*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ban đầu, Tang Cung nhất quyết không chịu ký, nhưng sau khi bị Phó Thanh Ly dọa thì hắn vội vàng ký vì sợ bản thân sẽ không được nhận một đồ3ng nào
Hắn đến tìm Phó Thanh Ly nhiều lần nhưng đều không gặp được khiến hắn càng hoang mang, lo sợ
Tang Cung vội vàng đi tìm Phi Hồng nhưng bên cạnh Phi Hồng đã có người đàn ông khác
Người phụ nữ như vậy sao có thể nhìn trúng Tang Cung lần nữa?
Hơn nữa, Tang Cung cũng không còn là huấn luyện viên như lúc ở trong tổ chức, dù có uy hiếp thì Phi Hồng cũng không chấp nhận
Tang Cung trốn trong nhà không dám ra ngoài, hắn lấy được khoản tiền từ võ đài nhưng lại không làm xong việc nên ông chủ võ đài cho người tìm tới
Tang Cung chỉ có thể ngoan ngoãn cùng người ta đi đến võ đài.
Cuộc sống những ngày gần đây của Lam Anh rất bình yên và thoải mái
Vết thương của Cung Ngôn Đình cũng hồi phục ngày càng tốt hơn, anh cũng đã trở lại làm việc
Đối với Lam Anh, cuộc sống bình yên này chính là điều mà cô mong muốn.
Thỉnh thoảng mỗi thứ bảy hoặc cuối tuần cô không đi làm, Cung Ngôn Đình hay dẫn cô qua nhà Nhạc Mỹ Giảo ăn cơm
Cô và Nhạc Mỹ Giảo cùng với hai cậu nhóc ở bên nhau đều cảm thấy rất thoải mái
Biết cô không quen với không khí ở nhà họ Cung, sau một lần Cung Ngôn Đình đưa cô về nhà còn bị Cung Truyền Thể xem thường thì không bao giờ dẫn cô qua đó nữa
Mỗi dịp lễ tết, hai người đều đi du lịch ở những nơi xa xôi, ngày tháng trôi qua thật sự rất có ý nghĩa.
Chiều thứ sáu, Lam Anh và Yến Đại Bảo đi từ trường ra ngoài, Yến Đại Bảo nhảy nhót: “Tớ muốn đến cửa tây ăn đồ nướng! Anh Anh đi với tớ đi!” Lam Anh gật đầu: “Ừ, tớ đi với Đại Bảo.”
Hai người cùng đến cửa tây, phía sau cửa tây là một con phố rất náo nhiệt, được sinh viên gọi là phố ăn vặt
Yến Đại Bảo vừa đi vừa vui vẻ ăn: “Anh Anh, tối hôm qua Tiểu Ngũ gọi điện thoại cho tớ, nói là sau một thời gian nữa cậu ấy sẽ về.”
“Cải Trắng Nhỏ đã biết nói chuyện chưa?” Lam Anh hỏi
Yến Đại Bảo gật đầu, đắc ý nói: “Biết rồi, Cải Trắng Nhỏ biết nói chuyện rồi
Tớ còn nghe Cải Trắng Nhỏ nói chuyện đấy, nó gọi tớ là cô nữa.”
Lam Anh mỉm cười: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Trên đường đi không có nhiều người, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy nhanh qua, Yến Đại Bảo vừa ăn vừa đi trên đường, tốc độ hơi chậm một chút, Lam Anh chậm rãi đi theo.
Yến Đại Bảo đi đường nhưng đầu óc lơ đãng, Lam Anh nhìn thấy có chiếc xe chạy sát mép đường đang lao tới, cô kéo Yến Đại Bảo về phía mình, “Đại Bảo, trên đường có xe, cẩn thận một chút.”
“Ừ.” Hai bên gương mặt xinh xắn của Yến Đại Bảo dính đầy dầu và bột thì là, cô nhìn ra sau lưng Lam Anh: “Anh Anh.”
Lam Anh: “Sao thể Đại Bảo?” Yến Đại Bảo: “Có người muốn bắt cóc chúng ta.” Sau đó Lam Anh cảm thấy có thứ gì đó chụp lên người cô, sau đó bao bố bị người ta cột chặt, miệng cũng bị bịt lại khiến cô không nói được tiếng nào
Yến Đại Bảo trừng to mắt nhìn đám người đó nhanh chóng đưa Lam Anh lên xe
Cô ngoan ngoãn đứng đó đợi người ta bắt mình nhưng không ai bắt cóc cô
Yến Đại Bảo rất tức giận, khi đám người đó định đóng cửa xe thì cô chủ động chạy lên xe, “Sao các người chỉ bắt mỗi Anh Anh mà không bắt tôi? Lẽ nào tôi xấu xí lắm à?” Đám bắt cóc: “...” Một kẻ trong số đó phản ứng rất nhanh, vội vàng nói: “Mau lái xe đi!” Sau đó cũng lấy bao bố trùm đầu của Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo lớn tiếng nói: “Không được, đợi tôi ăn xong đã!” Bên ngoài có tiếng hét gọi bảo xe dừng lại, Lam Anh nhạy cảm nhận ra được có lẽ là người của Đại Bảo đã phát hiện chuyện cô ấy bị bắt cóc
Lam Anh thật sự tức chết với cái tính ham chơi của Yến Đại Bảo
Người ta không bắt cô ấy, cô ấy không chạy, còn chủ động trèo lên xe làm gì? Từ đầu đến cuối Yến Đại Bảo đều rất phối hợp, không la hét không ồn ào, vô cùng ngoan ngoãn.
Nhưng trên xe cũng chẳng ai chú ý đến cô, ai cũng căng thẳng, sợ xe thật sự bị chặn lại
Người phát hiện chiếc xe ở cách khá xa, dù là người chạy nhanh nhất cũng khó mà đuổi theo kịp.
Nóc xe đột nhiên có vật gì nặng đập xuống
Đám bắt cóc phát hiện đã có người đuổi theo kịp, thậm chí còn trèo lên nóc xe
Tài xế lạng lách trái phải khó khăn, cuối cùng cũng làm người trên nóc xe rơi xuống, xe đột phá vòng vây chạy đi.
Lam Anh “dư” kêu lên hai tiếng, mục tiêu của đám người này là cô
Cô định bảo bọn chúng thả Yến Đại Bảo ra nhưng nói không nên lời
Yến Đại Bảo ngồi trên xe, lắc lư chân nhỏ, đầu còn nghiêng qua nghiêng lại ngân nga hát vài câu, rõ ràng là đang hưởng thụ quá trình bị bắt cóc.