*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bán Bạch không để ý đến người trong nhà, dẫn con gái ra ngoài
Cô ta dẫn con gái đi ăn ở một nhà hàng đẹp đẽ sạch sẽ, rồi đi uốn3g trà sữa, mua quần áo, lại dẫn cô bé đi chơi công viên.
Lần đầu tiên cô bé được chơi ở bên ngoài vui vẻ như vậy, Bán Bạch ở b2ên ngoài nhìn con gái chơi mặt đầy mồ hôi, lại một lần nữa phát hiện có tiền thật tốt
Lúc hai mẹ con về thì bầu không khí vô c5ùng nghiêm trọng, cả nhà đều ngồi ở phòng khách đợi bọn họ, thấy Bán Bạch xách túi lớn túi nhỏ trong tay, sắc mặt càng khó coi hơn.
Bán Bạch nhìn bọn họ, nói: “Ba, mẹ, Khưu Hoa, sao mọi người còn chưa nghỉ ngơi?”
Khưu Hoa vội vàng cầm cái hóa đơn trên bàn lên xem, phát hiện mình không nhìn lầm, cộng vào thể nào cũng phải hơn bốn nghìn tệ
Anh ta nhìn chằm chằm Bán Bạch, hỏi: “Cô lấy tiền ở đâu? Có phải cố giấu tôi đi làm thẻ tín dụng không? Cô có biết lãi suất của thẻ tín dụng cao lắm không hả...”
“Nếu như em làm thẻ tín dụng, tiêu nhiều tiền như vậy thì anh làm thế nào? Em gả cho anh bốn năm năm, anh hỏi lương tâm mình xem đã bao giờ em xin nổi anh một trăm tệ chưa? Em đã mua quần áo một lần nào chưa? Trước kia em không cảm thấy gì, bây giờ em phát hiện có tiền quan trọng hơn mọi thứ
Em không đi làm không kiếm tiền, ngay cả ăn cơm cũng không dám lớn tiếng, rất sợ khiến mọi người cảm thấy em ăn nhiều
Em cảm thấy giữa chúng ta đã không còn sự trao đổi giữa vợ chồng bình thường nữa rồi, anh không nói chuyện với em, không trao đổi với em, ngay cả nhìn em một cái cũng cảm thấy phiền
Khưu Hoa, thật ra có mấy câu em muốn hỏi từ rất lâu rồi, có phải chính vì kiếm được tiền, cho nên anh mới cảm thấy anh có quyền đối xử với em như vậy không?”
Khưu Hoa bực mình, “Bây giờ nói những chuyện này làm gì, bây giờ tôi đang hỏi cô số tiền này...” Bán Bạch lên tiếng ngắt lời anh ta: “Em đã làm thẻ tín dụng!”
Khưu Hoa kinh ngạc, “Cô...”
Bán Bạch nói tiếp: “Em là một phần của cái gia đình này, cho dù em không đi làm không có công việc, nhưng em cũng nuôi con lớn như vậy, chăm sóc ba mẹ anh, em cũng bỏ công bỏ sức
Trên ti vi nói, cho dù làm mẹ toàn thời gian thì em cũng bỏ ra công sức vì cái nhà này, anh tìm người giúp việc còn phải trả lương, mà em thì miễn phí.”
Biết bọn họ đang đợi mình, Bán Bạch cũn0g không sợ hãi giống như trước đây nữa, cô ta xoa đầu Ni Ni, nói: “Ni Ni, con đi đánh răng rửa mặt chuẩn bị ngủ đi.”
Dù sao Ni Ni vẫn còn nhỏ, hôm nay chơi rất vui vẻ nên nhanh chóng chạy đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt
Bán Bạch đợi cô bé chạy đi rồi, cô ta mới ngồi xuống ghế sofa, đặt hóa đơn mua đồ tối nay lên bàn trà, nói: “Mẹ, hôm nay mẹ nói mẹ mất hơn một nghìn tệ, buổi tối con đưa Ni Ni đi ăn uống mua đồ, còn thuận tiện làm thẻ ở công viên vui chơi thiếu nhi, tiêu tổng cộng bốn nghìn ba trăm tệ
Số tiền này, mọi người cũng mất sao?” Cô ta bình tĩnh hòa nhã nhìn về phía Khưu Hoa: “Anh có cần đi kiểm tra xem tiền của anh có ít đi không?”
