Tần Tiểu Ngư ôm đống mĩ phẩm từ phòng bên cạnh đi sang, nhìn thấy bộ dạng nói tiếng Anh kỳ lạ của Cung Ngũ liền hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu đang làm gì vậy hả?”
Cung Ngũ giật mình, lỡ mồm nói vế sau của câu tiếng Anh lại biến thành, “… Đệch! Cậu làm tôi sợ chết khiếp đi được ấy!”
Đến khi cô phát hiện ra thì tin nhắn đã được gửi đi rồi.
Cung Ngũ nhìn điện thoại: “…”
Hình tượng tốt đẹp cô cố gắng gây dựng trước mặt nam thần bao lâu nay chỉ vì Tần Tiểu Ngư mà bị phá hỏng hết hay sao?
Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn Tần Tiểu Ngư, gào thét đuổi theo: “Tôi bóp chết cậu!”
Tần Tiểu Ngư ôm đống mĩ phẩm, liều mạng chạy khỏi phòng: “Tiểu Ngũ điên rồi! Cứu tôi với!”
Cung Ngũ đập cửa ầm ầm, “Mở cửa, mở cửa, Tần Tiểu Ngư cái đồ chết tiệt nhà cậu! Hôm nay tôi phải bóp chết cậu! Cậu mở cửa ra ngay!”
Một người ở cùng phòng Tần Tiểu Ngư hỏi: “Cậu đã làm gì cậu ta?”
Vẻ mặt Tần Tiểu Ngư vô tội, “Tớ thấy cậu ấy ngây ngốc ngồi bên cửa sổ nói tiếng Anh nên hỏi cậu ấy đang làm gì vậy, sau đó cậu ấy đuổi theo đòi bóp chết tớ…”
Cung Ngũ hung dữ đập cửa cả nửa ngày trời vẫn không có ai mở cửa cho cô. Cô tức giận quay lại bên cạnh cửa sổ, hít sâu một hơi, ấn mở màn hình sáng lên. Cô nhìn dòng thông báo Công Tước đại nhân trả lời một lúc vẫn chưa có dũng khí mở ra xem. Anh ấy sẽ nói gì đây? Liệu anh ấy có nói cô tại sao lại ăn nói thô lỗ, sao lại không dịu dàng hiền thục như vậy không? Nhớ tới Yến Đại Bảo, tuy rằng cậu ấy không dịu dàng hiền thục nhưng lại không bao giờ nói tục cả, làm sao bây giờ? Công Tước đại nhân ghét cô thì phải làm sao?
Yến Đại Bảo hét lên với cô: “Tiểu Ngũ, bọn tớ đang ăn kem, cậu có ăn không?”
Yến Đại Bảo ngốc nghếch nhiều tiền lại còn hào phóng. Cô ấy thích ăn kem, thường xuyên chia sẻ cho Cung Ngũ. Cung Ngũ chưa bao giờ từ chối, vì cô biết loại kem đó vốn đắt tiền, mua bên ngoài hơn năm mươi đồng một cây. Cô từng bị Yến Đại Bảo và Lý Tư Không hố cho nên khi Yến Đại Bảo vừa hỏi, câu trả lời của cô chắc chắn là “Ăn!”
Nhưng lại không thể không trả lời tin nhắn của Công Tước đại nhân được, cho nên trong tình huống khẩn cấp, cô đành vội vàng ấn micro, giọng Công Tước đại nhân truyền đến, anh trả lời Cung Ngũ bằng tiếng Anh ngay sau đó: [Không phiền đâu, nếu có lúc nào tôi không nhận được tin nhắn của Tiểu Ngũ thì chắc chắn là vì chưa đọc được, Tiểu Ngũ phải kiên nhẫn chờ đợi đấy.]
Cung Ngũ bỗng vui vẻ trả lời: [Vâng ạ! Em đi ăn kem đây, lần sau lại gọi anh Tiểu Bảo học tiếng Anh nữa!]
Cô quyết định sau này sẽ làm một cô gái tốt không nói tục chửi bậy.
Công Tước đại nhân: [Ừ, em ăn đi.]
Cung Ngũ chạy về phòng, “Yến Đại Bảo, kem của tớ đâu?”
Yến Đại Bảo chỉ vào cây kem trên bàn, “Này.”
Cung Ngũ vui vẻ lấy kem cắn một miếng, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Mặc dù ba Yến Đại Bảo là một tên thần kinh nhưng Cung Ngũ cảm thấy có một người ba như vậy thật là hạnh phúc. Tuy nhiều khi cũng khiến người khác thấy không chịu đựng nổi, ví dụ như chuyện treo cổ trước cửa phòng Yến Đại Bảo, đó chắc chắn không phải là chuyện một người ba bình thường sẽ làm ra.
Cung Ngũ mút cây kem cảm thán: “Ngon thật đấy!”
Yến Đại Bảo khom lưng nhìn chiếc tủ lạnh mini, vội nói: “Ăn hết phần của tuần này rồi, chỉ còn một chiếc cuối cùng nữa thôi, không cho đâu.”
Cung Ngũ bĩu môi: “Ai thèm chứ!” Cô nghĩ ngợi lại thấy không cam lòng, “Yến Đại Bảo, lần trước cậu bảo cậu bị đau bụng cơ mà. Đó là vì cậu ăn nhiều kem quá đấy, cây kem cuối cùng còn lại trong tủ lạnh cậu đừng ăn nữa, nếu không sẽ lại đau bụng đấy.”
“Không đâu, ba tớ đã bảo bác sĩ Tào đến khám cho tớ rồi.”
