Công Tước

Chương 1480: Bắt cóc (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yến Đại Bảo giơ một ngón tay ra, ngón tay ấn lên vòng đen xám đó, cô lớn tiếng hét: “Tay tớ bị sưng rồi!”

Lam Anh kinh ngạc, “Đại Bảo cậu làm gì thế?” Yến Đại Bảo: “Móc 2ngón chân.” Lam Anh buồn phiền đến mức tóc muốn bạc hết, “Đại Bảo đừng móc ngón chân lung tung nữa, tiếp tục đếm đi, một lát ra ngoài 5có nước rửa lại là được.” Thể là Yến Đại Bảo lại chậm rãi đếm số: “79, 80, 81...”

Mau gửi qua cho Phó Thanh Ly.”

Vừa gửi chưa được hai phút, ở cửa võ đài liền vang lên một tiếng nổ lớn, ông chủ Miêu vừa định phát hỏa thì lập tức nhìn thấy người đang đứng canh ngoài cửa bay vào.

Cơ thể người đó bay trên không giống như bị người ta ném theo đường cong, “biu” một tiếng, đập vào bức tường đối diện cửa, “bộp” một tiếng ngã xuống đất.

Ông chủ Miếu sững sờ, sau đó là nổi giận: “Ai dám gây sự ở địa bàn của ông đây vậy?!”

Ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi vóc dáng cao ráo, gương mặt lạnh lùng với đôi mắt sâu thẳm, đường nét ngũ quan tinh tế như một bức tượng điêu khắc

Ông chủ Miêu ngập ngừng rồi lớn tiếng hỏi: “Cậu là ai? Tôi ở đây chưa từng gây thù chuốc oán với ai, có gì thì từ từ nói.” Lý Nhất Địch không nói chuyện với ông ta

Không đợi ông chủ Miêu nói xong, anh đã bước nhanh như bay tới, lúc đi ngang qua, anh ta huých cùi chỏ khiến ông chủ Miêu ngã nhào xuống đất

Lý Nhất Địch túm lấy người vừa cầm điện thoại lên chụp lại, hỏi: “Đại Bảo ở đâu?”

Người đó lắp bắp chỉ ra phía sau: “Phía, phía sau...” Sau khi Lý Nhất Địch chạy ra phía sau thì lập tức có một nhóm người xông vào, đứng giữa đám người đó là Yến Hồi

Yến Hồi đưa mắt quan sát xung quanh, đi thẳng về phía trước

Ông chủ Miêu nằm dưới đất đang định vùng vẫy trèo dậy lại bị Yến Hồi đi ngang qua giẫm lên vị trí quan trọng khiến ông ta đau đớn kêu gào.

Yến Đại Bảo đã đếm đến năm trăm, khi cô sắp mất hết kiên nhẫn thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Lý Nhất Địch: “Đại Bảo?”

“Anh Bánh Bao!” Yến Đại Bảo lập tức nhảy lên, chạy ra đập vào cửa, “Anh Bánh Bao, anh đến đưa em về nhà rồi à!”

Lý Nhất Địch thử mở cửa nhưng cửa đã bị khóa, anh nhắc nhở: “Đại Bảo tìm một chỗ an toàn trốn vào, đừng đứng phía sau cửa.”

Yến Đại Bảo vội vàng chạy đến một góc, “Em xong rồi!” Lý Nhất Địch nhấc chân đạp thật mạnh vào cánh cửa, cửa đập xuống đất vang dội, Yến Đại Bảo xoay đầu lại: “Anh Bánh Bao!” “Đại Bảo!” Lý Nhất Địch bước vào, Yến Đại Bảo nhanh như cắt lao vào lòng anh, “Anh Bánh Bao...” Cô mếu máo: “Sao giờ anh mới đến!”

Lý Nhất Địch vô cùng đau lòng, ôm lấy cô dỗ dành, “Xin lỗi, đáng lẽ ra anh phải đến đây sớm hơn.” Yến Đại Bảo tủi thân nói, “Anh nhìn mặt em này, sưng hết rồi.”

