Công Tước

Chương 1451: Nhân duyên (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngôn tình nhét đũa vào trong tay cô: “Ăn gì trước đã, xem có hợp khẩu vị của em không, không thích thì gọi thêm.” Cô cầm đũa ngây3 ra, rất lâu sau mới cúi đầu ăn.

Anh càng quan tâm cô, trong lòng cô càng bất an, càng áy náy. Cung Ngôn Đình vừa ăn vừa cười2, “Bạn gái nhỏ của anh từ lúc nhìn thấy anh đã bắt đầu bất an, có phải lo lắng nên không ăn nổi không?” Anh thở dài, cốc lên trán cô 5một cái, nói: “Em mau ăn đi, ăn xong rồi chúng ta nói chuyện, còn lề mề nữa, lần sau anh sẽ dùng hết sức để cốc em đấy.”

Cô c4au mày kháng nghị: “Em không phải là Tiểu Ngũ!”

Cung Ngôn Đình: “Ở trong mắt anh, em không khác Tiểu Ngũ là bao.”

Giọng cô nghẹn ngào “Tại sao anh ta không thể bỏ qua cho em? Khó khăn lắm em mới buông bỏ được, khó khăn lắm em mới có được cuộc sống mới, nhưng anh ta lại như âm hồn bất tán quấn lấy em... Rõ ràng... rõ ràng em đã nhẹ nhàng buông xuống, đã nói lời tạm biệt với quá khứ rồi. Thậm chí em còn nghĩ, em sẽ đặt đoạn tình cảm kia ở trong lòng làm một hồi ức tốt đẹp... Nhưng bây giờ, em đã hối hận tại sao em phải mềm lòng, phải bắt đầu đoạn tình cảm kia rồi...”

Cung Ngôn tình nắm lấy bả vai cô, nói: “Mỗi đoạn tình cảm bắt đầu đều có nguyên nhân tồn tại của nó. Em không cần cảm thấy hối hận.”

Cô nhận lấy giấy trong tay Cung Ngôn Đình, từ từ ổn định lại tâm trạng, cúi đầu, giọng nói mang theo âm mũi: “Có phải bây giờ anh cảm thấy em không xứng với anh nữa không?” Cung Ngôn tình cười, “Nói cái gì thế? Nếu như từng yêu rồi sẽ không xứng, vậy thì người không xứng trên đời này nhiều lắm, người từng yêu bốn, năm người sẽ sống thế nào?” Cung Ngôn Đình suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy thì, xin bạn gái nhỏ của anh hãy trả lời mấy câu hỏi của anh.” Lam Anh lập tức ngồi ngay ngắn. “Câu hỏi thứ nhất, bây giờ em vẫn thích anh ta chứ? Hoặc có thể nói, em đã chấp nhận sự bắt đầu của chúng ta từ tận đáy lòng chưa?”

“Em không thể chấp nhận sự thật Sài Tranh Vanh chính là Phó Thanh Ly. Em và anh ta đã chia tay hơn hai năm rồi, em đã dần quên đi tình cảm đó. Lúc nhớ đến em không cảm thấy đau khổ nữa, cũng không kích động lúc nhìn thấy anh ta nữa. Lúc em đồng ý với Tiểu Ngũ, em biết em đã chuẩn bị để bắt đầu một đoạn tình cảm mới rồi. Em là con người, em không định sống cô đơn đến già. Em nói rồi, em thích anh, em đồng ý bắt đầu với anh. Em cảm thấy mình không xứng với anh, em chưa đủ tốt, em không có ba mẹ họ hàng bạn bè có thể giúp đỡ em...”

“Những thứ này đều không quan trọng! Nếu như có vấn đề, ngay từ đầu anh đã không chấp nhận rồi.” Anh nâng mặt Lam Anh lên nói: “Lam Anh. Quá khứ của em, ba mẹ em như thế nào, đối với anh mà nói không quan trọng, quan trong là tương lai em đã chuẩn bị tốt chưa. Nếu như chuẩn bị tốt rồi thì không sao, chúng ta cùng nhau đối mặt. Nếu như em chưa chuẩn bị tốt, hoặc là coi anh là phương án dự phòng...”

Cung Ngôn tình khẽ cau mày nhìn cô, im lặng nghe cô nói tiếp.

