Công Tước

Chương 165: Gặp cướp rồi! (3)

Đúng như Cung Tứ dự đoán, buổi tối Cung Truyền Thế tìm Cung Ngũ nói chuyện thật. Cung Ngũ bị gọi đến thư phòng của Cung Truyền Thế, khi đi vào Cung Truyền Thế còn đang bàn bạc gì đó với Cung Ngôn Bồng. Nhìn thấy Cung Ngũ được dẫn vào, ông ta đang ngồi trên ghế liền vẫy tay nhiệt tình: “Tiểu Ngũ vào đi, ba có chuyện muốn nói với con.”

Cung Ngũ đã đoán được rồi, chắc chắn là bởi vì chuyện mười triệu kia. Tuy cô cũng không biết tại sao Bộ Sinh lại muốn đầu tư mười triệu đó dưới danh nghĩa tên cô.

Quả nhiên, Cung Truyền Thế hỏi đến chuyện mười triệu kia, Cung Ngũ thầm trợn mắt, để tránh những phiền phức sau này, cô tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc hỏi gì cũng không biết, nhún vai nói: “Con không biết, con vừa về nhà, vừa rồi còn gặp chú Út ở đại sảnh, chú ấy nói chuyện với con.”

Cung Truyền Thế nghiến răng, “Sau này con tránh xa chú Út đó của con ra một chút, không phải ai cũng coi là trưởng bối được. Bản thân nó đã vốn không biết lớn nhỏ gì hết, con là con gái lại lớn rồi, lại càng phải chú ý chừng mực hơn.”

Cung Ngũ tiếp tục trợn mắt, ai cũng nói cô, sao không đi nói cái tên Cung Cửu Dương kia đừng động tay động chân với cô nữa đi? Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu vậy thôi sao?

Cung Truyền Thế không hỏi ra được chuyện gì, Cung Ngũ cứ giữ mãi vẻ mặt mờ mịt không biết gì hết khiến ông ta cũng không biết phải làm sao.

Cung Ngũ liếc nhìn Cung Truyền Thế và Cung Ngôn Bồng, cảm thấy người ba và người anh Cả này của cô ngày ngày bày mưu tính kế những chuyện này cho nên mới nhanh già như vậy. Đã đến nước này rồi thì cứ dứt khoát thả lỏng có phải tốt không, nhưng họ nhất quyết không chịu, cứ muốn giãy chết. Còn Cung Cửu Dương, người khiến cho họ thống khổ cũng đang bận rộn mưu tính, đúng là ai nấy đều ăn no rửng mỡ mà.

Lúc chuẩn bị đi, Cung Ngũ quyết định làm cho họ tức nghẹn một phen, cô lại mờ mịt hỏi: “Ba, anh, nếu con đã đầu tư mười triệu thì con cũng là một cổ đông của dự án này đúng không ạ?”

Cung Truyền Thế và Cung Ngôn Bồng quả không hổ là hai cha con, hai người lập tức mang vẻ mặt bí xị, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.

Cung Ngôn Bồng khẽ ho một tiếng, liếc nhìn cô, “Một đứa trẻ con như em hiểu cái gì mà đầu tư dự án chứ? Nhiệm vụ của em bây giờ là chăm chỉ học hành, tốt nghiệp thì mới vào công ty nhà họ Cung làm việc được.”

Cung Ngũ cười hi hi, “Vâng ạ. Vậy ba, anh cả à, nếu không còn chuyện gì khác thì con đi ăn cơm đây, con thấy đói bụng rồi.”

Vẻ mặt Cung Truyền Thế hiện rõ mấy chữ “nhìn đã thấy ngứa mắt”, không thèm ngẩng đầu lên, cứ thế xua tay nói: “Mau đi đi.”

Cung Ngũ chạy thẳng, cười sung sướng như chú chuột trộm được miếng thịt, ai bảo họ không coi cô ra gì, cho ông ta tức chết luôn.