Cả nhà ba người vốn dĩ muốn ra oai phủ đầu với cô ta lập tức sững sờ
Khưu Hoa bực mình, “Bây giờ nói những chuyện này làm gì, bây giờ tôi đang hỏi cô số tiền này...” Bán Bạch lên tiếng ngắt lời anh ta: “Em đã làm thẻ tín dụng!”
Khưu Hoa kinh ngạc, “Cô...”
Bán Bạch nói tiếp: “Em là một phần của cái gia đình này, cho dù em không đi làm không có công việc, nhưng em cũng nuôi con lớn như vậy, chăm sóc ba mẹ anh, em cũng bỏ công bỏ sức
Trên ti vi nói, cho dù làm mẹ toàn thời gian thì em cũng bỏ ra công sức vì cái nhà này, anh tìm người giúp việc còn phải trả lương, mà em thì miễn phí.”
“Cô chăm sóc cái gì?” Mẹ chồng đột nhiên mở miệng: “Cô nói cô bận rộn cả ngày, cô bận cái gì? Ngày nào cô cũng ra ngoài từ sớm đến tối mới về, ai biết cô ở bên ngoài làm cái gì? Hôm nay ngay cả cơm tối cũng không nấu..”
Bán Bạch lại ngắt lời bà ta: “Con nấu cơm và làm việc nhà, chăm sóc Ni Ni, ba và mẹ cũng đã được bốn năm năm nay, chỉ vì tối hôm nay con không về nấu cơm, mẹ liền nói bốn năm năm nay con không làm gì à? Mẹ, nói như vậy có phải không công bằng không?”
Mẹ chồng vừa định lên tiếng, Khưu Hoa đã nói trước, “Bán Bạch, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, cô đột nhiên biến thành thế này, bảo tôi phải nói thế nào? Thẻ tín dụng là thứ cô có thể làm sao? Cô nói cô lấy cái gì mà trả?” Bán Bạch nói: “Không phải còn có anh sao? Anh là chồng em, tiền lương của anh không nên cho em một nửa à? Dù sao cũng phải giúp em.” Sắc mặt mẹ chồng lập tức thay đổi: “Cô nói cái gì? Tiền lương của Khưu Hoa liên quan gì đến cô? Tiền của nó là nó vất vả kiếm được, cho cô ăn cho cô uống đã không tệ rồi, cô còn tơ tưởng đến tiền của nó! Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ lấy được một xu của con trai tôi.”
Bán Bạch: “Những luật hôn nhân đã quy định như vậy
Sau khi con và Khưu Hoa kết hôn, tiền của anh ấy có một nửa là của con, tiền của Khưu Hoa không liên quan gì đến ba mẹ cả
Đương nhiên, tiền hiểu kính ba mẹ thì phải có, còn tiền khác thì không.” Thật ra Bán Bạch vẫn luôn biết những thứ này, chỉ là cô ta chưa bao giờ nói ra với ba mẹ chồng và chồng, hồi đó cô ta cảm thấy lời như vậy sẽ làm tổn thương người khác, nhưng lại chưa từng nghĩ rất nhiều lúc lời bọn họ nói ra mới càng tổn thương người hơn.
Khưu Hoa nén giận mãi, sau đó nói một câu: “Trả lại thẻ tín dụng đi
Chuyện này chúng ta bỏ qua không nhắc đến nữa, chuyện cô lấy tiền cũng bỏ đi, nhưng cô phải bảo đảm sau này không được lấy thêm, chuyện này...” Bán Bạch thở dài, nói: “Nói đi nói lại, anh vẫn cho là em lấy tiền của mẹ
Em nói lại một lần cuối cùng, em không lấy một xu của mẹ, nếu như mọi người cứ nhận định như vậy, vậy chúng ta không còn gì để nói cả
Đây là chuyện liên quan đến nhân phẩm đạo đức, cho dù em không phải người tốt đẹp gì, nhưng chuyện ăn trộm tiền em không thể nhận, đặc biệt là em không thể để Ni Ni cảm thấy mẹ mình là một kẻ trộm.” Khưu Hoa nói: “Cô nói không lấy, chứng cứ đâu?” Bán Bạch cười khẩy: “Anh nói em lấy, vậy chứng cứ đâu? Nếu không có chứng cứ, anh dựa vào cái gì hắt nước bẩn lên người khác? Anh cứ khăng khăng nói em ăn trộm tiền, vậy chúng ta gọi cảnh sát qua đây, nếu không mời anh ngậm miệng lại.”