“Em được người ta đưa đến một nơi khác, tiếp nhận hàng loạt bài kiểm tra và thử thách, cuối cùng, em được sống yên ổn ở một nơi ở tạm thời. Em tiếp thu đủ loại giáo dục bình thường ở trường và huấn luyện thể năng ở tổ chức. Em sợ em sẽ là người không phù hợp với tiêu chuẩn, cho nên em dốc hết sức mình khiến mình làm được mọi việc một cách tốt nhất, cho dù là văn hóa hay võ thuật, em đều cố gắng trở thành người đứng đầu trong tất cả mọi người. Sau đó em biết nhiệm vụ của em là bảo vệ sự an toàn cho một cô gái. Cô ấy là một cô gái rất tốt, đơn thuần lại lương thiện, có một trái tim chính nghĩa. Em rất vui vì cô gái em phải bảo vệ là người như vậy như vậy. Em cũng rất vui, bởi vì ở nơi đó, em quen được Tiểu Ngũ.”

Cung Ngôn tình hỏi: “Cô gái em nói là Yến Đại Bảo à?” “Đúng, là cậu ấy.” Lam Anh chậm rãi cúi đầu xuống: “Lúc em ở tổ chức, em có một huấn luyện viên...” “Huấn luyện viên?” Lam Anh trịnh trọng gật đầu: “Đúng, huấn luyện viên.” Cô im lặng rất lâu rồi mới chậm rãi kể về chuyện giữa mình và người huấn luyện viên kia.

Mặc dù trong quá trình kể, cô dùng lời nói đơn giản nhất, nhưng Cung Ngôn Đình vẫn phát hiện lúc cô nói đến người kia thì cơ thể khẽ run lên, chính cô cũng ý thức được, cho nên cô ôm cánh tay, có người lại: “Lúc em ở trong tổ chức, hoàn toàn không biết nên làm thế nào, em ghét tất cả mọi người trong tổ chức, tất cả mọi người... Sau đó em gặp được một người đơn giản, em đã không màng tất cả yêu anh ta. Anh ta hiền lành lại ấm áp, giống như là ánh sáng trong cuộc đời u tối của em. Thậm chí em còn vui mừng vì mình may mắn hơn bất cứ ai trong tổ chức, bởi vì em gặp được tình yêu chân thật của đời mình, kết quả...” Cô cúi đầu xuống, hít một hơi dài, mặc dù đang cố gắng kiềm chế nhưng Cung Ngôn tình vẫn nghe thấy giọng cô nghẹn ngào.

Anh im lặng rút mấy tờ giấy, ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ cúi người ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, anh nói: “Anh có thể hiểu được tâm trạng của em. Không sao, em không muốn nói thì đừng nói nữa. Anh không muốn vì anh mà khiến em nhớ lại những hồi ức không tốt đó.”

Lam0 Anh xoa trán, buồn bực cúi đầu ăn.

Anh nhìn cô nghiêm túc ăn, không nhịn được đẩy phần cánh nhỏ trước mặt mình đến trước mặt cô, “Em nếm thử món này đi, mùi vị không tệ.” Đến khi hai người ăn cơm xong, phục vụ mang trái cây đến, thuận tiện đem bát đũa đi, cuối cùng Lam Anh cũng phải chính thức đối mặt với Cung Ngôn Đình, nói thật với anh về quá khứ kinh khủng của mình. “Từ lúc em bắt đầu có ký ức, em đã sống ở một cô nhi viện vừa bẩn vừa tối. Những đứa bé ở đó đều là những đứa bé không ai cần. Lúc có khách đến thăm trẻ em và tặng đồ, viện trưởng rất dịu dàng, nhưng lúc bọn họ đi rồi, bà ta như biến thành một người khác.” Lam Anh cúi đầu, giọng nói bình tĩnh, giống như đang kể với anh một câu chuyện bình thường.

“Em nhớ thường xuyên có khách rất quan trọng đến thăm, lần nào viện trưởng cũng bảo các chị đẹp nhất trong cô nhi viện qua đó. Mỗi lần các chị ấy quay về, em nhìn dáng vẻ các chị ấy giống như sắp chết đến nơi. Khi đó em còn nhỏ, em không biết tại sao, sau đó em mới biết, thật ra mấy chị xinh đẹp kia bị viện trưởng gọi đi tiếp khách, như vậy có thể đổi lấy chút lợi ích cho cô nhi viện. Mặc dù những thứ đó bọn em đều không có được, nhưng bọn em sống lệ thuộc vào viện trưởng, cho nên chỉ có thể nghe theo sắp xếp của bà ta. Đói bụng, rét mướt, lao động thời gian dài, đó là toàn bộ cuộc sống của em lúc đó.”

