Công Tước

Chương 149: Không ngờ tiểu ngũ lại là người như vậy (2)

Triển Tiểu Liên gọi điện hỏi một lần, trong điện thoại rõ ràng đã hơi sốt ruột.

Công Tước đại nhân nhìn về phía mặt trời rồi lại nhìn vị trí hành lang, anh đột nhiên đứng lại, sau đó chầm chậm đi về phía hành lang ở tuyến đường chính của trang trại, người dẫn đường không hiểu lắm, “Công Tước đại nhân, hành lang gấp khúc chỉ ở đây mới có ghế.”

“Cô ấy ở lại là để ngủ, lúc này mặt trời chiếu thẳng vào hành lang, trời nóng thế này cô ấy sẽ không chọn nghỉ ngơi ngay dưới ánh nắng mặt trời đâu. Thông báo cho mọi người, đừng chỉ tìm qua loa, tìm kiếm ở tất cả những chỗ có bóng râm ở gần các hành lang.”

Chưa đầy hai mươi phút sau đó, có người báo tin đã tìm thấy người.

Công Tước đại nhân hỏi: “Cô ấy có sao không?”

Đối phương trả lời: “Ngủ say, gọi thế nào cũng không tỉnh lại.”

“Đợi tôi.”

Anh cúp điện thoại rồi vội vàng qua đó.

Khi Cung Ngũ được tìm thấy thì đúng như Công Tước đại nhân dự đoán, cô dường như còn không ngại cực khổ đi đến một đoạn hành lang gấp khúc vòng sang bên kia. Bởi vì không có chỗ ngủ cho nên cô ngồi xuống đất, không dựa vào tường mà vòng tay ôm đầu gối ngủ.

Cô cũng biết mình chạy lung tung sẽ khiến Yến Đại Bảo khó tìm được mình, cho nên cởi chiếc áo chống nắng màu vàng trên người xuống, choàng lên chiếc trụ xi măng mô phỏng hình hạt châu ở lối thông hai mặt hành lang. Nhưng trời đang nắng gắt nên chiếc áo chống nắng màu vàng đó không mấy bắt mắt.

“Công Tước đại nhân, cô gái đó ở phía sau, vẫn đang ngủ, gọi thế nào cũng không tỉnh. Chúng tôi không biết nói tiếng mẹ đẻ của cô ấy, sợ dọa cô ấy sợ nên không dám manh động.”

Công Tước đại nhân gật đầu, “Tôi biết rồi.” Anh nhìn trái phải một hồi, đưa bác sĩ chuyên trị rắn cắn đến hành lang, quả nhiên nhìn thấy một cô gái nhỏ đang nghiêng đầu cúi xuống ôm đầu gối ngủ đến mê mệt.

Dáng người cô vốn cao ráo, nhưng khi cuộn lại chỉ nhỏ xíu. Anh lại gần, cô vẫn không hề nhúc nhích, không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Bác sĩ ở ngay phía sau, rắc thuốc bột đuổi rắn ở thảm cỏ phía dưới, phía dưới thảm cỏ thỉnh thoảng lại có động vật nhỏ nào đó phát ra tiếng kêu.

Công Tước đại nhân ngồi xổm xuống bên cạnh, khẽ lay cô: “Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ phát ra hơi thở đều đặn, thực sự không thể biết tại sao cô lại ngủ được với tư thế ấy.

Bác sĩ mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Công Tước đại nhân. Công Tước đại nhân trầm mặc một lúc, sau đó anh đứng dậy, khom lưng bế cô lên.

Cung Ngũ không biết thế nào lại sờ được chiếc cúc áo sơ mi trước mặt Công Tước đại nhân, cô nắm chặt trong tay, miệng lẩm bẩm: “… Không ai được phép cướp tiền của tôi…”

Công Tước đại nhân: “…”

Bác sĩ nghe không hiểu gì, chỉ có thể dè dặt đi phía trước, cho đến khi đi đến lối rẽ khác của hành lang.

Tin tức đã tìm được người nhanh chóng truyền đến tai Triển Tiểu Liên, bà vội vàng hỏi: “Con bé có sao không?”

Công Tước đại nhân trả lời: “Cô ấy không sao cả, nhưng người hơi nóng, có lẽ bị cảm nắng một chút, không bị thương bên ngoài.”

Triển Tiểu Liên thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt! Ui chao đứa trẻ này sao lại ngốc thế chứ! Tối qua không ngủ đủ giấc hay sao? Sao lại ngủ bên ngoài nơi hoang dã thế này?”

Yến Đại Bảo chột dạ, bĩu cái miệng nhỏ xinh không nói gì, một lúc sau mới khẽ thì thào: “Mami, thực ra tối qua con ngủ chung với Tiểu Ngũ, cậu ấy nói con cứ đá cậu ấy nên cậu ấy không ngủ được…”

“Yến Đại Bảo, con ngủ xấu tính thế nào con còn không biết hả? Lúc con còn nhỏ ba con cứ đòi ngủ cùng con, khi còn nhỏ con có đá thế nào cũng không đau thì ông ấy còn chịu được. Nhưng đến khi con lớn thì ông ấy không chịu nổi nữa.”

“Con có biết đâu, có ai nói cho con biết đâu!”

Cung Ngũ được Công Tước đại nhân bế về suốt quãng đường gần bốn mươi phút, thực sự là một công việc thử thách thể lực con người.

Cuối cùng, khi Công Tước đại nhân bế cô về đã có chút nhếch nhác, đầu đầy mồ hôi, áo sơ mi ướt đẫm một mảng lớn sau lưng.

