Lúc gần tan ca, Cung Ngôn Thanh vội vàng chạy ra nhà vệ sinh trang điểm lại, kéo áo trước ngực trễ xuống một chút, soi gương nhìn lại, đang định rời đi thì bỗng nhiên phòng bên cạnh có người đẩy cửa bước ra.
Tô Linh Châu ngước lên nhìn Cung Ngôn Thanh, ngẩng đầu ưỡn ngực, khẽ hừ lạnh.
Cung Ngôn Thanh vốn coi thường Tô Linh Châu, cảm thấy đó chỉ là một người phụ nữ mang danh từng ngủ với Bộ Sinh, cho nên sau khi nghe thấy tiếng hừ chế giễu của Tô Linh Châu, cô ta không định lên tiếng phản bác.
Tô Linh Châu giẫm giày cao gót đi rửa tay, lên tiếng thở dài: “Ái chà, bây giờ công ty rối loạn hết cả lên rồi, có người trang điểm ăn mặc lẳng lơ như vậy mà ông chủ cũng không thèm nhìn lấy một cái... Tôi đoán nhé, có người nào đó đến bây giờ đừng nói đến chuyện lên giường của ông chủ, chỉ sợ là ngay cả tay của ông chủ cũng chưa được chạm vào cũng nên.”
Cung Ngôn Thanh đã đi đến bên cửa bỗng dừng bước lại, cô ta xoay người, hất cằm cười lạnh: “Nói cứ như kiểu cô đã từng lên giường của tổng giám đốc Bộ rồi ấy.”
Tô Linh Châu quay đầu, ánh mắt ngạo mạn quan sát Cung Ngôn Thanh từ trên xuống dưới, cô ta sẽ không mắc lừa, sẽ không để tâm đến những lời nói khích tướng của Cung Ngôn Thanh. Cô ta rút một tờ giấy lau tay, lúc bước ra còn cố ý cọ vào vai Cung Ngôn Thanh.
Con ngươi Cung Ngôn Thanh trừng lên, cô ta mấp máy môi nhưng không thốt lên được thành lời.
Tô Linh Châu không trả lời, nhưng biểu cảm trong đôi mắt cô ta đã thể hiện rõ điểm thắng lợi của cô ta, cô ta đang khiêu khích, hơn thế nữa là nói cho Cung Ngôn Thanh rằng những lời đồn đại bên ngoài đều là sự thật.
Sự chấn động trong lòng Cung Ngôn Thanh không thể thể hiện được bằng lời nói, cô ta bị kích thích đến mức toàn thân run rẩy. Một đứa con gái không biết chui ra từ xó xỉnh nhà quê nào, dựa vào đâu mà kiêu căng được như thế? Dựa vào đâu mà cô ta có thể trèo được lên giường của Bộ Sinh?
Rõ ràng cô ta mới là bạn gái chính thức của Bộ Sinh, cho dù quá trình đoạt được cũng không mấy vẻ vang, nhưng chính miệng Bộ Sinh đã thừa nhận thân phận của cô ta.
Bộ Sinh đi trước, sau khi đi còn gửi địa chỉ nhà hàng đến điện thoại của cô ta. Nơi Bộ Sinh lui đến đương nhiên sẽ rất sang trọng, Cung Ngôn Thanh thấy may mắn vì mình đã ăn mặc tương xứng.
Cung Ngôn Thanh không biết lái xe, cũng chưa chịu học, chỉ những lúc rảnh rỗi tài xế mới đưa đón cô ta nhưng thật không may hôm nay anh ta bận nên cô ta đành phải tự mình bắt xe đi. Khi cô ta đến nơi, Bộ Sinh đã ở đó từ sớm, nhìn thấy cô ta đến liền khẽ mỉm cười đứng lên, “Xin lỗi, tôi đến hơi sớm.”
Anh ta lịch thiệp kéo ghế: “Mời ngồi.”
