”
Cung Ngũ chỉ liếc hắn một cái, tiếp tục ăn cháo của mình: “Chú Út, tốt nhất chú đừng cởi ra nữa, Nếu như cháu nhìn rõ rồi lại đi nói với người khác là đừng thấy chú Út thân hình cường tráng, thực tế cái kia không cùng tỉ lệ đâu. Cháu thấy vẫn cứ mơ hồ thì tốt hơn. Chú Út thực sự muốn cháu nhìn rõ?”
Cung Cửu Dương: “...”
Cung Tứ sợ hắn lại đột nhiên phát bệnh đòi cởi áo ngủ liền vội vàng nói: “Chú Út, Tiểu Ngũ còn nhỏ, chỉ là trêu đùa thôi, người lớn như chú chắc không chấp nhặt với trẻ con chứ, chú ngồi xuống đi.”
Cung Cửu Dương chỉ Cung Tứ: “Vừa rồi không phải nói bọn cháu lớn rồi sao, bây giờ lại nói cái gì mà còn nhỏ, tự vả vào mặt có đau không?”
Cung Tứ cười xòa: “Chú Út đại nhân đại lượng, không nông cạn như bọn cháu. Tiểu Ngũ, mau xin lỗi chú Út, sao cứ làm trưởng bối tức giận vậy?”
Cung Ngũ bĩu môi: “Xin lỗi chú Út, vừa rồi cháu không đúng, chú đại nhân đại lượng chắc chắn sẽ không tính toán với cháu đâu nhỉ?” Ánh mắt quét qua người Cung Cửu Dương một cái, giơ ngón cái nói: “Chú Út rất lớn.”
Lần này đến lượt Cung Tứ trợn mắt, sao câu nói này cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại vỗ cô một cái: “Tiểu Ngũ nghe lời, đừng nói lung tung.”
Cung Ngũ tiếp tục ăn cháo.
Cung Cửu Dương ngồi xuống đối diện cô, khoanh tay, vắt chân lộ ra đầu gối sáng bóng, nhìn Cung Ngũ chằm chằm.
Cung Ngũ hít hít mũi, hỏi: “Chú Út, bít tết vẫn có phần của cháu chứ?”
“Cháu nói xem?”Ánh mắt của Cung Cửu Dương như lưỡi dao, hận không thể chém Cung Ngũ thành nhiều mảnh.
Cung Ngũ bỏ thìa xuống nói: “Vậy cháu sẽ đợi bít tết, cảm ơn chú Út.”
Cung Cửu Dương nghiến răng: “Vẫn còn muốn ăn bít tết?”
Cung Ngũ nhìn hắn: “Không ngờ chú Út lại không dám nhận thua, dám cho người ta nhìn lại không dám để người ta bình luận.”
Cung Tứ sợ Cung Cửu Dương lại kéo áo ra lần nữa, vội vàng ngồi xuống cạnh Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, chú Út dù sao cũng là trưởng bối... Nghe lời, lát nữa anh Tư đưa em đi dạo phố.”
“Em không đi. Thứ bảy là ngày lười biếng của em, buổi chiều còn phải đi làm thêm, không có thời gian đi dạo phố.”
“Cháu gái à, nhà họ Cung không cho cháu cái ăn hay không cho cháu cái mặc mà cháu còn đi làm thêm, không mệt à?”
“Không mệt, cháu rất vui.”Cung Ngũ nói: “Có thể kiếm được tiền, vì sao không đi?”
“Cháu gái, cháu có biết cháu có một cái tật xấu gì không?”
Cung Ngũ không trả lời, trừng mắt nhìn hắn.
Cung Cửu Dương: “Không tự trọng.”
“Cháu thích như vậy. Dù sao cũng hơn người nào đó thân là trưởng bối lại giở trò vô lại với vãn bối.”
Cung Tứ ăn xong cũng không dám đi, chỉ sợ anh vừa đi, Tiểu Ngũ cãi nhau với Cung Cửu Dương thì không sao, Cung Cửu Dương mà cởi đồ thì rất phiền phức.
“Tiểu Ngũ, em mau ăn đi.”Cung Tứ giục cô.
“Chú Út vẫn phải cho người làm phần bít tết đó cho cháu, không được ăn cháu sẽ không đi.”
Nói xong không bao lâu, bít tết được mang lên, còn có bánh bao.
Cung Ngũ nói: “Phần đó là của cháu.”
Cung Ngũ kéo qua, cần dao dĩa, động tác không thuần thục nhưng ít nhất cũng cắt được thành miếng nhỏ, bắt đầu ăn.
Cung Tứ cảm thấy đau đầu, chỉ có thể ngồi bên cạnh không động đậy.
Cung Cửu Dương ở đối diện lại thong dong hơn nhiều, nhưng một người đàn ông trưởng thành vừa bị khinh bỉ “nhỏ như vậy” đương nhiên khẩu vị sẽ không tốt, ăn hai miếng thì ghét bỏ vứt dao dĩa xuống: “Bít tết chín như vậy, ai ăn được?”
Cung Ngũ ăn đến vui vẻ: “Mùi vị không tệ, rất ngon!”
Cung Cửu Dương trừng Cung Ngũ một cái: “Tham ăn.”
Cung Ngũ nhét một miếng vào miệng Cung Tứ: “Anh Tư, mùi vị không tệ phải không?”
Cung Tứ nhai xong, gật đầu nói: “Không tồi, rất ngon.”
Cung Cửu Dương nhét một cái bánh bao vào mồm, chỉnh lại dây áo ngủ đã bị lỏng ra, quay người rồi đi.
Cung Ngũ vươn đầu nhìn về phía cửa rồi kéo bít tết Cung Cửu Dương đã cắt một nửa lại, nhanh chóng bỏ vào đĩa mình, còn nhét vào mồm Cung Tứ: “Anh Tư mau ăn, không ăn sẽ lãng phí.”
Lúc sau, Cung Cửu Dương thay quần áo đi xuống, phát hiện chỉ còn cháo và bánh bao.
Cung Cửu Dương: “...”
Nha đầu kia là quỷ đói đầu thai à? Ăn hết hai miếng bít tết!
Cung Ngũ đã quay về phòng, bởi vì được ăn hai miếng bít tết mà cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ.
“Tiểu Ngũ, lần sau em nhất định phải nhớ kĩ đó, chẳng may xảy ra chuyện gì thì có khóc cũng không kịp nữa, biết chưa?”
Cung Ngũ mím môi gật đầu: “Em biết rồi, em biết rồi.”
Rốt cuộc đã tiễn được Cung Tứ đi, Cung Ngũ đóng cửa, nằm xuống giường chơi điện tử. Bỗng nhiên cô nhớ đến một môn chuyên ngành, cô lập tức mở sách tiếng Anh ra ôn tập một lúc. Bốn mươi phút sau cảm thấy đau đầu, cô vội vàng gấp sách lại.