Yến Đại Bảo mím môi, cố nhịn cười.

Triển Tiểu Liên lại rất bình tĩnh, nhanh chóng lấy chiếc đệm trên ghế sofa ra, “Đặt xuống đây.” Rồi bà lại oán thán: “Sao lại chỉ có mình con?”

Dù Cung Ngũ có gầy thế nào thì cũng là người lớn, bế một đứa bé quá nửa tiếng cũng sẽ mệt, huống hồ là một người lớn thế này?

Công Tước đại nhân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt Cung Ngũ lên ghế sofa.

Anh nghiêng người đặt cô xuống, sau đó anh vẫn khom người kề sát trên người cô. Không biết là vì cô gái nhỏ ấy quá xinh đẹp khiến anh bị mê hoặc hay là anh muốn hôn một cái trước mặt mọi người.

Yến Đại Bảo che miệng, vẻ mặt hưng phấn, sắp hôn môi rồi sao?

Triển Tiểu Liên nghi hoặc liếc nhìn, “Tiểu Bảo? Sao vậy?”

Công Tước đại nhân vẫn giữ nguyên tư thế cúi người ngẩng đầu lên, ánh mắt đó… khiến Triển Tiểu Liên nhìn ra vài phần u oán trong đôi mắt xưa này trầm ổn ưu nhã của cậu con trai lịch thiệp của mình.

Bà không khỏi nhíu mày, “Sao vậy? Lưng mỏi quá à?”

Bà lại gần thêm hai bước, mắt lập tức mở to ra, chiếc cúc áo thứ ba từ dưới lên của con trai bảo bối của bà đang bị Cung Ngũ nắm chặt trong tay, ngủ cũng không chịu buông ra.

Triển Tiểu Liên: “…”

Công Tước đại nhân vẫn còn khom người, giơ tay xoa huyệt thái dương, cẩn thận nâng người lên, Cung Ngũ bỗng chốc càng nắm chặt hơn, miệng còn hung dữ lẩm bẩm: “Không ai được cướp tiền của tôi!”

Yến Đại Bảo, “Tiểu Ngũ nằm mơ cũng thấy bị người khác cướp mất tiền, rốt cuộc là cậu ấy có bao nhiêu tiền chứ?”

Cuối cùng Triển Tiểu Liên cũng biết tại sao con trai bà lại tận lực bế Cung Ngũ trở về, cho dù anh có muốn đưa cho người khác bế cũng không được, nếu không anh chỉ có thể cởi áo trước mặt mọi người.

Mà chuyện như vậy Công Tước đại nhân tuyệt đối sẽ không làm.

Yến Đại Bảo vội vàng đưa khăn lau mồ hôi cho Công Tước đại nhân, “Anh lau mồ hôi đi, anh vất vả quá!”

Yến Đại Bảo nhìn chằm chằm Cung Ngũ đang ngủ say như heo chết, chẹp miệng: “Làm sao đây?”

Triển Tiểu Liên hỏi: “Con bé nắm cúc áo à?”

Công Tước đại nhân vẫn không nói gì, vừa rồi đứng tư thế khom lưng nên hơi mệt, anh đã nghiêng người ngồi xuống, giơ tay lên chống đầu, lau mồ hôi.

Triển Tiểu Liên thực sự phục cô bé này sát đất, ngủ rồi mà vẫn còn không chịu yên ổn.

Nghĩ ngợi một lát, bà lấy một tờ tiền giấy 100 đô ra, vừa nhét vào tay Cung Ngũ vừa nói, “Tiểu Ngũ à, đây là một trăm đô, còn đáng giá hơn nhiều đồng tiền xu con đang cầm…”

Bà còn chưa nói dứt lời, Cung Ngũ còn không thèm thả chiếc cúc áo ra mà còn cầm luôn cả tờ 100 đô.

Triển Tiểu Liên: “…”

Bà nhìn Công Tước đại nhân đã cam chịu số phận nói: “Đứa trẻ này ham tiền quá rồi à?”

Yến Đại Bảo nhảy nhót bên cạnh: “Tiểu Ngũ thích nhất là tiền.”

Công Tước đại nhân cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: “Con muốn uống nước.”

Triển Tiểu Liên vội vàng rót cho anh cốc nước, Công Tước đại nhân chậm rãi uống hết sạch.

Yến Đại Bảo áy náy đứng bên cạnh Công Tước đại nhân, “Anh, tất cả đều tại em, nếu không phải tối qua em quậy làm Tiểu Ngũ không ngủ được thì bây giờ cậu ấy đã không ngủ say như chết thế này.”

Công Tước đại nhân cười xoa đầu cô, “Không sao.”

“Vậy bây giờ phải làm thế nào?”

“Đợi cô ấy dậy thôi.”

Triển Tiểu Liên: “…”

Có thật không vậy? Nếu cô nhóc này ngủ một ngày thì con trai bà cũng phải ở cùng một ngày luôn sao?

Người làm mẹ đều không thể chịu đựng được khi nhìn thấy con trai mình khi trưởng thành đột nhiên lại có một người con gái khác, tâm trạng này giống như là bị san sẻ tình cảm vậy.

Yến Đại Bảo lo lắng nói: “Anh vẫn còn chưa ăn cơm nữa.”

Triển Tiểu Liên tiếp lời, “Vừa rồi bế con bé đi một quãng đường dài như vậy đã tốn rất nhiều thể lực rồi.”

Công Tước đại nhân: “…”