Khưu Hoa nhắm hai mắt lại, “Cô cứ phải ép tối đúng không? Thật ra là cổ có người khác ở bên ngoài đúng không?” Bán Bạch gật đầu: “Đúng là em đủ mạnh rồi, bởi vì em phát hiện tiền thật tốt
Nó có thể khiến em đưa Ni Ni ra ngoài chơi, khiến con vui vẻ, khiến nó cười với em, khiến nó cảm thấy mẹ mình lợi hại như vậy, cũng khiến em vui
Em có thể mua đồ mà không cần thấy có gánh nặng, em cảm thấy những thứ này thật sự rất tốt.”
Khưu Hoa vẫn nhìn chằm chằm vào cô, sắc mặt tái mét, “Tôi thật không ngờ cô lại là người như vậy...” Mẹ chồng ở bên cạnh đập mạnh xuống bàn: “Phản rồi phải rồi, muốn phản rồi! Cô lại ngoại tình...” Bán Bạch im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Người ngoại tình là mẹ mới đúng
Con thường xuyên thấy mẹ bám vai bám cổ liếc mắt đưa tình với ông Trương nhà hàng xóm lúc khiêu vũ ở quảng trường, lại còn nhảy đôi.” Mẹ chồng lập tức sững sờ, cứng họng, sau đó nổi trận lôi đình: “Cô ăn nói linh tinh!”
Bán Bạch nói: “Ba vẫn còn ở nhà mà mẹ đã ngoại tình rồi.”
Lúc nói lời này vẻ mặt cô ta vẫn ôn hòa, hoàn toàn không nhìn ra thật giả, ba chồng nghe thấy thế lập tức nhảy lên, “Cái gì?”
Khưu Hoa cũng kinh hãi: “Không thể nào!”
Bán Bạch lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “À, đúng rồi, tuần trước em nghe giúp anh một cuộc điện thoại, là một người phụ nữ gọi đến, nói tìm anh, em nói anh đang tắm, cô ta liền cúp máy
Phản ứng của cô ta rất giống với phản ứng của mấy cô nhân tình trên ti vi.”
Khưu Hoa lập tức cuống lên, “Cô nói linh tinh cái gì thế? Chỉ là một đồng nghiệp ở công ty tôi, buổi tối tạm thời tăng ca...”
Bán Bạch: “Ai biết được?”
Sau đó cô ta đi đánh răng rửa mặt, trở về phòng ngủ, để lại ba người ở phòng khách cãi nhau loạn lên, cuối cùng đến tận mười hai giờ mẹ chồng mới chứng minh được mình trong sạch
Buổi tối Khưu Hoa cũng không có cơ hội vào phòng ngủ, Bán Bạch khóa cửa, ôm con gái ngủ, anh ta ở bên ngoài đập rách trời cũng không có ai dậy mở cửa
Sáng sớm ngày hôm sau, cô ta dậy từ sớm thay đồ mới, đánh răng rửa mặt cho con gái rồi đưa nó đi học, sau đó đi làm
Lam Anh đến ngay sau cô ta, Bán Bạch đang chuẩn bị thay quần áo, Lam Anh nhìn cô ta, nói: “Cuối cùng cũng ra dáng rồi.” Bán Bạch: “Huấn luyện viên Lam, sau này tôi sẽ cố gắng.” Lam Anh kinh ngạc, hơi không hiểu lắm, cô gật đầu: “Ừm.”
Bán Bạch cởi áo khoác ra, nói: “Bây giờ tôi mới phát hiện tiền quan trọng thế nào
Tôi rất quý trọng công việc này.” Lam Anh cười, vỗ vai Bán Bạch: “Tốt lắm
Cố lên.”
