*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cung Ngôn Đình cười nói: “Cho nên em mau bắt lấy anh đi, tuyệt đối không thể để người phụ nữ khác cướp đi, biết chưa?”
Lam Anh gật đầu,3 vành mắt đỏ lên, “Dù sao cũng không có mấy người phụ nữ có thể đánh thắng em, nếu ai cướp anh với em, em sẽ đánh người đó...”
Cô gật 5đầu rất trịnh trọng, Cung Ngôn Đình lại cười lớn hơn, giơ tay véo má cô, “Anh vẫn luôn nghĩ vợ anh là người đẹp lạnh lùng, hôm nay mới phát hi4ện là một cô ngốc.”
Cung Ngôn Đình cúi xuống hôn cô, hôn đến n0ỗi Lam Anh không còn giận được nữa.
Bây giờ cô không cần lên lớp, có điều phần lớn thời gian phải đến thư viện trường tra đủ loại tài liệu, dĩ nhiên, thời gian về nhà cũng không cố định, có lúc sớm, có lúc muộn, nếu như hôm nào cảm thấy tài liệu phong phú, cô sẽ ở thư viện đến tận lúc đóng cửa.
Biết gần đây có bận làm luận văn, Cung Ngôn Đình cũng không làm phiền cô.
Lúc ở thư viện cô nhận được điện thoại của Cung Ngôn Đình, nói ngày mai hẹn gặp Cung Ngũ, Cung Ngũ sẽ đưa cả Cải Trắng Nhỏ theo cho cô chơi
Lam Anh cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều
Cáp điện thoại, cô định hôm nay chăm chỉ một chút, viết hết phần ngày mai ra, vậy thì ngày mai có thể chơi với Cải Trắng Nhỏ rồi
Rất nhanh đã đến lúc thư viện đóng cửa, Lam Anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, xếp hàng trả sách, sau đó rời khỏi thư viện.
Bên ngoài trời đã tối rồi, Cung Ngôn Đình lại gọi điện thoại cho cô: “Vợ, hôm nay em lại về muộn à?” Lam Anh cười nói: “Được rồi, em vừa bị nhân viên quản lý thư viện đuổi ra rồi, em đang trên đường về nhà đây.” “Được, anh nấu xong bữa tối rồi, đợi em về ăn cơm.” Lam Anh mỉm cười cất điện thoại đi, đi ra cổng trường.
Từ trường học đến chỗ ở không xa lắm, lần nào cô cũng đi bộ về
Trên đường về, Lam Anh nghĩ đến Cung Ngôn Đình rồi không nhịn được cười một tiếng.
Đèn đường khá sáng, trên đường có người đi qua đi lại, đường phố cũng không ngớt xe cộ, Lam Anh ngẩng đầu nhìn trời, thứ cô đã từng hy vọng, mong muốn, bây giờ đều đang ở trước mắt.
Sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi, cô bắt đầu suy nghĩ dự định bước tiếp theo
Cô phải bỏ nghề hướng dẫn du lịch, dù sao cô cũng không định làm hướng dẫn viên du lịch mãi
Mấy năm này cô tích được không ít tiền, mà thu nhập của Cung Ngôn Đình cao hơn có rất nhiều, hai người sống cùng nhau cũng tiết kiệm được chi phí, bây giờ cho dù cô không làm hướng dẫn viên du lịch nữa cũng hoàn toàn lo được cuộc sống của mình
Lúc đi đến chỗ rẽ vườn hoa, tự dưng bên cạnh có nhiều người hơn, sự cảnh giác đã tan biến nhiều ngày đột nhiên dâng lên, cô cau mày, bắt đầu quan sát người xung quanh.
Cô đứng lại, đột nhiên có thứ gì chọc vào lưng cô, “Không được dừng lại, tiếp tục đi!”
Lam Anh không xác định được thứ đó có phải là súng không, nhưng cô không dám mạo hiểm
Bây giờ có quá nhiều thứ khiến cô mong muốn và quan tâm, cho nên cô cũng đắn đo nhiều hơn
Cô phát hiện mình sợ chết, sợ tổn thương hơn trước kia, bởi vì người cô muốn bảo vệ và được bảo vệ vẫn đang đợi cô.
Cho nên cô nghe theo lời người kia, dưới sự che chắn của người xung quanh, tiếp tục đi về phía trước.
Vẻ mặt cô bình tĩnh giống như đang thân mật đi dạo phố với bạn trai.
Từ đầu đến cuối, không có ai nói gì.
Một chiếc xe tải cũ nát đỗ ở ven đường, gã kia dùng vật trong tay đẩy cô, “Lên xe!” Rõ ràng bọn chúng biết thân thủ của cô, cho nên sau khi cô lên xe, bọn chúng dùng băng dính trói tay chân cô, lại bịt mắt cô lại
Trong xe tải im lặng như tờ, không ai nói gì, Lam Anh bắt đầu suy nghĩ rằng kẻ nào mà lại bắt cóc cô.
Võ đài quyền anh ngầm đã bị tận diệt rồi, lên cả trên tin tức của Thanh Thành, mà những ông chủ cùng đàn em của võ đài quyền anh kia cũng đã bị bắt, ngay cả bảo lãnh cũng không được phép.
Theo lẽ thường mà nói, bắt cóc cô đã không còn chút ý nghĩa nào cả, vậy những người này có lý do gì?