Ăn tối xong mọi người về phòng nghỉ ngơi. Tuy chênh lệch múi giờ nhưng nó không hề ảnh hưởng gì đến Cung Ngũ, cô muốn ngủ là ngủ, thức là thức. Nhưng bây giờ cô vẫn đang rất hưng phấn nên chưa thể ngủ ngay được.
Phòng của cô được sắp xếp sát vách với phòng của Yến Đại Bảo. Cô đang ở trong phòng sờ chỗ này sờ chỗ kia, nhìn thấy cái gì cũng hiếu kì. Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Cung Ngũ cảnh giác hỏi: “Ai đấy?”
“Tiểu Ngũ!” Giọng của Yến Đại Bảo truyền tới, Cung Ngũ chạy qua mở cửa. Sau đó cô mới phát hiện Công tước đại nhân cũng đứng ở ngoài, anh đang mỉm cười, tay cầm một chiếc hộp. Yến Đại Bảo đi vào nhìn Cung Ngũ nói: “Anh tớ nói thiếu cậu một món quà sinh nhật nên hôm nay anh ấy sẽ tặng cậu.”
Cung Ngũ giật khóe môi, cô quên mất chuyện này rồi, thông thường thì câu tặng quà sinh bù thường hay nói qua loa cho qua chuyện, làm gì có chuyện sẽ tặng quà bù thật chứ? Hơn nữa trước đó cô không thân thiết với Công tước đại nhân, dù bây giờ đã có tiến triển nhưng chỉ mới một chút mà thôi. Không ngờ anh lại tặng quà bù thật, còn mang đến tận cửa.
Cung Ngũ cảm thấy Công tước đại nhân dường như không thích tặng bao lì xì nên cô gần như không hứng thú lắm với món quà này. Trên thế giới này, thứ cô thích nhất là tiền. Hộp này hình vuông... không lẽ là điện thoại?
Suy nghĩ như vậy, Cung Ngũ lại có chút hào hứng, nếu điện thoại tốt cô có thể đem bán!
Cô nhiệt tình mời hai anh em họ vào: “Cảm ơn cảm ơn, không ngờ anh Phí lại nhớ chuyện này, tôi thì quên mất rồi. Haha.”
Yến Đại Bảo nhanh chóng chạy đến cạnh bàn, kéo ghế chính giữa ra, còn giúp cô mở đèn bàn cho sáng, “Anh ngồi đi!”
Cung Ngũ không hiểu chuyện gì, tặng quà mà phải như vậy sao? Lẽ nào có nghi thức gì nữa?
Yến Đại Bảo kéo một cái ghế nữa cho Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu ngồi đi.”
Cung Ngũ nghi hoặc ngồi xuống, sau đó nhìn thấy Công tước đại nhân mở cái hộp trên tay ra, bên trong có vài mảnh hơi to, những thứ khác đều là linh kiện nhỏ rải rác, lộn xộn như một nồi cháo, Cung Ngũ nhìn vào liền thấy hoa mắt.
Công tước đại nhân bình tĩnh ngồi xuống, lấy một linh kiện nhỏ bên trong, bắt đầu ráp.
Mỹ nhân dưới ánh đèn càng nhìn càng đẹp. Cung Ngũ ngồi nhìn bàn tay đẹp dưới ánh đèn, càng nhìn tim càng dao động, bàn tay đưa tới đưa lui khiến tim cô cũng loạn nhịp theo.
Bên ngoài Triển Tiểu Liên đang tìm Yến Đại Bảo: “Có ai thấy Đại Bảo không?”
Cung Ngũ vội vàng nhắc nhở: “Yến Đại Bảo, mẹ cậu tìm kìa.”
“Ờ!” Yến Đại Bảo chạy ra ngoài, sau đó tiện tay đóng cửa lại luôn.
Cung Ngũ lại tập trung tinh thần nhìn vào thứ bắt đầu thành hình trên tay Công tước đại nhân. Cô cảm thấy đó là điện thoại, kiểu dáng rất giống với cái Yến Đại Bảo đang dùng.
Tốc độ của Công tước đại nhân rất chậm, nhưng hầu như không phải ráp lại, rất ung dung nhưng lại vô cùng chuẩn xác.
Khi món đồ trong tay anh ta từ từ ráp thành hình, miệng của Cung Ngũ vẫn chưa khép lại. Cô kéo cái ghế nhỏ lại gần chỗ Công tước đại nhân hơn, đôi mắt long lanh tròn xoe nhìn chằm chằm vào món đồ, nhân tiện nhìn lén bàn tay của anh.