“Chẳng lẽ bác sĩ Tào đó bảo cậu ăn nhiều kem à?”
“Không, nhưng ông ấy nói có thể ăn được.”
Cung Ngũ xì một tiếng, cầm sách tiếng Anh lên học từ mới.
Yến Đại Bảo hỏi: “Tiểu Ngũ, bệnh này của cậu khi nào mới khỏi?”
Cung Ngũ nổi giận: “Tớ đang nghiêm túc học tiếng Anh đấy, bệnh gì chứ? Anh Tiểu Bảo nói rồi, học tiếng Anh quý nhất là sự cần cù chăm chỉ.”
Yến Đại Bảo chớp mắt, “Tiểu Ngũ, cậu liên lạc với anh tớ à?”
Cung Ngũ vừa định nói thì bỗng cảm thấy chuyện này nên giữ bí mật thì tốt hơn, cô hừ mũi với Yến Đại Bảo, nằm xuống tiếp tục đọc sách.
Yến Đại Bảo phiền muộn nằm trên ghế dựa, đột nhiên nói: “À đúng rồi Tiểu Ngũ này, hôm nay có một anh khóa trên dáng người cao ráo cũng hơi đẹp trai một tí chặn tớ lại, bảo tớ làm bạn gái của anh ta…”
Cô ấy còn chưa nói hết, Lam Anh và Cung Ngũ đồng thời bật dậy, đồng thanh hỏi: “Lúc nào thế? Sao cậu không kể sớm?”
Cung Ngũ ngừng học từ mới, trèo xuống giường, “Yến Đại Bảo, cậu kể đi xem nào, là anh chàng khóa trên cao to đẹp trai nào thế?”
Lam Anh cũng lại gần hóng hớt, “Anh chàng nào?”
Yến Đại Bảo hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia, vẻ mặt mờ mịt, “Các cậu làm gì vậy hả?”
Cung Ngũ kéo mạnh chiếc ghế về phía mình, “Yến Đại Bảo, tớ nói cho cậu biết, yêu sớm chết yểu!”
Yến Đại Bảo há hốc mồm, “Hả? Yêu sớm ở trường học còn bị đoản thọ nữa à? Vậy tại sao còn có nhiều người yêu khi còn đi học thế?”
Cung Ngũ: “…”
Lam Anh lau mồ hôi giải thích: “Ý của Tiểu Ngũ là yêu không lâu dài.”
Yến Đại Bảo thở phào một hơi, nói: “Không sao cả, có phải là kết hôn đâu, dù sao cũng chỉ là yêu thôi mà, có rơi mất miếng thịt nào đâu. Haizzz, ba tớ không cho tớ kết hôn, chẳng lẽ tớ yêu cũng không được chắc?”
Cung Ngũ lườm Lam Anh, ai bảo cậu giải thích rõ ràng thế làm gì, cứ để Yến Đại Bảo tưởng rằng yêu sớm ở trường sẽ đoản thọ có phải hay không.
Lam Anh che mặt, không biết nói gì.
An Hổ Phách ở bên cạnh nói: “Yêu khi học đại học là chuyện bình thường ấy chứ.”
“Cậu im đi!” Cung Ngũ và Lam Anh đồng thanh, An Hổ Phách sợ hãi co rúm người lại, không dám lên tiếng nữa.
Yến Đại Bảo trợn to mắt nhìn Cung Ngũ rồi lại nhìn Lam Anh, “Các cậu đang làm gì vậy hả?”
Cung Ngũ đẩy cô: “Nói chi tiết tình hình đàn anh khóa trên muốn cậu làm bạn gái ấy đi.”
Lam Anh gật đầu phụ họa: “Ừa ừa.”
Yến Đại Bảo chớp mắt: “Tớ không biết!”
“Hả?” Cung Ngũ lấy làm lạ: “Vậy cậu đã đồng ý chưa?”
Yến Đại Bảo lắc đầu: “Cũng chỉ đẹp trai bình thường thôi, còn lâu tớ mới đồng ý!”
Cung Ngũ giơ ngón cái với cô: “Biết ngay là cậu kén chọn mà, mèo chó bình thường không lọt nổi vào mắt cậu đâu. Cậu khá lắm, sau này phải duy trì được phong độ thế này đấy. Nếu có ai nói đến chuyện yêu đương cậu nhớ vả cho một cái, lấy khí thế lúc đánh quyền của cậu ra, cho chúng biết tại sao hoa lại đỏ như vậy!”
Yến Đại Bảo nhíu chặt mày lại, nhìn Cung Ngũ hỏi: “Tiểu Ngũ, sao cậu là thù hận họ như vậy? Họ đắc tội gì với cậu à?”
Cung Ngũ lắc đầu, “Không có, tớ chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu thôi biết chưa hả? Tớ sợ cậu bị người ta lừa ấy!”
Lam Anh nghe nói Yến Đại Bảo đã từ chối cũng rụt đầu lại.
Cuối cùng Cung Ngũ nói một câu: “Tóm lại, những người muốn cậu làm bạn gái đều là hạng háo sắc, loại người này không cần khách sáo, cứ đánh chết luôn là được.”
Sau khi được chứng kiến cô bé Lolita phiên bản bạo lực Yến Đại Bảo xong, Cung Ngũ không còn sợ Yến Đại Bảo bị người ta bắt nạt nữa. Cô ấy lợi hại như vậy sao còn phải sợ ai nữa chứ?
Trước đây còn nói mình đánh nhau lợi hại nhất, thì ra cao thủ thực sự không những không lộ mặt mà còn biết ngụy trang.