*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cho nên sau khi rút tay ra, cô bắt đầu mò mẫm xé băng dính trên chân
Sau khi kéo được vải 2che mắt xuống, ánh sáng đột ngột khiến cô hơi nhức mắt
Cô nhìn xuống dưới, nơi này là một kho hàng bỏ4 hoang, hai bên chất đống đồ linh tinh, mặt đất bụi bẩn
Lam Anh nhìn thẳng vào mắt Tang Cung, Tang Cung hơi giật mình, sau đó nhớ ra bây giờ cô là một con dê đợi làm thịt, lập tức vênh váo hống hách: “Cô ngoan ngoãn cho tôi!”
Lam Anh không lên tiếng, nhìn về phía cánh cửa đang bị đập ầm ầm
Đám người Tang Cung lập tức hốt hoảng, lại lo lắng muốn chạy trốn qua lối cửa sổ.
Tang Cung móc súng ra, hắn nói: “Ông đây không tin!” Hắn có thể dọa được Lam Anh, không tin không dọa được cái người đang đến này
Thật ra bọn chúng chỉ thấy một chiếc xe đi về phía này, hoàn toàn không biết bên trong xe là ai
Người bên ngoài vẫn ra sức đập cửa, Lam Anh khẽ cau mày, cô lo lắng khẩu súng trong tay Tang Cung, Tang Cung cầm súng chĩa loạn lên, “Không kẻ nào được chạy loạn! Ông đây đang đợi cái tên không sợ chết đó!” Lam Anh quan sát tình hình trong nhà kho, hơi lo lắng cho người ngoài cửa
Cô nhìn khoảng cách sợi dây thừng trên người mình đến mặt đất, khoảng cách này cũng không phải là quá cao, khoảng ba bốn mét, nếu như tiếp đất sẽ không thành vấn đề
Cô lần mò sợi dây thừng trên người, cái tay khác bắt đầu tháo sợ dây, cô vừa quan sát phản ứng của đám người Tang Cung, vừa nghĩ cách gỡ sợi dây thừng trên người và ghế ra, âm thanh đập cửa đột nhiên biến mất, tiếng bước chân cũng từ từ đi xa.
Tang Cung vội vàng bảo người đi đến cạnh cửa, “Có phải tên đó đi rồi không?”
“Đại ca, chúng ta lấy được tiền rồi, có phải có thể đi rồi không?” Một tên trong đó lo lắng sắp khóc lên, “Em sợ lắm!”
“Đồ bỏ đi!” Tang Cung mẳng: “Chúng ta chỉ lấy tiền, không giết người, mày sợ cái gì? Nếu bọn chúng muốn giết chúng ta, vậy chúng ta cũng không thể chùn tay...” Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Lam Anh, Lam Anh dừng ngay động tác cởi trói lại, “Nếu như nói ông đây có cái gì tiếc nuối, chính là mùi vị của con đàn bà này, ông đây vẫn muốn nếm thử...”
Lam Anh: “Tang Cung, ở tổ chức, tốt xấu gì anh cũng là một tổng huấn luyện viên, rời khỏi tổ chức anh lại chỉ có thể làm những chuyện hạ lưu này
Anh không sợ người ở tổ chức biết lời nói và việc làm của anh sẽ đối phó với anh à?”
Da mặt Tang Cung sớm đã bị lời nói của Phó Thanh Ly luyện cho dày lắm rồi, hắn nói: “Không sai, tôi chính là người như vậy, chỉ cần có thể lấy được tiền, còn quá trình có gì quan trọng? Tổ chức? Ông đây đã sớm không phải là người của tổ chức nữa rồi, cho dù là cô hay là Phó Thanh Ly cũng đều không phải
Chúng ta ở bên ngoài cho dù có chuyện gì, cũng không liên quan đến tổ chức
Cô với Phó Thanh Ly đúng là một đôi, muốn dùng lời nói như vậy lừa tôi, không dễ thế đâu.”
Hắn cởi dây thừng, kéo lên rồi lại kéo xuống, hù dọa Lam Anh, “Nếu như cô không muốn ngã xuống thành người bại liệt thì ngoan ngoãn gọi điện thoại cho tên bạn trai nhà giàu của cô, đưa tiền, đưa tiền rồi tôi sẽ lập tức thả người!” Lam Anh thấy hắn lại có ý với cả Cung Ngôn Đình, lập tức tức giận vùng vẫy, “Anh hại một người còn chưa đủ à, còn muốn hại hai người?!”
Tang Cung cười nhạo: “Tôi quên mất, vừa đúng lúc nhắc đến cái tên bạn trai nhà giàu của cô có đối xử thật lòng với cô không
Hai triệu! Chút tiền này đối với hắn mà nói không nhiều lắm nhỉ?” Hắn chĩa súng về phía Lam Anh, hỏi: “Cô có đọc số điện thoại không? Cô cũng có thể không nói, tôi đánh gãy hai chân cô, sau đó sẽ bắt cô nói
Cô nói xem một cô gái xinh đẹp như cô, nếu như không thể đi lại được, liệu tên bạn trai nhà giàu của cô có cần cô nữa không?”.
Lam Anh siết chặt sợi dây thừng trong tay, sau đó cô đọc một dãy số
Tang Cung gọi theo số kia, Cung Ngôn Đình nhanh chóng nghe máy, “Alo.” Tang Cung nói thẳng yêu cầu của mình, Cung Ngốn Đình nói: “Ô, được, vậy anh mở cửa ra.” Tang Cung ngẩn ra, “Cái gì?”
