Công Tước

Chương 1434: Mẹ cô họ gì?

Người thanh niên kia bị phản ứng của hắn làm cho giật mìn3h, dè dặt nói: “Lúc nãy tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹ2p trông rất giống bạn gái của anh... Thật ra tôi nghĩ là5 cô ấy, nhưng cô ấy nói không phải.”

Phó Thanh L4y lập tức đứng dậy: “Gặp ở chỗ nào?” Người thanh niên ki0a nói gặp ở ngã tư dưới lầu, Phó Thanh Ly lập tức đứng dậy, xông ra bên ngoài.

Hắn như một kẻ điên tìm kiếm khắp nơi ở ngã tư. Hắn không tin, hắn không tin trên đời còn ai trông giống hệt như Lam Anh, lại còn rất giống, hắn không tin. Hắn muốn tin rằng cô đến tìm hắn, dù là đến để mắng chửi hắn cũng được. Hắn tìm khắp mọi ngóc ngách xung quanh, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy cô. Hắn đứng ở đầu đường xe qua lại, hoang mang ngỡ ngàng lại hoảng hốt, không biết bản thân nên làm gì mới ổn. Dòng người đi qua đi lại vội vàng tấp nập, nhưng không có ai là người mà hắn muốn tìm. Hắn không kịp phản ứng gì, cả người như bị rút hết cạn sức lực. Không biết cô mang tâm trạng gì để đến chỗ này, cô muốn gặp hắn hay không muốn gặp hắn? Phó Thanh Ly không biết, thậm chí không dám suy đoán. Hắn không muốn khiến cô chán ghét đến mức quên đi hồi ức cuối cùng. Hắn cương quyết tin rằng trong tận sâu trái tim cô vẫn yêu hắn, chỉ là không thể chấp nhận chuyện này. Sài Tranh Vanh và Lam Anh ở bên nhau bốn năm, đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời hắn, có lẽ sau này sẽ không còn thứ gì để hắn giữ lại làm kỷ niệm nữa.. Hắn ngồi ở một góc, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, ánh mắt lướt qua chỗ những người trẻ tuổi đang huấn luyện. Không nói đến những người đặc biệt thì đa phần những người tình nguyện đến đây tham gia huấn luyện đều là những người đã tốt nghiệp trung học hoặc trung học phổ thông, còn có vài người đi bộ đội chuyên nghiệp trở về. Những người này không có nhiều kinh nghiệm cũng không có kiến thức chuyên sâu về một lĩnh vực nào đó nên hầu như con đường này là sự lựa chọn tốt nhất của bọn họ.

Tang Cung là đồ bỏ đi. Lúc trước hắn ở trong tổ chức diễu võ dương oai, vậy mà ra khỏi tổ chức thì như một bị thịt vô dụng, để mặc cho cơ thể ngày càng phát tướng. Phó Thanh Ly rất ghét Tang Cung, hắn cũng không biết bản thân có suy nghĩ thế nào mà đến bây giờ vẫn còn giữ kẻ đó trong công ty, nhưng hắn lại cảm thấy loại người như Tang Cung nếu rời khỏi chỗ này, nhất định sẽ ra ngoài gây họa cho người khác. Thay vì để Tang Cung ra ngoài trở thành tai họa cho xã hội, chi bằng cứ để hắn phát huy giá trị của mình tại đây. Tuy Tang Cung lười biếng huấn luyện, nhưng hắn có kinh nghiệm làm huấn luyện viên mười ba mười bốn năm, làm huấn luyện viên trong công ty cũng rất có ích.

Còn chưa hết thời gian làm việc, Phó Thanh Ly đã rời khỏi công ty. Hắn đến trường đại học Thanh Thành, nhìn thấy Lam Anh từ trong trường đi ra, đang vẫy tay chào tạm biệt với bạn học ở cổng trường.

Hắn đi theo phía sau cô, mãi cho đến khi cô chạy đến cổng khu phố nhỏ cô ở thì hắn mới dừng lại.

Nhìn cô bước vào khu phố, hắn cảm thấy bản thân thật nực cười, nhưng hắn không khống chế được. Hắn đã kiên trì rất lâu mới không đến tìm cô, vậy mà sau khi nghe một chút tin tức về cô, hắn vẫn không kìm được mà muốn nhìn thấy cô.

“Lam Anh!” Lam Anh lờ mờ nghe thấy có người đang gọi mình. Cô lấy tai nghe xuống xoay người, nhìn thấy Tần Tiểu Ngư đang chạy chiếc xe đạp tồi tàn vẫy tay gọi cô: “Cậu tan học rồi à?” Lam Anh nhìn trái nhìn phải, đi qua đường: “Ừ, tan học rồi. Cậu giao hàng à?” Tần Tiểu Ngư bước từ trên xe đạp xuống: “Tớ giao hàng xong rồi. Đúng lúc nhìn thấy cậu nên gọi một tiếng, cậu đang làm gì đó? Nghe nhạc à?” Lam Anh gật đầu: “Ừ.” Cô nhìn sang chiếc xe đạp của Tần Tiểu Ngư, thật sự là ngoài chiếc chuông không reo ra, những bộ phận khác đều kêu leng keng cả lên. Ít nhất thì cô nhìn thấy ở góc trường, nơi có những chiếc xe đạp không ai thèm lấy thì chiếc nào cũng tốt hơn chiếc xe của Tần Tiếu Ngư: “Có phải cậu nên đối chiếc xe khác rồi không?”

Tần Tiểu Ngư lắc đầu: “Không đổi. Cậu đừng có xem thường chiếc xe này của tớ, vứt ở bên đường không ai thèm lấy, tớ sẽ đỡ tốn tiền mua ở khóa. Để ở đâu cũng không cần lo lắng bị người ta lấy trộm. Quan trọng nhất là vẫn còn chạy được, tốt biết bao nhiêu. Thôi, tớ về nhà trước đây. Haiz, tớ chạy loanh quanh cả ngày, mệt chết tớ rồi...”

Vừa đẩy xe đi được hai bước, cô xoay đầu lại: “Lam Anh!”

Lam Anh: “Sao thế?”.

Tần Tiểu Ngư vò đầu: “Cậu có thể cho tớ mượn năm mươi tệ được không? Tớ hết tiền ăn cơm tối nay rồi. Tớ... tớ sẽ trả tiền cho cậu ngay nếu mùng bảy này lấy được tiền.”

Lam Anh lấy hai trăm tệ từ trong túi ra: “Cho cậu mượn hai trăm” Tần Tiểu Ngư ngại ngùng nhưng cũng vui vẻ: “Lam Anh cảm ơn cậu, tớ từng mượn tiền rất nhiều người, tuy đã trả lại hết, nhưng mượn người ta lần nữa thì ngại quá.” Tần Tiểu Ngư mượn được hai trăm tệ, tiền cơm mấy ngày tới dĩ nhiên không thành vấn đề: “Lam Anh, vậy tớ đi trước đây, chúng ta liên lạc sau nhé. Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ trả tiền cho cậu.”

Lam Anh gật đầu: “Không sao, tớ không gấp.” Chia tay Lam Anh xong, Tần Tiểu Ngư chạy chiếc xe đạp tồi tàn bỏ đi, còn Lam Anh chậm rãi đi về phía nhà của mình.

Phó Thanh Ly đứng nhìn ở đằng xa, Lam Anh trở về khu phố nhỏ, hắn cũng đi theo đến. Nhìn thấy cô đi vào bên trong, hắn mới rời đi.