Ba mẹ chồng và Khưu Hoa đều bị một cước của Bán Bạch hôm đó dọa, không dám bới lông tìm vết nữa, nhưng Bán Bạch luôn cảm thấy bọn họ đang âm mưu cái gì đó
Nửa tháng sau, một buổi tối, Khưu Hoa lạnh lùng ném một tờ đơn ly hôn đến trước mặt Bán Bạch, “Tôi cảm thấy chúng ta đã không cần thiết phải tiếp tục nữa
Chúng ta ly hôn.” Bán Bạch không nhìn tờ đơn ly hôn kia, nói: “Em sẽ không ly hôn
Em không thể để Ni Ni trở thành đứa bé phải chịu thiệt thòi.”
Vẻ mặt Khưu Hoa hòa hoãn lại, đang yên đang lành ai muốn ly hôn? Anh ta chỉ muốn hù dọa cô ta chút thôi, “Chuyện này không phải là do cô quyết.”
“Vậy cũng không phải là do anh quyết
Em không ly hôn.”
“Nếu cô không ly hôn, vậy cô phải thừa nhận lỗi sai của cô
Cho dù là ăn trộm tiền hay là làm thẻ tín dụng...”
Bán Bạch và tờ đơn trên bàn thành một cục ném vào anh ta: “Chú ý cách dùng từ của anh!”
Khưu Hoa bị cô ta dọa giật mình, “Cô!” Bán Bạch nhìn chằm chằm anh ta, “Chú ý cách dùng từ của anh, nếu như anh còn không biết nói chuyện, em không ngại dạy anh.”
Mẹ chồng trợn to mắt: “Phản rồi phản rồi...” Bán Bạch đột nhiên đứng lên, đi đến gần Khưu Hoa, “Cho dù ly hôn, đơn ly hôn cũng không phải là do mọi người quyết định, muốn em ra khỏi cái nhà này không dễ như thế đâu
Em coi mọi người là người nhà nên mới dễ nói chuyện, nếu như lúc em không dễ nói chuyện, em sẽ khiến mọi người không được yên.”
Khưu Hoa không tưởng tượng nổi, hiển nhiên cảm thấy như lần đầu tiên quen biết cô ta: “Tôi đúng là nhìn nhầm cô rồi..
nhiều năm như vậy.”
“Câu này nên là em nói mới đúng, nhiều năm như vậy, em thật sự nhìn nhầm anh rồi
Em chưa bao giờ nghĩ, hóa ra người chồng em chọn lại là một người như vậy
Em nói với anh nhiều lần như vậy rồi, anh chưa bao giờ nghe lọt tại
Em nói lại một lần cuối cùng, em đã tìm được việc làm rồi, hàng ngày đi sớm về khuya là bởi vì phải đi làm
Công việc là làm huấn luyện viên ở trung tâm huấn luyện...”
“Trung..
trung tâm huấn luyện?” Khưu Hoa càng không tin, anh ta nhìn lướt qua người Bán Bạch, “Cô?”
Một người ở nhà làm nội trợ gia đình bốn năm năm làm huấn luyện viên Nói ra cũng không ai tin.
Bán Bạch nhún vai: “Xem đi, anh chưa bao giờ tin em, giữa chúng ta thật sự là một chút tin tưởng cũng không có.”
Khưu Hoa: “Không phải tôi không tin cô, thật sự là...” Mẹ chồng ở bên cạnh: “Đại Hoa, trung tâm huấn luyện có thể có người tốt gì chứ? Ai cũng ngoại tình.” Bán Bạch chẳng buồn để ý, đứng lên rời đi: “Mọi người nói chuyện đi.”
Đi hai bước cô ta quay đầu lại: “Chú ý chọn lọc từ ngữ, đừng để em tức giận, em tức giận sẽ đánh người.”
“Gần đây công việc ở phòng huấn luyện có thuận lợi không?” Cung Ngôn Đình hỏi
Lam Anh gật đầu: “Rất tốt.” “Em không đi được không?” Anh lại hỏi
Lam Anh liếc anh: “Anh muốn nói cái gì?”
Cung Ngôn tình cười với cô, nói: “Chúng ta chưa đi tuần trăng mật, dù sao cũng phải chọn ngày bù đắp.”
Lam Anh cười nói: “Em không để ý.”