Cung Ngôn Đình nói: “Tôi biết anh chỉ cần tiền, tôi mang tiền đến rồi, tôi đang ở ngoài cửa, anh mở cửa ra.”
Tang Cung há miệng, vẻ mặt khó tin, “Ở ngoài cửa?” “Đúng
Tôi mang tiền đến đây rồi
Bỏ đi, anh không cần mở cửa, anh cần tiền, tôi cần người, tôi đưa cho anh là được rồi.” Sau đó anh cúp điện thoại, Tang Cung nhìn điện thoại bị cắt đứt, ngẩn ra
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng vang thật lớn, một chiếc xe lớn tông vào cửa
Sau hai lần tông, cánh cửa đổ “rầm” một tiếng, bụi đất bay mù mịt.
Lam Anh kinh ngạc nhìn chiếc xe màu trắng đang tiến vào kia
Cung Ngôn Đình ngồi ở vị trí ghế lái, ngẩng đầu nhìn Lam Anh ở giữa không trung
Tang Cung nghệt mặt ra, những tên khác thì tản ra khắp nơi, đến lúc Tang Cung rộng lên muốn nổ súng mới dọa được bọn chúng.
Đầu xe bị móp méo, Tang Cung giơ súng lên: “Xuống xe, giơ tay lên, đừng có giở trò với tao!”
Cung Ngôn Đình mở cửa xe ra, giơ hai tay lên, đi ra ngoài, nói: “Tôi bảo các người mở cửa, các người không mở, các người không mở thì làm sao tôi biết bạn gái tôi có còn sống không?” Tang Cung giơ súng: “Mày nói mày mang tiến đến rồi?” Cung Ngôn Đình gật đầu, chỉ phía sau xe, “ở đằng sau ấy, tôi lấy hay mấy người lấy?” Tang Cung vừa giơ súng nhắm vào Cung Ngôn Đình, vừa vòng một vòng qua bên kia xe mở cửa xe ra, quả nhiên nhìn thấy một cái rương màu đen ở hàng ghế sau
Hắn kéo khóa ra, bên trong toàn tiền là tiền.
Cung Ngôn Đình nói: “Tôi không biết các người muốn bao nhiêu tiền, tôi không đợi được nên đem một triệu tệ đến luôn
Nếu như các người muốn nhiều hơn, tôi có thể có, nhưng nhất định phải qua ba tôi
Như thế thì sẽ kinh động đến cảnh sát, chuyện này đối với anh, tôi và Lam Anh đều không có lợi, cho nên tôi lựa chọn cách ổn thỏa nhất.”
Tang Cung nhanh chóng đóng cái rương lại, nhấc lên, cảnh giác nhìn Cung Ngôn Đình: “Mày đừng có giở trò! Sao mày lại tìm được đến đây?” Cung Ngôn Đình cười nói: “Tôi có một người bạn chuyển quản lý hệ thống camera, tra theo tuyến đường về nhà của Lam Anh đương nhiên có thể tìm được
Tôi không muốn gây ra phiền phức gì khác, tôi chỉ cần người, các anh cầm tiền rồi, tôi đến đưa Lam Anh đi, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Mày có báo cảnh sát không?” Tang Cung hỏi.
Cung Ngôn Đình lắc đầu: “Dĩ nhiên là không rồi.”
Tang Cung nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm sao tao tin được mày?” Cung Ngôn Đình: “Tôi mang theo tiền, một mình đến đây, anh còn có cái gì không tin nữa? Tin tôi đi, càng dây dưa lâu càng không có lợi cho anh, dù sao các người cũng chỉ muốn tiền.”
Tang Cung lấy được tiền rồi, thật sự rất vui
Hắn nhìn Lam Anh rồi nhanh chóng chạy qua thắt dây thừng vào cái cột phía xa, sau đó đám người cảnh giác nhìn chằm chằm Cung Ngôn Đình, đi ra ngoài
Ra bên ngoài rồi, tất cả vội vàng nhảy lên xe Van, nhanh chóng lái đi.
Lúc này Cung Ngổn Đình mới vội vàng đi qua tháo dây thừng
Anh vòng dây quanh cái cột, hạ từng chút một xuống, cho đến khi chân Lam Anh chạm đất, anh mới xong lại cởi dây trói trên người cô ra
Lam Anh nhìn anh chằm chằm từ đầu tới cuối: “Sao anh lại tìm được đến đây?”
Cung Ngôn Đình nói: “Không phải vừa nãy anh đã nói rồi sao?”
Lam Anh: “Sao người bạn kia của anh có thể kiểm tra xe cộ thời gian dài như vậy? Anh tự tìm được à? Tại sao anh lại đến một mình? Bây giờ Tang Cung chưa bị ép, nếu hắn bị ép sẽ nổ súng thật...”
Cung Ngôn Đình: “Em còn không sợ thì anh sợ cái gì?” Thấy cô vẫn nhìn mình chằm chằm, anh nói: “Được rồi, anh tìm Cung Cửu Dương, Cung Cửu Dương mua được tin tức
Đám người vừa nãy không chạy được đâu
Bởi vì nhận được tin tức có súng cho nên cảnh sát sợ tên bắt cóc chó cùng rứt giậu, nói phải chuẩn bị súng bắn tỉa và những thứ khác, anh không đợi nổi, anh sợ em thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên anh đến trước...”
Lam Anh nắm lấy cổ tay anh, hỏi: “Anh có bị thương không?” Cung Ngôn Đình cười: “Không, anh vẫn ổn.” Anh thở dài: “Anh vẫn ở nhà đợi em về ăn cơm đẩy
Bà xã đáng thương của anh, sao suốt ngày phải chịu tội thế này?” Lam Anh: “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi...”