Về phòng, cô cầm điện thoại lên, mở khung đối thoại ra, quả nhiên nhìn thấy có tin nhắn của Công Tước đại nhân gửi đến: “Tiểu Ngũ, hôm nay thứ sáu, em về nhà chưa? Tuần sau tập quân sự em đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Cung Ngũ vội vàng mở từ điển, dùng bút ghi ra câu mình muốn nói, sau đó đối chiếu từng câu dịch sang tiếng Anh. Lần này không có bạn bè ở bên cạnh giúp sức cho nên cô chỉ có thể dùng vốn kiến thức có hạn của mình để dịch, xong xuôi liền dũng cảm gửi đi.

Gửi đi xong nhìn vào phần dịch sang tiếng Trung, cô ngây người, là vì cô phát âm không chuẩn cho nên nội dung dịch sang hoàn toàn không giống nữa sao?

Cũng may Công Tước đại nhân dường như không cần xem phần phiên dịch, anh nghe hiểu được ý Cung Ngũ muốn nói, trả lời lại: “Chưa chuẩn bị xong cũng không sao, đến lúc đó nghe lời thầy quân sự là được rồi, tôi tin Tiểu Ngũ nhất định có thể làm tốt. Đúng rồi, giúp tôi để ý đến Đại Bảo đấy, từ nhỏ em ấy đã không thích bị người khác quản giáo, nếu như thầy quân sự quá hung dữ, có khi em ấy sẽ đánh người đấy.”

Cung Ngũ: “…”

Phải làm sao đây? Hình tượng công chúa nhỏ ngọt ngào đáng yêu của Yến Đại Bảo trong lòng cô đã biến thành bé Lolita bạo lực mất rồi, còn là bé Lolita có cơ bụng săn chắc quyến rũ và cái eo thon xinh đẹp đáng yêu.

Cung Ngũ không ngờ Yến Đại Bảo trông phúng phính dễ thương như vậy nhưng người lại không mập chút nào, chẳng trách cô ấy mặc gì cũng đẹp, phong cách nào cũng chơi tuốt.

Cung Ngũ đứng dậy cúi đầu, sờ tay vào thịt trên bụng mình, cô phải tập luyện dáng người săn chắc khỏe mạnh để Công Tước đại nhân chết đứ đừ mới được.

Tưởng tượng ra dáng vẻ đầy cơ bắp của mình... Cung Ngũ không khỏi rùng mình một cái, thôi đi thì hơn.

Khi ăn cơm, cô không những gặp Cung Cửu Dương mà còn gặp cả Cung Ngôn Thanh. Sự thay đổi hoàn toàn của Cung Ngôn Thanh khiến Cung Ngũ giật mình kinh hãi, cô suýt nữa thì không nhận ra nổi. Cô gái lẳng lơ sexy trước mặt đây là Cung Ngôn Thanh, người xưa nay vốn đều tự xưng là con gái nhà lành hay sao?

Có lẽ là vì ánh mắt kinh ngạc của cô quá rõ ràng cho nên Cung Cửu Dương ở bên cạnh cười, “Cháu gái à, cháu và chú Út có duyên thật đấy, ăn cơm cũng gặp nhau được.”

Cung Ngũ chọn đồ ăn mình thích, ngồi xuống ăn.

Cô nhìn Cung Ngôn Thanh mấy lần, Cung Cửu Dương ở bên cạnh cười: “Ái chà, đây là vị hôn thê trước gặp mặt bạn gái hiện tại đây mà. Nào, cháu gái thử phát biểu cảm tưởng chú Út nghe xem nào?”

Cung Ngũ giơ ngón cái nói: “Bạn gái hiện tại toàn thắng!”

Cung Ngôn Thanh chợt đặt bát cơm xuống, ngẩng đầu lên nhìn Cung Ngũ, “Mày có bệnh à? Ông ta nói mà mày cũng tiếp lời được à? Rốt cuộc mày là người nhà ai thế?”

Cung Ngũ ngồi xuống nói: “Chú Út không phải là người ngoài, đều mang họ Cung cả, đương nhiên cũng là người một nhà rồi.”

Cung Cửu Dương cười: “Chú Út biết ngay là cháu gái không giống như những cô gái tầm thường khác mà. Nào nào nào, đến đây ngồi cạnh chú Út nào, chú Út chia một nửa món bò bít tết cho cháu.”