“Đồ ăn đối với em mà nói, là tất cả. Vì cướp được một miếng bánh bao đen bẩn thỉu, em phải bò dậy nhanh hơn người khác, bởi vì trẻ em lớn tuổi hơn trong cô nhi viện quá nhiều, em không tranh nổi với bọn họ. Có lúc cho dù có dậy sớm hơn, em cũng không giành được, vậy thì cả ngày em đều phải nhịn đói...”

“Em cứ nghĩ nơi đó sẽ vĩnh viễn là nhà của em, cho đến một ngày, có một đám người đến đó, bọn họ tìm khắp cô nhi viện, chọn mấy đứa bé xinh đẹp định mang đi. Em rất may mắn vì là một người trong sổ bọn họ. Cuối cùng em cũng có cơ hội rời khỏi cái nơi tăm tối đó.”

Cung Ngôn tình nắm lấy bả vai cô, nói: “Mỗi đoạn tình cảm bắt đầu đều có nguyên nhân tồn tại của nó. Em không cần cảm thấy hối hận.”

Cô nhận lấy giấy trong tay Cung Ngôn Đình, từ từ ổn định lại tâm trạng, cúi đầu, giọng nói mang theo âm mũi: “Có phải bây giờ anh cảm thấy em không xứng với anh nữa không?” Cung Ngôn tình cười, “Nói cái gì thế? Nếu như từng yêu rồi sẽ không xứng, vậy thì người không xứng trên đời này nhiều lắm, người từng yêu bốn, năm người sẽ sống thế nào?” Cung Ngôn Đình suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy thì, xin bạn gái nhỏ của anh hãy trả lời mấy câu hỏi của anh.” Lam Anh lập tức ngồi ngay ngắn. “Câu hỏi thứ nhất, bây giờ em vẫn thích anh ta chứ? Hoặc có thể nói, em đã chấp nhận sự bắt đầu của chúng ta từ tận đáy lòng chưa?”

“Em không thể chấp nhận sự thật Sài Tranh Vanh chính là Phó Thanh Ly. Em và anh ta đã chia tay hơn hai năm rồi, em đã dần quên đi tình cảm đó. Lúc nhớ đến em không cảm thấy đau khổ nữa, cũng không kích động lúc nhìn thấy anh ta nữa. Lúc em đồng ý với Tiểu Ngũ, em biết em đã chuẩn bị để bắt đầu một đoạn tình cảm mới rồi. Em là con người, em không định sống cô đơn đến già. Em nói rồi, em thích anh, em đồng ý bắt đầu với anh. Em cảm thấy mình không xứng với anh, em chưa đủ tốt, em không có ba mẹ họ hàng bạn bè có thể giúp đỡ em...”

“Những thứ này đều không quan trọng! Nếu như có vấn đề, ngay từ đầu anh đã không chấp nhận rồi.” Anh nâng mặt Lam Anh lên nói: “Lam Anh. Quá khứ của em, ba mẹ em như thế nào, đối với anh mà nói không quan trọng, quan trong là tương lai em đã chuẩn bị tốt chưa. Nếu như chuẩn bị tốt rồi thì không sao, chúng ta cùng nhau đối mặt. Nếu như em chưa chuẩn bị tốt, hoặc là coi anh là phương án dự phòng...”

Cô lập tức phản bác: “Không phải thế! Không phải thế. Em nói rồi, lúc em đồng ý với Tiểu Ngũ, em đã buông bỏ quá khứ, muốn có một bắt đầu mới.”

Cung Ngôn Đình nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, “Vậy thì không sao. Em muốn bắt đầu mới thì chúng ta sẽ bắt đầu lại.” Lam Anh nhìn chằm chằm anh một lúc lâu rồi dựa vào lòng anh: “Cảm ơn... cảm ơn anh đã không chê em, không cảm thấy em phiền phức chút nào.”

