Lúc này, chiếc điện thoại Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đang nhớ nhung không quên đang được bày trong một chiếc hộp thủy tinh trong suốt, chiếc hộp thủy tinh được đưa đến máy kiểm tra để quét mã, kết quả quét được đưa đến tay một người đàn ông.
Một phòng thí nghiệm tạm thời vô cùng rộng rãi đặt dưới lòng đất, xung quanh tối đen như mực, chỉ có vị trí trung tâm được thắp đèn sáng, mấy chiếc máy mới nhập được đặt ở giữa, vài nhân viên đang bận rộn đi đi lại lại.
“Thưa ngài, vật liệu để làm chiếc điện thoại được tạo thành từ kỹ thuật tiên tiến nhất trên thế giới, có thể co vào giãn ra, bề ngoài chiếc điện thoại theo phong cách đơn giản nhất quán của Edward, nhưng kết quả quét hiển thị đây là một chiếc điện thoại bình thường...” Những người có mặt đều là người nước ngoài, họ nói thứ tiếng Anh lưu loát kèm thêm tiếng Trung ngượng nghịu nhưng không ảnh hưởng đến việc họ giao tiếp với nhau.
Nhân viên quét còn chưa nói hết đã bị cắt ngang, “Không thể nào.”
Chiêm Húc đứng từ chiếc ghế trong chỗ tối lên, dáng người hắn ta cao lớn vạm vỡ, đôi mắt sắc bén như chim ưng lúc này không có bất kỳ sự ngụy trang nào, nghênh ngang càn rỡ phóng ra sát khí không hề che giấu, hắn ta lấy chiếc điện thoại đặt trong hộp ra, “Sở trường của Edward là thiết kế súng, hắn không thể thiết kế riêng một chiếc điện thoại bình thường được, nhất là lại thiết kế chỉ vì một đứa con gái. Tôi tin trong này nhất định là có thứ gì đó không bình thường.”
Hắn ta cười lạnh lùng, để lộ ra hàm răng trắng sáng nhưng lúc này đây lại giống như nanh vuốt sắc nhọn của một con thú hoang, nói: “Cho dù cũng là cách để theo đuổi một người con gái.”
“Cho nên anh Chiêm thấy là chiếc điện thoại này còn có cơ quan khác nữa sao?” Một người đàn ông ngoại quốc trung tuổi hơi mập lên tiếng, “Nhưng thưa anh Chiêm, ông chủ cho chúng ta không nhiều thời gian, chúng ta hà tất cứ phải vì một chiếc điện thoại mà không nghĩ cách thiết kế ra được một khẩu súng tốt hơn chứ?”
Chiêm Húc híp mắt, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trên gương mặt không thể che giấu. Hắn ta đã từng cố che giấu bản thân để tiếp cận cô gái đó, đóng vai một kẻ trộm vặt không mấy nổi bật, tại sao lại để bản thân mình uổng công vô ích đây?
Hắn ta không tiếc tự mình ra mặt, đi theo dõi bao lâu như vậy không phải là vì một chiếc điện thoại mà là muốn hóa giải bí mật trong chiếc điện thoại này, hắn ta tin chắc rằng trong chiếc điện thoại này còn cất giấu bí mật gì đó, một khi hóa giải được sẽ có cơ hội kinh doanh vô cùng lớn.
“Tôi nghi ngờ một mặt khác chiếc điện thoại này là súng, thế mới phù hợp với thân phận của Edward và phát huy được sở trường của hắn.” Chiêm Húc nhìn chiếc điện thoại ở trong tay, “Đây là phiên bản nâng cấp, nếu như tìm ra được thế hệ đầu tiên thì phá giải nó sẽ không thành vấn đề nữa.”
