Công Tước

Chương 1431: Từ bỏ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rất may lúc Phó Thanh Ly trở lại cũng không đòi hắn tiền lúc trước, đương nhiên, Tang Cung cũng biết nguyên nhân Phó Thanh Ly 3không đến công ty. Hắn biết điểm yếu của Phó Thanh Ly đã bị phá vỡ, khi Lam Anh biết hắn là Sài Tranh Vanh thì đã bỏ đi.

2

Thật ra Tang Cung không thích kết quả này, dù sao thì nắm được điểm yếu của Phó Thanh Ly, nguồn cung cấp tiền của hắn mới5 không bị đứt đoạn, nhưng bây giờ điểm yếu đã không còn, Phó Thanh Ly cũng không chịu sự khống chế của hắn nữa.

Vì đã4 từng hứa với Phó Thanh Ly, mà hắn cũng cần tiền nên hắn gần như quên mất Lam Anh, vậy mà hôm nay hắn lại nhìn thấy cô. Hẳn c0ảm thấy cô đẹp hơn lúc trước rất nhiều.

Tang Cung tham lam nhìn theo bóng dáng của Lam Anh. Phụ nữ xinh đẹp, bất cứ lúc nào cũng đẹp, huống hồ gì cô còn trẻ tuổi hơn Phi Hồng rất nhiều. Khi còn ở trong tổ chức, Tang Cung chỉ một lòng một dạ muốn ra tay với số 7 của Phó Thanh Ly, đáng tiếc lúc đó Phó Thanh Ly luôn theo sát trông chừng hắn. Nhưng bây giờ đã không còn sự uy hiếp của Phó Thanh Ly, dường như hắn sẽ dễ dàng ra tay hơn.

Trong lòng Tang Cung rạo rực, hắn muốn người phụ nữ đó, dù chỉ là một đêm cũng được.

“Chưa về, tớ đang trông chừng Cải Trắng Nhỏ.”

“Cải Trắng Nhỏ thức rồi à?” “À, Anh Anh cậu đợi một chút, lát nữa tớ sẽ gọi cho cậu, Cải Trắng Nhỏ thay tã nhưng không rửa sạch mông, đang khóc ầm ĩ.” Cô bịt mũi đi qua, vừa lật tã vừa ra vẻ muốn buồn nôn, một tay khác thì cầm miếng tã dính đầy phân của Cải Trắng Nhỏ ném vào thùng rác: “Ộe...”

Cung Ngũ dè bỉu: “Yến Đại Bảo cậu mau đi đi, phân của Cải Trắng Nhỏ nhà tớ chẳng thối chút nào.” “Không thôi thì cậu ăn đi!” Yến Đại Bảo cảm thấy ghê chết được, chạy đi rửa tay, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Còn bảo không thôi.” Cung Ngũ trợn mắt: “Mấy thứ không thối có nhiều lắm, cái nào cũng ăn được à? Yến Đại Bảo cậu mau đi đi, bằng không tớ sẽ gọi điện thoại cho cô Triển, nói cậu chán ghét phần của Cải Trắng Nhỏ, cậu đi hỏi cô Triển xem lúc nhỏ cậu có như vậy không.” Tất cả những người chán ghét Cải Trắng Nhỏ đều là kẻ xấu. Yển Đại Bảo không đi, tay chống cằm nhìn gương mặt của Cải Trắng Nhỏ, cuối cùng cũng cảm thấy bản thân mình đã sống sót. Chỉ cần không nhìn thấy phân của cô bé thì Cải Trắng Nhỏ vẫn rất đáng yêu.

Một lát sau cổ gọi điện thoại cho Lam Anh: “Anh Anh, lúc nãy cậu gọi điện thoại cho tớ có việc gì thế?”

Lam Anh nhìn chiếc xe đã dừng lại trước mặt cô, nói: “Bây giờ không còn gì nữa, lúc nãy có chút chuyện, bây giờ đã giải quyết xong. Không sao nữa rồi, Đại Bảo nhớ trở về sớm, không được đi về một mình, bảo Tiểu Ngũ cho người đưa cậu về.”

Chấp niệm đó vụt dậy từ trong tro tàn, dù sao bây giờ Phó Thanh Ly cũng không quản được hắn nữa, tự mình nhặt lấy người phụ nữ mà Phó Thanh Ly từng chơi qua, chẳng có gì không ổn cả.

Lam Anh dần dần nhận ra sau lưng hình như có một chiếc xe đi theo. Cô đi chậm lại, mở điện thoại ra nhìn chiếc xe phía sau.

Cô lập tức cảnh giác, vừa đi về phía trước, vừa gọi điện thoại cho Yến Đại Bảo.

Yến Đại Bảo nhanh chóng bắt máy: “Alo? Ảnh Anh?”

“Đại Bảo về nhà rồi sao?”

Cô không biết người đi theo cô rốt cuộc là có ý gì, nhưng cô phải đề phòng việc có người muốn đối phó Yến Đại Bảo, nên khi nhìn thấy có người đi theo thì việc đầu tiên cô làm là xác nhận ngay vị trí và sự an toàn của Yến Đại Bảo.

Tuy không còn trách nhiệm và nghĩa vụ, nhưng bản năng này vẫn tồn tại từ đầu đến cuối.

Tuy không còn trách nhiệm và nghĩa vụ, nhưng bản năng này vẫn tồn tại từ đầu đến cuối.