Công Tước

Chương 1425: Bất an

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Anh gật đầu: “Đúng vậy, đoàn lẻ đều là rất nhiều người không quen biết nhau gộp lại, cũng rất dễ hướng dẫn, nhưng dẫn đoàn lớn thì th3u nhập vẫn cao hơn.”

Xe dừng, Lam Anh xuống xe, Cung Ngôn Đình cũng xuống theo, nói: “Qua hai ngày nữa anh sẽ bảo người phụ trác2h bên công ty liên lạc với em, anh đã cho cậu ta số điện thoại của em rồi.”

Lam Anh: “Số điện thoại của em không đổi.”

C5ung Ngôn tình nói với cô mấy câu rồi lên xe rời đi.

Phó Thanh Ly chống tay vào trán, nhìn chằm chằm hình ảnh vừa rồi. Nếu như hắ4n nhớ không làm thì đây không phải lần đầu tiên người vừa rồi xuất hiện trước mặt cô.

Hẳn xuống xe, tài xế taxi vội vàng gọi: “C0ậu muốn kết thúc rồi à?”.

Hắn trả tiền, nói: “Kết thúc.” Hắn đi một vòng ở đó, sự sốt ruột đó chỉ có hắn mới biết là giày vò thế nào. Lam Anh yên bình về đến nhà, lật sách chỉnh sửa lại ghi chép bài học, định cho Cung Ngũ xem. Ngày mai dẫn đoàn lẻ, ba ngày, điều làm người ta phiền muộn ở cái đoàn này chính là mọi người chia thành các nhóm nhỏ, ai thích làm gì thì làm cái đó, không muốn nghe hướng dẫn du lịch, cho nên lúc tập hợp thường xuyên có mấy người không biết chạy đi đâu nữa. Vì lý do an toàn, lần nào Lam Anh cũng phải xác nhận số điện thoại của đối phương để liên lạc lúc cần thiết.

Cô cũng phải chuẩn bị trước tài liệu về nơi sắp đi, có một số du khách sẽ cố ý gây khó dễ cho hướng dẫn viên du lịch, cái gì cũng phải hỏi một câu, nếu như không nói ra được bọn họ sẽ làm ầm lên nói tiêu tiền không đáng giá. Lam Anh từng bị một người đàn ông trẻ tuổi gây khó dễ một lần, sau này đến đâu cô cũng chuẩn bị từ trước, cho dù là từng ngóc ngách của nơi đó, cô cô cũng nghiêm túc đọc, lúc cần thiết còn phải nhớ mang theo bên cạnh. Dẫn đoàn phải dậy sớm, sáng sớm cô đã dậy, mang theo va li hành lý và đồ dùng hàng ngày, xách đồ chạy bộ đến công ty du lịch. Sau khi tất cả hành khách lên xe cô bắt đầu điểm danh lần lượt, đọc đến tên ai cô bảo đối phương viết số điện thoại vào trong danh sách, từ hàng đầu tiên đến hàng cuối cùng, vị trí ở trong góc cuối cùng là khách lẻ cuối cùng, hình như đến tận cuối mới thêm vào. Cô vừa lật ra, nhìn thấy chữ theo bản năng đọc lên: “Sài Tranh Vanh!”

Cô đột nhiên dừng chân lại, nhìn chằm chằm cái tên đó, máu huyết toàn thân gần như đang sôi sùng sục, Sài Tranh Vanh?!