Công Tước

Chương 1418: Đến nhà bác sĩ

Tháng bảy nóng như thiêu như đốt, Lam Anh thuận lợi tốt nghiệp đại học Thanh Thành3, cũng chính thức bước ra khỏi tổ chức.

Cô biết, từ nay về sau cô sẽ giốn2g như những người ở thế giới bên ngoài, được tự do thật sự. Sau khi nhận được bằn5g tốt nghiệp, Cung Ngũ mời mọi người trong ký túc xá ăn cơm, Lam Anh cũng được mờ4i, nhìn cô bừng bừng hứng thú như sắp làm một trận lớn. Mấy người ngồi quanh bàn 0nói chuyện, Cung Ngũ hỏi: “Anh Anh, hình như cậu lại bị đen đi rồi, trước đây cậu trắng thế mà” Lam Anh sờ mặt: “Thế hả? Chắc là do tớ đi làm thêm, tớ vẫn làm hướng dẫn viên du lịch ở một công ty du lịch, tiếp mấy đoàn khách nước ngoài. Tớ cảm thấy có thể luyện khẩu ngữ cho nên cứ làm mãi ở đó.” Cung Ngũ trợn to hai mắt: “Anh Anh, cậu lợi hại quá!” Yến Đại Bảo ở bên cạnh cũng không cam chịu yếu thế: “Tớ cũng buôn bán!” Cung Ngũ trợn mắt: “Đó là buôn bán hả? Rõ ràng là anh Lý buôn bán, cậu biết không vậy?” Yến Đại Bảo không phục: “Tớ cũng làm, tớ còn từng đến công ty kiểm tra nữa, anh Bánh Bao nói mọi người đều rất nghe lời, bảo tớ không cần lo lắng.” Nói xong cô bĩu môi, vẻ mặt đắc ý: “Anh Bánh Bao nói tớ làm rất tốt.” Cung Ngũ cạn lời, Lam Anh ở bên cạnh chống cằm cười nhìn Yến Đại Bảo, nói: “Đại Bảo rất cố gắng” “Đúng thế đúng thế” Yến Đại Bảo nói: “Đến Anh Anh cũng công nhận rồi kìa.” Cung Ngũ: “Được rồi, được rồi, cậu cũng rất cố gắng, rất lợi hại.” Cuối cùng Yến Đại Bảo mới hài lòng, hếch cắm lên vui vẻ. “A này Tiểu Ngũ, cậu muốn làm công việc gì?” Yến Đại Bảo hỏi. Cung Ngũ gãi đầu, suy nghĩ một chút, nói: “Tớ hả? Tớ chưa đi làm vội, thi nghiên cứu sinh đã!” Yến Đại Bảo nghe thấy thể lập tức nhảy lên: “Tớ cũng muốn thi nghiên cứu sinh!” Lam Anh im lặng một lúc, sau đó cô nói: “Nếu như mọi người đều thi, vậy tớ cũng thi.”

Yến Đại Bảo lập tức vui vẻ: “Woa, tự dưng tớ có bạn tốt học cùng, thích quá! Anh Anh, cậu thật tốt, cái gì cũng muốn làm cùng bọn tớ, tớ vui lắm!” Lam Anh: “Bởi vì tớ thích Đại Bảo và Tiểu Ngũ.” Yến Đại Bảo ôm cô, nói: “Tớ cũng thích Anh Anh và Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ chớp mắt: “Vậy tớ phải cảm ơn cậu rồi.” Yến Đại Bảo bĩu môi: “Tiểu Ngu Ngốc!” “Đúng rồi,” Cung Ngũ hắng giọng, xoa tay, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Có chuyện này tớ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên nói với hai cầu trước thì hơn.” Yến Đại Bảo và Lam Anh cùng nhìn cô tò mò. Cung Ngũ nói: “Trong bụng tớ có bảo bối nhỏ rồi.” Yến Đại Bảo ngơ ngác nhìn cô. Lam Anh ngẩn ra nhìn cô. Cung Ngũ nâng cao giọng, nói: “Ý tớ là tớ có thai rồi, trong bụng tớ có bảo bối nhỏ rồi, qua bảy tám tháng nữa là tớ sẽ làm mẹ.” Yến Đại Bảo đột nhiên phát ra một tiếng hét chói tai: “A a a a... Tiểu Ngũ, cậu sắp sinh em bé rồi hả! A a a a...”

Lam Anh vội vàng kéo Yến Đại Bảo xuống, che miệng cô lại: “Đại Bảo, bình tĩnh, cậu suýt làm Tiểu Ngũ giật mình rồi đấy. Tiểu Ngũ mang thai, cần yên tĩnh để tinh dưỡng, chúng ta không được làm cậu ấy giật mình.” Cô ngẩng đầu lên hỏi Cung Ngũ: “Cậu nói thật hả?”

Cung Ngũ gật đầu: “Ừ. Thật.” Cô sờ bụng, nói: “Tớ mới kiểm tra xong. Yến Đại Bảo, chúc mừng cậu, cậu sắp được làm cô rồi.” Yến Đại Bảo: “A aa a... tớ sắp làm cô rồi!” Lam Anh: “Đại Bảo bình tĩnh! Bình tĩnh!”

Yến Đại Bảo vội vàng che miệng lại, cẩn thận nhìn Cung Ngũ y như nhìn một món đồ sứ dễ vỡ. Cung Ngũ gãi đầu: “Không cần như vậy đâu, tớ ổn mà, chỉ cần dùng động vào bụng tớ là được rồi, những chuyện khác thì không sao.” Cô cười, nhìn rất vui vẻ: “Yến Đại Bảo, cậu đừng nói với anh Tiểu Bảo nhé, tớ muốn cho anh ấy một sự bất ngờ!”

Lam Anh muốn nói lại thôi. Cô muốn nói chuyện lớn như vậy không phải là bất ngờ mà là sợ hãi mới đúng, nhưng nghĩ lại thì bỏ đi, cô không biết nội tình thế nào, Cung Ngũ thông minh như vậy, chắc cảm giác của cô ấy sẽ không sai.

Yến Đại Bảo vô cùng hưng phấn, nhất thời không biết nên làm gì, suy nghĩ một chút rồi lại nói với Cung Ngũ: “Tớ về nói với mami, bảo mami đừng nói cho anh biết được không?”

Cung Ngũ cười, gật đầu nói: “Được. Đừng có để lộ đấy nhé, anh Tiểu Bảo nói anh ấy sắp về rồi, nhất định tớ phải cho anh ấy một sự ngạc nhiên.” Yến Đại Bảo nhảy nhót: “Đúng thế đúng thế! Cho anh một sự ngạc nhiên! Tiểu Ngũ cậu nói xem, chúng ta nên đặt tên cho bảo bối nhỏ là gì đây?” Cung Ngũ cảm thấy bây giờ bàn chuyện này vẫn hơi sớm quá nên nói: “Cái nhiệm vụ vinh quang này giao cho cậu đi. Yến Đại Bảo, tớ coi trọng cậu!” Yến Đại Bảo nghiêm túc hẳn lên: “Tớ nhất định phải đặt cho bảo bối nhỏ một cái tên hay nhất trần đời!”

Cung Ngủ gật đầu, vỗ vai cô: “Được!” Lam Anh: “.” Sao cô cứ cảm thấy cái tên Đại Bảo nghĩ ra sẽ không phải là hay nhất trần đời nhỉ?