Yến Đại Bảo mở to đôi mắt tròn xoe, nhoài người trên lưng ghế sofa nhìn Cung Ngũ đã ngồi xuống, rồi lại nhìn công tước đại nhân đã quay người lại: “Anh, sao hôm nay anh nói nhiều thế?”
Công tước đại nhân chậm rãi rót thêm chút nước vào trong cốc trước mặt cô rồi nói: “Uống nước đi.”
Yến Đại Bảo ngoan ngoãn bưng cốc lên uống: “Anh, sao anh biết ba và em sẽ đến hả?”
Công tước đại nhân ngước mắt nhìn người đàn ông đang hờn giận ngồi đối diện, khẽ cười nói: “Chú Yến chắc chắn muốn dẫn Đại Bảo đến ăn những đồ ăn an toàn sạch sẽ.”
Người đối diện lầm bầm nói: “Coi như cậu biết nhìn.”
Yến Đại Bảo phồng mồm nói: “Ba, ba đừng gây sự cãi nhau với anh. Con sẽ mách mẹ đấy!”
Người kia lập tức chống tay lên cằm, rung chân.
Cung Ngũ ngồi bên này nghe thấy động tĩnh của bên kia, miệng nói nhỏ: “Mau bưng đồ ăn lên! Mau bưng đồ ăn lên đi! Ăn xong chúng ta mau chóng rời khỏi đây.”
Bộ Sinh cười: “Tiểu Ngũ, không sao, đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”
Cô đúng là bị khiếp sợ. Bộ Sinh chỉ biết Cung Tứ bị cắt ngón tay thay cô, không biết cái kéo đó cũng đã kề trên ngón tay cô. Cô vẫn chưa hết ám ảnh, lão yêu quái kia còn liên tục xuất hiện trước mặt cô, cô có thể không sợ sao?
Mặc dù Bộ Sinh và Cung Ngũ đến sớm nhưng công tước đại nhân còn đến sớm hơn, cho nên nhân viên phục vụ vẫn bưng đồ ăn lên cho họ trước.
Cung Ngũ đợi sốt ruột, nghển cổ nói với Bộ Sinh: “Hay là chúng ta đổi nhà ăn khác đi?”
Bộ Sinh nhìn cô: “Tiểu Ngũ, đừng sợ. Không sao đâu!”
Cung Ngũ cười khan hai tiếng: “Ừ.”
Cô cảm thấy nếu như lão yêu quái đột nhiên muốn cắt ngón tay cô, Bộ Sinh chắc chắn sẽ không bảo vệ cô giống như anh Tư, càng sẽ không chịu cắt ngón tay thay cô, cho nên lời nói của Bộ Sinh, Cung Ngũ tỏ vẻ chỉ nghe lời thôi.
Cô liếc nhìn Bộ Sinh, bỗng nhiên hỏi: “Bộ Sinh, anh cảm thấy con người mẹ tôi thế nào?”
Bộ Sinh đang lật xem tạp chí, động tác của anh bỗng nhiên dừng lại. Anh ngước mắt lên, đôi mắt đen láy thâm trầm, anh nhìn Cung Ngũ: “Sao đột nhiên lại muốn hỏi chuyện này?”
“Thì là đột nhiên muốn hỏi thôi.” Cung Ngũ cười hì hì nói: “Tôi đang nghĩ, rốt cuộc là mẹ đối tốt với tôi hay là anh Tư đối tốt với tôi. Nếu như ngày nào đó tôi gặp chuyện, mẹ tôi có bảo vệ tôi giống như anh Tư không?”
Bộ Sinh lại tiếp tục lật tạp chí, anh cụp mắt xuống, thuận miệng nói: “Đừng nghĩ lung tung, chị Nhạc là mẹ em, không đối tốt với em thì đối tốt với ai.”
Cung Ngũ híp mắt nhìn anh chằm chằm: “Lần sau không cho phép anh không biết lễ độ trước mặt mẹ tôi, không được gọi thẳng tên mẹ tôi. Hồi nhỏ tôi gọi mẹ là Nhạc Mỹ Giảo, mẹ còn đánh tôi một trận, dựa vào cái gì mà anh thẳng tên bà ấy?”