Hành động lịch thiệp của Bộ Sinh khiến cho Cung Ngôn Thanh có chút thẹn thùng, “Cảm ơn.”
Sau khi hai người ngồi xuống, Cung Ngôn Thanh muốn mở lời trước nhưng Bộ Sinh đã đưa menu đến cho cô ta, “Em xem xem muốn ăn gì.”
Cung Ngôn Thanh đành phải nhận lấy, chọn hai món ăn mình thích, “Tổng giám đốc Bộ xem đi.”
Bộ Sinh gọi nhân viên phục vụ đến gọi món, gọi xong anh chủ động mở lời: “Chuyện đầu tư tiếp tôi sẽ nói với ba em, em không cần lo lắng.”
Cung Ngôn Thanh ngẩng đầu lên nhìn anh ta, kinh ngạc nói: “Anh biết em lo lắng ư?”
Bộ Sinh cười gật đầu: “Đương nhiên rồi, ngày nào em cũng nhíu mày ủ dột, chuyện công ty không có chuyện gì khiến em phải bận lòng đến thế, đương nhiên là chuyện nhà em rồi.”
Cung Ngôn Thanh cắn môi dưới, cảm thấy ấm ức trong lòng, “Cảm ơn tổng giám đốc Bộ...”
“Không cần cảm ơn tôi.” Bộ Sinh rót trà cho cô ta, “Uống nước đi, thực ra vấn đề nằm ở tôi. Tôi vẫn chưa công khai với bên ngoài quan hệ của tôi và em, chủ yếu là bởi vì sợ thời gian quá ngắn sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của em, ở công ty tôi cũng cố ý duy trì khoảng cách. Đương nhiên…” Anh ta ngước lên nhìn Cung Ngôn Thanh, nói: “Tôi không thể phủ nhận rằng tôi không quá thích em. Đây cũng là một điểm khiến tôi từ chối em, điều này có thể sẽ làm tổn thương đến em, nhưng điều tôi nói là sự thật, hy vọng em hiểu được.”
Không chỉ Cung Ngôn Thanh, bất kỳ ai nghe vậy cũng sẽ thấy đau lòng, dù sao thì cô ta cũng đang đối mặt với người đàn ông mình thích.
Cung Ngôn Thanh cúi đầu, nước mắt đã đảo quanh khóe mắt, thực ra cô ta biết rõ điều này. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của Tô Linh Châu, cô ta biết có lẽ Bộ Sinh rất thích Tiểu Ngũ, nếu không anh ta sẽ không tìm Tô Linh Châu đến thay thế ở bên cạnh.
Cho dù bây giờ Tô Linh Châu đã được điều ra ngoài phòng thư ký, nhưng trong lòng Cung Ngôn Thanh, Tô Linh Châu chính là một cái gai nhọn, không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể chọc khiến cô ta đau đớn, huống hồ hôm nay Tô Linh Châu còn lớn tiếng khiêu khích cô ta như vậy nữa.
Cung Ngôn Thanh mím môi, một lúc sau cô ta gật đầu nói: “Em có thể hiểu được.” Ngừng lại một lát, cô ta khó khăn mở lời: “Nhưng em không bận tâm. Em chỉ cần nghĩ đến việc em vẫn là bạn gái của anh thì em đã thấy vui rồi...”
Cô ta cắn môi, khóc như mưa, rồi ngẩng đầu lên nhìn Bộ Sinh: “Bộ Sinh, em không quan tâm đến danh tiếng gì hết, em chỉ cần có thể ở bên anh thôi, em không cần gì khác nữa... Người khác có nói khó nghe thế nào em cũng bằng lòng chịu đựng. Nhưng anh coi em như người vô hình, chưa bao giờ coi em là bạn gái, điều đó còn khiến em đau lòng hơn cả danh dự gì đó...”