Người đàn ông ngoại quốc nhìn hắn ta, “Anh Chiêm, tôi ngàn dặm xa xôi tới đây gặp gỡ anh là vì mong muốn chúng ta đạt được nhận thức chung mới nhất. Ông chủ chúng tôi cần một lô súng tiên tiến nhất, còn anh là sự lựa chọn tốt nhất, anh là tay bắn tỉa giỏi nhất, đồng thời cũng là chuyên gia thiết kế vũ khí xuất sắc nhất trong giới bắn tỉa. Tôi mong là anh sẽ không để chúng tôi phải tốn công vô ích. Phải biết rằng ở Thanh Thành cũng không phải là nơi an toàn, ông chủ nói Thanh Thành có một người tên là Yến Hồi, không thể để ông ta biết được có thế lực bên ngoài xâm nhập, nếu không ông ta sẽ xé xác chúng ta thành từng mảnh nhỏ mang đi làm thành tiêu bản.”
Chiêm Húc liếc nhìn ông ta nói: “Nếu anh muốn có được thứ tốt nhất thì phải kiên nhẫn chờ đợi. Còn về người anh nói thì tôi biết.” Hắn ta híp mắt lại, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, “Tôi hiểu quá rõ ông ta.” Chỉ đáng tiếc vẫn chưa được tận mắt gặp gỡ, nếu không phải là được căn dặn tuyệt đối đừng mạo phạm thì hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Người đàn ông nước ngoài bị ánh mắt của hắn ta làm cho kinh hãi, ông ta nghĩ ngợi một lúc mới nói tiếp: “Tôi chỉ nhắc nhở thiện chí thôi, nếu như anh Chiêm gặp người tên Yến Hồi đó thì không nên làm phiền đến thì hơn.”
Chiêm Húc liếc nhìn ông ta, cười châm chọc, “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Người đàn ông ngoại quốc lau mồ hôi, cảm thấy mệt mỏi: “Anh Chiêm, chúng ta không phải là mới hợp tác lần đầu, tôi tin là tác phẩm của anh Chiêm sẽ rất xuất sắc, nhưng dường như anh Chiêm đã quá dựa dẫm vào nguyên bản thiết kế của Edward rồi...”
Chiêm Húc liền cao giọng: “Thiết kế phải lấy điểm mạnh bù điểm yếu, hấp thu tinh hoa để vượt qua nguyên mẫu là chuyện thường gặp, nếu tôi có thể cải tiến ra được một khẩu súng còn xuất sắc hơn cả của hắn thì có gì không được chứ?” Hắn ta nâng chiếc điện thoại lên, “Nếu như một mặt khác của chiếc điện thoại này là súng thì cũng có nghĩa là trong tương lai không xa chúng ta có thể nghênh ngang vận chuyển súng đi đến khắp các nơi trên thế giới rồi! Chúng ta không cần phải lo lắng đến vấn đề kiểm tra an ninh, cũng không cần lo lắng khâu kiểm tra bộ phận có vấn đề gì, chỉ cần sử dụng phương thức xuất nhập khẩu điện thoại để vận chuyển súng ống vũ khí, điều này đủ để làm ông ngậm cái miệng thối tha lại được chưa?”
Vẻ mặt người đàn ông ngoại quốc kinh ngạc, sau đó có vẻ kích động nói: “Tôi không ngờ đó! Tôi không nghĩ đến vấn đề này, nếu như chiếc điện thoại nhỏ bé này có chức năng biến hình thì chỉ cần chúng ta hóa giải được câu đố trong chiếc điện thoại này thì sau này bất cứ loại súng cỡ lớn nào cũng có thể ngụy trang thành các kiểu khác...”
Chiêm Húc châm chọc liếc nhìn ông ta, “Bây giờ ông có thể cút về báo cáo với ông chủ của ông được rồi đấy. Hai ngày sau tôi sẽ đi, trước khi đi tôi còn phải làm một chuyện đã.”
Người đàn ông ngoại quốc vô thức hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Chiêm Húc cười, nụ cười này bình thản đến mức khiến luồng khí tức âm u trên người hắn ta cũng dịu dàng hơn vài phần, hắn ta nói: “Chuyện riêng của tôi.”
Hắn ta hi vọng khi mình rời đi có thể mang theo một thiên thần nhỏ, chỉ bằng một ánh nhìn cũng đủ để lấy đi trái tim hắn ta.