Cung Ngôn Đình: “Anh để ý.” Lam Anh: “Vậy được rồi, chúng ta chọn ngày nào nghỉ lễ đi hưởng tuần trăng mật đi
Có phải Tiểu Ngũ sắp về Gaddles rồi không?” Cung Ngôn Đình: “Anh cứ cảm thấy Tiểu Ngũ có chuyện gì giấu chúng ta, con bé lại không nói
Đặc biệt là lần này chỉ có mình con bé về, chẳng lẽ không nên là cả nhà ba người cùng về à?” Lam Anh: “Dù sao anh Phí cũng không giống chúng ta, nói không chừng bận thật.” Cung Ngôn Đình ngồi luôn dậy: “Không đúng, bận thì có thể bạn đến thế nào chứ? Trước kia anh nghe Tiểu Ngũ nói Gaddles thay đổi chế độ xã hội rồi
Bây giờ cậu ta từ chức rồi, nên nhàn hạ hơn trước kia mới đúng.”
“Vậy anh định đi tuần trăng mật ở đâu?”
Cung Ngôn Đình: “Đi cùng Tiểu Ngũ đến Gaddles, anh muốn xem xem rốt cuộc là chuyện gì
Hồi đó ngay hôm đám cưới bọn họ đã rời khỏi Thanh Thành, chuyện này đã đủ kỳ lạ rồi.” Vì vậy hai người thống nhất địa điểm hưởng tuần trăng mật là thị trấn Enjoy ở Gaddles
Sau khi biết, Cung Ngũ trợn tròn mắt, “Anh, anh và Anh Anh thật sự muốn đến đó à...” Cô nuốt nước bọt, nói: “Sợ là không được, chuyện là..
thật ra bên đó rất nhỏ, không có chỗ nào vui cả.” “Không sao, nơi Tiểu Ngũ và em rể sống lâu như vậy, anh vẫn chưa từng đến, anh tò mò, anh và Lam Anh đã bàn xong rồi, cứ đến đó đi.”
Mặt Cung Ngũ tái đi, sau đó cô gật đầu: “..
Vậy được rồi.” Dùng một chút cô lại bổ sung: “Nhưng mà anh Tư, em nói trước nhé, thật ra anh Tiểu Bảo rất bận, có lúc sẽ đến nơi khác, đến lúc đó nếu anh ấy không có thời gian, em sẽ đưa | hai người đi chơi.”
Cung Ngôn Đình càng nghi ngờ: “Tiểu Ngũ, em nói thật đi, có phải em và em rể có chuyện gì không tiện nói không?” Cung Ngũ nói qua loa: “Làm gì có chuyện gì, em và anh Tiểu Bảo rất tốt
Được rồi được rồi, đến lúc đi rồi hãy nói.”
“Có dẫn Cải Trắng Nhỏ theo không?”
“Cải Trắng Nhỏ sắp đi học rồi, ông nội nó không cho em dẫn nó theo, ngày nào nó cũng chơi rất vui.” Cung Ngũ nói xong vội vàng đổi chủ đề, “Mọi người muốn đi chơi ở đâu?” Sau đó một thời gian, Lam Anh đã sắp xếp xong việc ở phòng huấn luyện, cùng Cung Ngôn Đình thu dọn rồi theo Cung Ngũ về Gaddles
Ngày họ lên đường, Cải Trắng Nhỏ được ông nội bể ra ngoài chơi, không hề biết mẹ đã đi rồi
Trước khi rời đi Cung Ngũ quay đầu nhìn về phía sau, không nhịn được thở dài, quay người lại gia nhập vào hàng ngũ kiểm tra an ninh
Lam Anh và Cung Ngôn Đình đi phía sau, Cung Ngôn tình vỗ vai Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ” Cung Ngũ cười với anh: “Em ổn, Cải Trắng Nhỏ ở bến ông nội, em yên tâm, thật đấy.” Máy bay thuận lợi cất cánh, tiếng ầm vang lớn vang lên trên bầu trời, Cải Trắng Nhỏ đang được ông nội vác lên vai nghe thấy tiếng, giơ cái tay mũm mĩm ra chỉ về phía máy bay, hô lên với Yến Hồi: “Ông nội, máy bay, uuu...” Yến Hồi dửng dưng nhìn một cái, giơ tay đỡ cô bé, gật đầu qua loa lấy lệ: “Ừ, máy bay máy bay
Được rồi, chúng ta cũng đi lái máy bay thôi...”
Cải Trắng Nhỏ cười khanh khách ra tiếng, “Máy bay...”
Kết thúc