Lý Nhất Địch nhìn chằm chằm vào mặt cô, nhìn cả buổi vẫn không thấy mặt bị sưng mà chỉ có chút đỏ

Anh vội vàng nâng mặt cô lên, dịu dàng thổi khẽ: “Thổi vài cái sẽ không sưng nữa

Đại Bảo thật giỏi, không hề khóc.” Yến Đại Bảo định bật khóc, vừa nghe anh nói vậy, cô vội vàng thu nước mắt trở lại, “Em đâu có khóc đâu.” Đúng lúc này, giọng của Yến Hồi vang lên: “Yến Đại Bảo Yến Đại Bảo đáng thương của ba!”

“Ba!” Yến Đại Bảo vội vàng chạy ra ngoài, “Ba!” Cô sà vào lòng Yến Hồi, Yến Hồi giơ hai tay không dám cử động, sợ cử động một cái Yến Đại Bảo sẽ chạy đi không thèm quan tâm ông ta

Nhìn thấy Lý Nhất Địch từ trong cửa đi ra, Yến Hồi nổi giận, có phải lúc nãy tên nhóc kia lừa Yến Đại Bảo là nó đến trước không?

“Yến Đại Bảo, ba đến đây đầu tiên đấy.” Yến Hồi nhấn mạnh.

Yến Đại Bảo trừng mắt, “Anh Bánh Bao đến trước.” Đột nhiên nhớ đến Lam Anh, cô hô lên: “Ôi chết, Anh Anh! Anh Anh! Anh Anh!”

Yến Đại Bảo vội vàng chạy qua bên Lam Anh, Lam Anh vẫn còn đang bị trói ở trong, Yến Đại Bảo đứng tại chỗ giậm chân: “Mau cởi trói cho Anh Anh, đám người xấu này!”

Lý Nhất Địch hỏi: “Đại Bảo, cô ấy xảy ra chuyện gì vậy?” Trong lúc nói chuyện, phía sau đã có người đưa một tập tài liệu cho anh, anh liếc qua đọc nhanh hết một lượt, sau đó ra hiệu: “Mở ra.” Nhanh chóng có người cầm chìa khóa qua mở khóa, Yến Đại Bảo vội hỏi: “Anh Anh cậu có đau không?”

Lam Anh lắc đầu: “Tớ không đau.” Cô xoa tay, cẩn thận nhìn sang Yến Hồi đang đứng bên cạnh, sau đó cẩn thận thu ánh mắt lại

Yến Hồi lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, giơ tay chỉ vào cô nói: “Yến Đại Bảo, là con nhỏ đáng chết này hại con bị bắt cóc, ba phải cắt lưỡi của nó!”.

Sắc mặt Lam Anh lập tức trắng bệch như tờ giấy

Lý Nhất Địch kéo Yến Đại Bảo định rời khỏi đó, Yến Đại Bảo lập tức nhảy lên: “Không được! Ba, ba không được làm chuyện xấu, cũng không được ức hiếp Anh Anh, cậu ấy là bạn tốt của con, con sẽ nổi giận đấy, con không thèm quan tâm ba nữa!”

Yến Hồi phát điện: “Yến Đại Bảo này, con nhỏ đáng chết này hại con bị người ta ức hiếp, nên để nó bị người ta bắt đến đây, để người ta đánh bầm dập cả người, có đúng không?”

Yến Đại Bảo nổi giận, “Ba, bây giờ con sẽ đi mách mami, ba ức hiếp bạn tốt của con, mami nhất định sẽ giận ba luôn.” Cô giơ tay chỉ ra ngoài, nói: “Rõ ràng là đám người xấu kia ức hiếp con, ba không xử lí bọn họ, còn quay lại ức hiếp bạn tốt của con!”

