Đến khi về phòng, cô lén lấy điện thoại ra, trốn trong đống đồ chơi bằng nhung của Yến Đại Bảo gửi tin nhắn cho Công Tước đại nhân: [Anh Tiểu Bảo, bọn em về rồi, bây giờ em đang ở trong phòng của Yến Đại Bảo, chiều nay bọn em cùng đến trường học, ngày mai phải đi học rồi. Anh đang làm gì vậy?]
Đây chính là kiểu chủ động nói chuyện phiếm lân la làm quen, gửi xong cô liền ôm điện thoại đợi.
Một lúc sau, Công Tước đại nhân dùng tiếng Anh trả lời: [Xem phần mềm học tiếng Anh.]
Cung Ngũ vừa đọc vừa đoán hiểu được ý của câu tiếng Anh đó, vội vàng nhấn mở phần mềm học tiếng Anh kia, quả nhiên đã nhìn thấy một câu Công Tước đại nhân nói, cô nhấn mở rồi đặt sang bên tai, bỗng nhiên thấy phát điên, vì trong câu nói của Công Tước đại nhân, cô chỉ nghe ra được hai chữ “I” và “you”!
Cô vội xem nút phiên dịch Trung – Anh thì mới biết được ý nghĩa: Tôi đang đọc sách ở thư phòng, rất vui vì mọi người đã về nhà an toàn, đi đường có thuận lợi không?
Cung Ngũ vội vàng trả lời: [Mọi việc đều thuận lợi.]
Tốc độ Công Tước đại nhân trả lời bằng câu thoại rõ ràng là rất nhanh: Đừng gõ chữ nữa, dùng tiếng Anh trả lời, đơn giản nhất cũng được, nếu như có từ nào trong câu tôi nói mà em không biết thì viết ra giấy năm lần.
Cung Ngũ: “…”
Phải làm sao đây? Cô không nói được thì phải làm sao đây?
Tin nhắn này của Công Tước đại nhân cô vẫn chưa trả lời, bởi vì cô không nói được, cô vốn học kém, trừ những lúc vui đùa nói một vài từ đơn giản ra thì thực sự không biết được những từ khác.
Cô làm ổ trong đống đồ chơi bằng nhung, nhìn dòng tin nhắn đó của Công Tước đại nhân rồi nhìn nội dung đoạn dịch Trung Anh, cắn môi, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Yến Đại Bảo đi khắp nơi tìm Cung Ngũ, cuối cùng tìm được cô trong đống đồ chơi, cô trèo lên xem, phát hiện Cung Ngũ đang ngồi xổm bên trong, đặt điện thoại bên chân, vòng tay ôm đầu gối, đầu dựa vào đầu gối nhỏ giọng nức nở.
Yến Đại Bảo trợn tròn mắt: “Tiểu Ngũ, cậu sao vậy?”
Cung Ngũ không nói gì, chỉ càng ôm đầu chặt hơn.
Yến Đại Bảo nhìn lên chiếc điện thoại đặt bên cạnh chân cô, khẽ hỏi: “Có phải là vừa rồi tớ đả kích cậu nên cậu buồn à?”
Cung Ngũ chỉ lắc đầu, vẫn không nói gì, tiếng nấc nghẹn ngào càng to hơn.
“Cậu mà không nói tớ sẽ xem nhật ký trò chuyện trong điện thoại của cậu đấy!”
Cung Ngũ vội vàng ngẩng đầu lên ôm điện thoại vào trong lòng, “Không được xem!”
“Cậu nói cho tớ biết cậu làm sao thì tớ không xem nữa.”
Cung Ngũ khóc thút thít, “Không có gì, chỉ là tớ cảm thấy sao mình lại ngốc đến thế, có mỗi câu tiếng Anh cũng không biết nói.”
Bình thường không biết nói thì không sao, nhưng bây giờ không biết nói sao cô lại thấy tự ti đến thế chứ?
“Quả nhiên là do bị tớ đả kích.”
Cung Ngũ hít mũi, “Không liên quan đến cậu.”
Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, là chuông báo tin nhắn, Cung Ngũ mở xem, là tin nhắn Công Tước đại nhân gửi đến, vẫn là tiếng Anh: [Tiểu Ngũ, em sao vậy?]
Cung Ngũ lại muốn khóc rồi.
Yến Đại Bảo không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết phải an ủi thế nào, cứ thế ngồi đó nhìn cô.
Cung Ngũ nghĩ một lát, chủ động thẳng thắn, “Vì học kém tiếng Anh nên tớ mới thấy buồn, vừa rồi tớ mới nhận ra tớ thực sự không biết gì hết.”
Yến Đại Bảo vỗ vai cô an ủi: “Không sao đâu, tớ biết, tớ sẽ cho cậu chép bài.”
Cung Ngũ phát cáu, “Tớ muốn tự học! Ai cần chép bài?”
Yến Đại Bảo kinh ngạc: “Trước đây cậu nói muốn chép bài của tớ mà.”
Cung Ngũ cuộn tay thành nắm đấm: “Bắt đầu từ ngày hôm nay tớ muốn tự học tự thi.”
Nếu cô không cố gắng trở thành nữ thần cao lớn vĩ đại thì sao này làm sao tìm được một nam thần xứng đôi vừa lứa đây?
Cung Ngũ nói sẽ học hành nghiêm chỉnh thì sẽ thực hiện. Buổi tối khi về trường cô đã bắt đầu học từ mới, còn đoạn tin nhắn tiếng Anh kia của Công Tước đại nhân cô vẫn không trả lời. Cô không muốn nói thẳng với Công Tước đại nhân là cô không nói được, nhưng tạm thời cô thực sự không nói được, cho nên vẫn không trả lời nó.
Trưa ngày hôm sau, Cung Ngũ nhận được điện thoại của Bộ Sinh, “Tiểu Ngũ, em về Thanh Thành chưa?”
Cung Ngũ còn đang cầm cuốn sách tiếng Anh trên tay, “Ừm, tối qua về đến nơi rồi.”
“Em về bằng gì?” Bộ Sinh lại hỏi.
“Đi nhờ xe nhà Yến Đại Bảo. Anh về chưa?”
“Ngày mai tôi về.” Bộ Sinh đáp, “Em về rồi thì tốt, tôi sẽ chuyển lời lại cho mẹ em.”
“Ừm, tôi cúp máy đây.”
Cung Ngũ tắt máy, tiếp tục học từ mới. Yến Đại Bảo cảm thấy Cung Ngũ điên rồi, cô mắc bệnh điên cuồng học tiếng Anh gián tiếp, đi vệ sinh học từ mới, ăn cơm cũng đang học từ mới, ngay cả sáng nay dậy sớm hơn cả Lam Anh cũng là vì học từ mới.
Yến Đại Bảo bị lạnh nhạt, huých nhẹ Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, sao cậu vẫn còn liên lạc với vị hôn phu trước kia thế? Câu còn vấn vương như vậy là không được đâu.”
Cung Ngũ không ngẩng đầu lên nói: “Nói không chừng sau này anh ta còn là ba của tớ, liên lạc có lợi cho việc tăng trưởng kinh tế số dư tài khoản ngân hàng của tớ.”
Yến Đại Bảo kinh ngạc: “Vị hôn phu của cậu biến thành ba dượng của cậu sao?”
“Nhỏ tiếng thôi, tớ chỉ nói với một mình cậu thôi đấy, cũng chẳng vẻ vang gì, dù sao thì sau này cậu cũng sẽ biết thôi.”
Yến Đại Bảo liên tục gật đầu: “Tớ nói nhỏ mà. Tớ tưởng chị cậu cướp vị hôn phu của cậu, không ngờ lại là mẹ cậu cướp của cậu.”
Cung Ngũ nhăn mặt: “Sai rồi, là vị hôn phu của tớ vẫn nhớ nhung mẹ tớ nên mới làm vị hôn phu của tớ.”
Yến Đại Bảo: “…”
Một lúc sau, cô mới lẩm bẩm: “Tiểu Ngũ, tớ phát hiện người nhà cậu khẩu vị nặng thật đấy!”