Cô ta khóc lóc nói rồi che miệng lại. Lớp trang điểm ở mắt cô ta bị lem, màu đen chảy xuống dưới theo giọt nước mắt. Bộ Sinh nhìn thấy hơi ngán ngẩm, anh ta trầm mặc một lát, ngón giữa tay phải khẽ gõ lên mặt bàn, lãnh đạm nói một câu: “Mắt em lem rồi, đến nhà vệ sinh rửa đi, quay lại rồi chúng ta tiếp tục.”
Cung Ngôn Thanh ngẩn người, giơ tay lên lau nước mắt, lúc này mới phát hiện ra nước mắt đã làm nhòe hết lớp trang điểm. Cô ta đứng bật dậy, có thể tưởng tượng ra được mặt mình bây giờ khó coi đến thế nào. Cô ta vội vàng cầm túi xách, hít sâu một hơi, nói xin lỗi rồi nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Tay phải Bộ Sinh vẫn tiếp tục gõ trên mặt bàn, từng chút từng chút một, cho đến khi Cung Ngôn Thanh quay lại.
Vẻ mặt cô ta có chút ngượng ngùng, “Xin lỗi anh, để anh chê cười rồi.”
Bộ Sinh cười với cô ta, “Không sao, không phải là người ngoài.”
Nhân viên phục vụ liên tục mang đồ ăn lên, món ăn Bộ Sinh gọi đa số đều có lợi cho sức khỏe. Anh ta vẫn luôn rất chú ý đến vấn đề này, tuy có một khoảng thời gian để dỗ dành Cung Ngũ nên thói quen có thay đổi đôi chút nhưng vẫn không ảnh hưởng đến thói quen đã bao năm nay của một mình anh ta.
Đến khi tất cả các món ăn đã được mang lên, nhân viên phục vụ rời đi, Bộ Sinh mới nói tiếp: “Tôi vừa mới suy nghĩ cũng hiểu được tâm trạng của em, là do tôi đã quá sơ suất. Để tâm trạng em tốt hơn, tôi không ngại công khai quan hệ trong phạm vi nhỏ, nhưng tôi sẽ không công khai rộng rãi với bên ngoài.”
Cung Ngôn Thanh khựng lại, hồi tưởng lại những lời anh ta vừa nói cũng thấy trong lòng hơi vui sướng, “Anh… anh thực sự đồng ý công khai quan hệ của chúng ta, vậy thì sau này...”
“Sau này em có thân phận là bạn gái hiện tại của tôi.” Vẻ mặt Bộ Sinh đượm chút ý cười, “Nhưng như tôi vừa nói, tôi không thích em, cho nên trong thời gian ngắn tôi sẽ không có hành vi gì thân thiết với em. Tôi nghĩ đây là tôi chịu trách nhiệm với em, cũng là chịu trách nhiệm với chính mình. Về điểm này, em có thể hiểu được chứ?”
Cung Ngôn Thanh do dự giây lát, cô ta cẩn thận hỏi lại, “Là... vì Cung Ngũ sao?”
Cô ta nhớ Bộ Sinh có hành vi tiếp xúc với Tiểu Ngũ, cho dù không rõ ràng nhưng họ đều nhìn thấy hết.
Vẻ mặt Bộ Sinh đột nhiên có chút âm u, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, nụ cười còn mang theo vài phần lạnh lẽo: “Còn có một điều kiện nữa để chúng ta công khai quan hệ, những điều không nên hỏi thì đừng bao giờ hỏi đến.”
Cung Ngôn Thanh không biết câu nói nào của mình đã chọc giận đến anh ta rồi, cô ta cắn môi dưới nói: “Em xin lỗi.”
Bộ Sinh lại ngẩng đầu lên, trên mặt lại nở nụ cười nhạt, “Không sao, lần sau nhớ kỹ là được. Ăn cơm đi, lát nữa tôi đưa em về.”
Cung Ngôn Thanh “ừm” một tiếng đáp lại, “Cảm ơn.”