Cô kéo Lam Anh đi, chẳng cần Lý Nhất Địch nữa, “Anh Anh chúng ta đi thôi, không thèm quan tâm ba nữa

Ba chỉ biết ức hiếp người khác thôi.”

Yến Hồi sững sờ nhìn Yến Đại Bảo bỏ đi, vội vàng đi theo phía sau: “Yến Đại Bảo, ba báo thù cho con có được không? Ở đây vừa nhìn là biết không phải chỗ tốt lành gì, nên đập nát nó đi! Có được không? Yến Đại Bảo, con không quan tâm ba nữa à? Ba cũng nổi giận luôn, ba sẽ treo cổ chết trước cửa phòng con!” Yến Đại Bảo dừng chân lại, hỏi: “Vậy ba còn ức hiếp Anh Anh nữa không?”

“Anh Anh cái gì chứ, chẳng liên quan đến ông đây!” Yến Hồi lập tức trả lời, cứ như người lúc nãy muốn cho người cắt lưỡi Lam Anh không phải là ông ta, “Ai dám ức hiếp bạn của Yến Đại Bảo chính là ức hiếp ông đấy!”

Lý Nhất Địch xoa trán thở dài một hơi, không biết nên nói sao với hai cha con trước mặt

Yến Hồi chạy vòng quanh Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, con nói xem, đem đám người bắt cóc con đi lột da sống hay là đun sống? Hay là mỗi người cắt đi một chân có được không? Yến Đại Bảo, hay là cắt lưỡi...” Yến Đại Bảo vừa đi vừa nói: “Mami nói bây giờ đã là xã hội có pháp chế, không được làm tổn hại cơ thể người khác, mami còn nói, không cho ba ở bên ngoài cắt lưỡi người ta, cũng không được chặt tay chặt chân người ta, mami bảo con phát hiện được thì báo cho mami biết

Mami sẽ ly hôn với ba, không cần ba nữa!” Câu nói sau cùng là do Yến Đại Bảo tự nói, Yến Hồi vừa nghe, lập tức cảm thấy như sét đánh ngang tai

Ly hôn? Bà tám chết tiệt kia thật sự dám nói mấy câu đó à? Được lắm! Yến Hồi lập tức chạy ra ngoài, chạy được hai bước, lại nghĩ đến chuyện Yến Đại Bảo bị người ta ức hiếp, ông ta cầm lấy súng bazooka định cho nổ tung khu võ đài ngầm mấy trăm mét vuông này

Rất may Lý Nhất Địch phản ứng kịp, vội vàng cản lại: “Chú Yến, Đại Bảo vẫn còn ở đây, làm vậy rất nguy hiểm

Chủ Yến đang có chuyện gấp, có thể đi trước, chỗ này cứ giao cho cháu giải quyết!”

Yến Hồi không tin tưởng nhìn anh: “Mày?” Lý Nhất Địch mỉm cười: “Giải quyết xong, cháu sẽ báo lại tình hình với chủ Yến

Dù sao chuyện của chú Yến cũng rất quan trọng, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà bỏ lỡ.”

Yến Hồi cảm thấy rất có lý, chủ yếu là do câu nói sau cùng của Yến Đại Bảo có sức sát thương rất cao

Ông ta đi được hai bước, không yên tâm để Yến Đại Bảo và Lý Nhất Địch ở cùng một chỗ, liền kéo lấy tay Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, về nhà!”

Yến Đại Bảo bướng bỉnh nhất quyết không chịu đi, nằng nặc đòi ở lại xử lý đám người này trút giận cho Lam Anh

Yến Hồi muốn kéo cô trở về thì cô lập tức xị mặt nói: “Con phải nói với mami, ba lại muốn cắt lưỡi người ta...” Yến Hồi lập tức chạy thật nhanh, vội vàng trở về nhà

Ông ta nhất định phải hỏi cho rõ, bà tám chết tiệt kia ăn phải gan hùm mật gấu rồi, còn dám nói sẽ ly hôn, chẳng ra sao cả! Ngày tháng này làm sao mà sống đây? Tức chết đi được!