Anh cười nói: “Anh có một cô bạn gái vừa xinh đẹp vừa hiểu lòng người như vậy, anh vui còn không kịp, sao lại chê em phiền?” Anh vuốt tóc cô, “Anh chỉ không ngờ, cô gái xinh đẹp mạnh mẽ như em lại có một câu chuyện tàn khốc như vậy. Lam Anh, nhớ lấy, bất cứ lúc nào cũng không được tự coi nhẹ mình, em là cô gái tự lập tự cường, nghị lực mạnh mẽ nhất mà anh từng gặp. Ai cũng có quá khứ, anh cũng có, chỉ cần chúng ta chưa từng làm chuyện gì hổ thẹn với lòng thì không cần cảm thấy mất mặt.”

Lam Anh gật đầu: “Vâng.” Anh cười: “Không cần nói vâng, bây giờ em không phải là người ở cái tổ chức đó nữa, em phải thử dùng ngôn ngữ người bên cạnh thường dùng đi.”

Cô gật đầu: “Em biết rồi.”

Anh dịch lại gần hôn lên trán cô một cái, “Vậy thì tốt.”

Lam Anh nghiêm túc nhìn anh, nói: “Cung Ngôn tình, anh sẽ không hối hận vì chấp nhận người phụ nữ như em, anh chắc chứ?”

“Anh chắc chắn. Chỉ cần trái tim em nói với em rằng em nghiêm túc, như thế nào cũng được. Không phải mỗi đôi nam nữ trên đời này vào lần đầu bên nhau đã yêu nhau sâu đậm. Anh thích em, giống như em thích anh, chúng ta đang cố gắng phát triển theo hướng yêu nhau sâu đậm, không phải sao?” Cô gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, chúng ta đang phát triển theo hướng yêu nhau sâu đậm...” Cung Ngôn Đình hỏi: “Em sống ở cái khu đó hả? Em sống một mình không an toàn, anh không muốn em ở đó.” Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn anh: “Thật ra an ninh trật tự ở nơi đó khá tốt..” Nói được một nửa, cô lại dừng lại, tốt thật sao?

Cung Ngôn Đình: “Khu em ở cũ kĩ quá rồi, an ninh trật tự cũng không tốt, quá lỗi thời. Lần trước lúc đưa em về, anh thuận tiện đi quanh đó một vòng, cách chỗ em ở một cây số có một chung cư mới mở. Anh hỏi thăm bạn anh, đó là chung cư của nhà ba dượng anh. Anh cảm thấy chúng ta có thể mua một căn ở đó, có ba dượng anh rồi, có thể lấy được giá thấp nhất, em cảm thấy thế nào?” Con ngươi Lam Anh co lại, nhà ư? Trong khái niệm của cô, có nhà chẳng khác nào có gia đình, có một ngôi nhà không cần chuyển đi chuyển lại, có một nơi ở có thể ổn định, không cần lo lắng chủ nhà sẽ đuổi cô đi. “Bên đó là nhà mới, không biết bao nhiêu tiền một mét vuông.” Cô nói.

Cung Ngôn Đình cười: “Ngốc, anh đã nói là nhà của ba dượng anh rồi, chuyện này cứ giao cho anh. Em xem em có bao nhiêu tiền có thể lấy ra dùng được, kiểm kê trước xem, anh cũng về xem anh có bao nhiêu tiền, anh không tin hai chúng ta còn không góp đủ chút tiền đặt cọc này.”

Lúc anh nói lời này, vẻ mặt rất nghiêm túc, căn bản không giống đang nói đùa, cô nhìn mà ngẩn ra.

“Bạn gái nhỏ của anh bị ngốc rồi à? Em nói gì đi chứ?” Lam Anh nghiêm túc nhìn anh, “Anh nói thật sao?” “Nhìn anh giống đang nói đùa lắm à?”

Tâm trạng Lam Anh lập tức dâng trào cuồn cuộn, giống như có niềm vui to lớn nào đó vỡ òa ra, cô cố gắng khiến mình bình tĩnh, nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh được. Cô rất kích động, rất vui sướng, cô không thể không chế được tâm trạng vui vẻ của mình.

“Được, em sẽ về xem em có bao nhiêu tiền.” Cô rất ít tiêu tiền, thời gian dài như vậy trừ sinh hoạt phí và tiền mua vật dụng hàng ngày ra, tiền cô kiếm được điều cất hết đi.