Vừa nghe đến bò bít tết, Cung Ngũ liền dịch sang ngồi cạnh, “Cảm ơn chú Út.”

Cung Ngôn Thanh tức phồng mồm, “hứ” một tiếng rồi giơ tay ném dao nĩa xuống, cầm túi xách đứng lên định đi. Nhưng vừa đi được hai bước, cô ta quay đầu lại nhìn Cung Ngũ rồi hất hàm, giày cao gót gót nhọn khiến cô ta trông có vẻ cao hơn nhiều so với Cung Ngũ còn đang ngồi ghế, “Tiểu Ngũ, tao biết chắc chắn là mày ghét tao, dù sao thì cuối cùng Bộ Sinh chọn tao chứ không phải chọn mày! Mày cũng đừng buồn bã quá làm gì, cuối cùng mày cũng sẽ gặp được đúng người thôi. Tao ở bên Bộ Sinh thì còn có giá trị hơn là mày ở bên anh ấy, điều này mày rõ hơn tao chứ? Tuy mày cảm thấy vô sỉ nhưng đàn ông là như vậy, Bộ Sinh đã thừa nhận quan hệ của tao và anh ấy rồi, cũng đã công nhận thân phận của tao rồi, giữa mày và tao, anh ấy dùng mười triệu để mua đứt quá khứ của mày và anh ấy...”

Cô ta liếc nhìn Cung Ngũ, cười nhạo: “Tuy tao không thấy mày đáng giá mười triệu, nhưng nếu anh ấy đã muốn trả số tiền này thì tao cũng sẽ không nói gì hết, dù sao thì tao và anh ấy còn chưa kết hôn, không nên hỏi quá nhiều làm gì. Mày cũng không cần phải cả ngày bày ra cái dáng vẻ như kẻ bị hại đó. Nếu tao đã lựa chọn Bộ Sinh thì tao đã có sự chuẩn bị sẵn trong lòng rồi. Tao yêu Bộ Sinh, còn mày vẫn còn là trẻ con thì cứ ngoan ngoãn đi học đi.”

Cung Ngũ liếc nhìn cô ta, sau đó cảm thấy tư thế này khiến cô đau cổ nên dứt khoát cúi đầu xuống nhìn bò bít tết Cung Cửu Dương đặt trên đĩa mình, hỏi: “Nói xong chưa? Nói xong thì chị đi được rồi đấy, đừng làm ảnh hưởng đến tôi ăn bò bít tết.”

Cung Ngôn Thanh liếc nhìn Cung Cửu Dương vẫn đang đứng bên cạnh xem trò rồi lại nhìn Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, mày cũng không cần phải liên kết với chú Út làm trò, dù sao thì danh tiếng chú Út ở bên ngoài cũng không tốt đẹp gì.”

Cung Ngũ chớp mắt, nghiêng đầu liếc nhìn cô ta, “Chị Ba, tôi chờ xem sau này chị bị mất mặt thế nào.”

Cung Ngôn Thanh cười lạnh một tiếng, “Thế à? Tao cũng đang đợi, đợi sinh hạ người thừa kế của nhà họ Bộ đây.”

Nói xong, cô ta quay người đi thẳng.

Cung Cửu Dương nói với theo: “Lần đầu tiên thấy có người cướp vị hôn thê của em gái mà còn cướp hùng hồn khí thế như vậy đấy!”

Cung Ngôn Thanh hơi khựng lại, phản kích một câu: “Lần đầu tiên thấy có người lại đi cướp mẹ kế của mình mà còn không đấu lại được với một ông già đấy!”

Đệch! Cung Ngũ trợn trừng mắt, có phải là cô vừa được nghe bí mật ghê gớm gì không? Cô nhìn trộm Cung Cửu Dương, chẳng lẽ người chú Út này tranh phụ nữ với ông nội cô sao, to khỏe vạm vỡ mà lại thua một ông già sắp chui xuống lỗ à?

Quả nhiên là hôm đó cô không nhìn lầm, nhỏ thế cơ mà!