Yến Hồi bỏ đi, để lại Yến Đại Bảo đang bẻ khớp tay kêu răng rắc: “Em phải xử bọn họ!”

Lý Nhất Địch thật sự không biết nên nói gì, giơ tay xoa xoa đầu Yến Đại Bảo: “Đại Bảo Bảo là một thục nữ xinh đẹp, chuyện nổi giận muốn đánh người cứ để đàn ông đứng ra làm, có được không?”

Yến Đại Bảo nghiêm túc suy nghĩ, lại nhìn sang Lam Anh nãy giờ đang đứng trầm ngâm: “Anh Anh, cậu có muốn đánh người không?”

Lam Anh lắc đầu: “Không cần đâu, anh Lý đã nói rồi, Đại Bảo là thục nữ xinh đẹp, sao có thể đánh người được chứ? Tay chân tớ vừa bị trói, cảm thấy hơi đau, muốn đánh cũng không đánh được!”

Đang nói thì điện thoại của cô vang lên, cô vội vàng bắt máy, đi đến bên cạnh nhỏ tiếng nói: “Alo? Ngôn Đình?...” Lý Nhất Địch sững sờ, Yến Đại Bảo đã nhe răng mỉm cười với anh, “Anh Bánh Bao anh đoán xem bạn trai của Anh Anh là ai?” Lý Nhất Địch: “Anh không biết, Đại Bảo có biết không?” Yến Đại Bảo gật đầu: “Em đương nhiên biết, là anh trai của Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ thật lợi hại, cậu ấy đã làm mai cho hai mối rồi, em thì chẳng được lần nào

Em cũng muốn làm bà mai.”

“Là vậy à, như vậy cũng rất thú vị

Anh trai của Tiểu Ngũ bạn tốt của Đại Bảo, là bạn trai của một người bạn khác của Đại Bảo.”

Yến Đại Bảo ra sức gật đầu: “Vâng vâng, chính là như vậy.”

Lý Nhất Địch đưa Yến Đại Bảo đi ra ngoài

Ở bên ngoài ông chủ Miêu đã sớm được người ta đỡ dậy, triệu tập võ sĩ của võ đài, dáng vẻ như muốn đối phó với đám người vừa xâm nhập vào đây.

Lý Nhất Địch nói với Yến Đại Bảo: “Đại Bảo dẫn theo bạn em đi ra ngoài đợi anh một chút có được không? Anh sẽ ra nhanh thôi.”

Yến Đại Bảo kéo Lam Anh đi ra ngoài, “Anh Bánh Bao phải nói chuyện với người ta, chúng ta ra ngoài đợi anh ấy đi.” Lam Anh cúp điện thoại, nhìn tình hình trước mặt, cảm thấy đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện

Cô dẫn theo Yến Đại Bảo, nhanh chóng đi ra bên ngoài

Lối vào của võ đài quyền anh này là một cánh cửa nhỏ bên cạnh khu đậu xe loại lớn, luôn có người canh giữ, người không biết sẽ cho rằng đây chỉ là chỗ đậu xe.

Hai cô vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy có rất nhiều cảnh sát trang bị vũ khí kéo tới, có người đi qua vội vàng kéo Yến Đại Bảo sang một bên: “Cô Yến, để cô hoảng sợ rồi, võ đài quyền anh ngầm này làm ăn phi pháp, hôm nay chúng tôi đến đây để tiêu diệt hang ổ này.” Sau đó cảnh sát vũ trang xông vào trong

Yến Đại Bảo trừng mắt, vẻ mặt mơ màng, đứng bên ngoài lắc lư cơ thể, đợi Lý Nhất Địch.

Lam Anh trầm ngâm đứng bên cạnh cô ấy

Đột nhiên có một chiếc xe thắng gấp xông tới, Phó Thanh Ly vội vàng hoảng loạn bước từ trên xe xuống: “Lam Anh!”