Trong phòng rất yên tĩnh, Yến Đại Bảo trước khi đi đã đóng cửa lại nên tuyệt đối cách biệt với âm thanh bên ngoài. Công tước đại nhân hít thở mạnh mẽ đều đặn, ngoài tiếng lắp ráp thỉnh thoảng xuất hiện thì xung quanh anh gần như không còn tiếng động gì khác. Cung Ngũ tay chống cằm, đầu kề sát vai Công tước đại nhân, mắt nhìn chằm chằm không xoay chuyển.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, một chiếc điện thoại màn hình lớn hiện ra trước mắt Cung Ngũ, cô không kìm được hô lên: “Woa, anh Phí thật là lợi hại!”
“Đi thôi, phải kiểm tra thử đã.”
Công tước đại nhân đứng dậy, tay cầm điện thoại, quay đầu lại nhìn cô. Cung Ngũ chớp chớp mắt: “Hả?”
“Đồ mới phải kiểm tra thì mới có thể sử dụng, đi thôi!”
Anh vừa nói vừa giơ tay về phía cô, trái tim Cung Ngũ lại bắt đầu đập thình thịch. Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay trước mặt, cô có nên nhân cơ hội sờ một chút không nhỉ?
Nghĩ sao làm vậy, Cung Ngũ nắm lấy bàn tay của Công tước đại nhân. Bàn tay cô vừa chạm với lòng bàn tay của anh thì lập tức bị nắm chặt.
Mr. Con Lười đâu rồi?
Công tước đại nhân nắm lấy tay cô đi về phía cửa, kéo cô ra ngoài rồi dẫn cô đi lên tầng hai.
Yến Đại Bảo luôn gặp phải vấn về chênh lệch múi giờ. Sau nhiều lần thì Triển Tiểu Liên đã có kinh nghiệm hơn, để cô nằm trên giường, dỗ dành cô như lúc nhỏ thì một lúc sau Yến Đại Bảo liền ngủ thiếp đi.
Triển Tiểu Liên từ phòng Yến Đại Bảo đi ra thì nhìn thấy Cung Ngũ và Công tước đại nhân đang tay nắm tay đi lên tầng, bà mới chớp mắt một cái hai người đã biến mất trong góc tường.
“Chà chà, tiến triển thật nhanh! Không ngờ con trai mình lại biết cách tán gái...”
Trên tầng có một phòng kính rất rộng, Cung Ngũ cảm thấy giống như phòng thí nghiệm trong phim khoa học viễn tưởng với đủ các loại máy móc khiến Cung Ngũ học hành yếu kém nhìn thấy gì cũng cảm thấy căng thẳng, sợ máy móc nào đó sẽ đột nhiên phát nổ.
Công tước đại nhân dẫn cô vào trong, lấy hai chiếc áo blouse trắng rồi đưa cái nhỏ hơn cho cô: “Mặc vào đi.”
Cung Ngũ ngại ngùng sờ tay vừa được buông ra, ngoan ngoãn mặc áo vào, vừa mặc vừa nhìn vào tay Công tước đại nhân, cảm thấy có chút hối tiếc vì lúc nãy không nhân cơ hội sờ lâu một chút.
Công tước đại nhân cũng mặc áo blouse trắng vào, sau đó đeo một chiếc kính đặc biệt, đem điện thoại vừa lắp ráp xong đến vài thiết bị tiến hành kiểm ra sau đó điều chỉnh đến khi máy nào cũng hiện ra đèn xanh.
“Xong rồi. Nhưng vẫn còn một chỗ cần kiểm tra, em có muốn đi không? Hay là muốn đi nghỉ ngơi?”
Khi nói câu đó, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô.
Cung Ngũ khẽ gật đầu: “Đi! Đi chứ!”
Công tước đại nhân bước một bước về trước, nắm chặt tay cô, đi ra khỏi phòng lần nữa.
Lần này không căng thẳng như lúc nãy nữa, Cung Ngũ nhân cơ hội sờ mu bàn tay của anh, ngón trỏ vuốt nhẹ tới lui, vuốt đến mức trái tim cô sắp tan chảy thành nước, cô cảm thấy cuộc đời mình cuối cùng cũng được viên mãn.
Sau khi đã đạt được tâm nguyện, cơ thể Cung Ngũ cũng dần dần thả lỏng. Lúc xuống tầng cô còn tranh thủ quan sát đồ trang trí xung quanh nhà, vô tình phát hiện Công tước đại nhân dường như rất thích súng, những vật trang trí và tranh ảnh trên tường không phải là súng thì cũng là những thứ liên quan đến súng. Cung Ngũ đương nhiên không nghĩ những thứ đó đều là thật, ai lại đem súng thật treo lên tường để trang trí chứ?