Bộ Sinh lại liếc nhìn cô, sau đó khẽ gật đầu: “Được. Tôi nhớ rồi.”
Cung Ngũ thò tay rút một quyển tạp chí ra đọc rồi lại nói: “Sau này tôi sống ở trường, thời gian về nhà sẽ rất ít.”
“Ừ. Tôi biết rồi.” Bộ Sinh đáp lời: “Tôi sẽ đến trường thăm em.” Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Nếu như ở trường có chuyện gì, nhớ gọi điện cho tôi. Cho dù là thiếu tiền hay là thiếu thứ gì khác, đừng để bản thân bị ấm ức.”
“Yên tâm đi. Tôi sẽ không để bản thân bị ấm ức. Mẹ tôi không quan tâm tôi, không phải vẫn còn ba tôi sao. Ông ấy vẫn chưa chết đâu, có lí nào lại ỷ vào anh chứ!”
Bộ Sinh khẽ cười, gật đầu: “Nói cũng đúng. Nhưng mà bất cứ lúc nào em cần gì thì cứ việc đến tìm tôi.”
Cung Ngũ trả lời: “Biết rồi. Anh nói với mẹ tôi bảo bà yên tâm đi. Cái gì tôi cũng biết chỉ là không thèm nói thôi.”
“Được.”
Bàn bên cạnh rất vui vẻ. Yến Đại Bảo và ba cô giống như một đôi thần tiên mới hạ phàm, đặc biệt là người ba có dáng vẻ quyến rũ không khác gì yêu tinh của cô. Điều này khiến cho lúc nào Yến Đại Bảo cũng phải để ý, trông chừng và khen ông ta như một đứa trẻ lên ba.
Nào là “Yến Đại Bảo, ông đây muốn ăn cái này”, rồi lại “Yến Đại Bảo, ông đây muốn ăn cái kia” không thì là “Yến Đại Bảo, sao con không gắp thức ăn cho ông đây?”… Cung Ngũ nghe cũng thấy nhức đầu.
Yến Đại Bảo không nói tiếng nào, chỉ nghe thấy tiếng tiếng đũa chạm vào đĩa thức ăn, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng kháng nghị của lão yêu tinh.
Cung Ngũ quyết định tặng cho Yến Đại Bảo một like. Nếu Cố Truyền Thế như vậy, cô chắc chắn sẽ đổ cả đĩa thức ăn lên đầu ông ta.
Nếu đã không thể đi trước, Cung Ngũ quyết định sẽ đi sau, dù sao cũng phải tách khỏi đám người Yến Đại Bảo.
Nhưng cô cảm thấy mình ăn chậm rì rì, còn chậm hơn ốc sên bò mà người ở bàn bên cạnh vẫn đang ăn.
Cung Ngũ buồn bực bới cơm. Đột nhiên trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ: Không phải là bàn của Yến Đại Bảo ăn nhiều mà là bởi vì thuộc tính “con lười” của công tước đại nhân.
Bây giờ nghĩ lại, Cung Ngũ cảm thấy công tước đại nhân giống như diễn viên đóng cảnh slow motion trong phim điện ảnh. Anh làm thế nào làm được vậy?
Người ở hai bàn đều lề mề giống như thi xem ai ăn chậm.
Ăn no sắp vỡ bụng, Cung Ngũ cuối cùng cũng đặt đũa xuống, vụng trộm xoa bụng, liếc nhìn Bộ Sinh nói: “Tôi ăn no rồi.”
Bộ Sinh cười, “Thế thì đừng cố nữa. Đi luôn hay là nghỉ ngơi một lát rồi đi?”
Cung Ngũ vểnh tai nghe ngóng động tĩnh của bàn bên cạnh rồi nói: “Đi luôn!”
Cô vội vàng đeo ba lô lên, đứng dậy đi ra ngoài. Bọn họ vừa đứng dậy thì Yến Đại Bảo ở bàn bên cạnh cũng đứng dậy: “Tiểu Ngũ, cậu về kí túc xá à? Chúng ta cùng nhau đi nhé!”
Cung Ngũ hóa đá.
Chẳng lẽ bạn học Yến Đại Bảo đặc biệt đợi cô sao? Những ngày tháng này cô biết sống sao đây?
Yến Đại Bảo tròn xoe đôi mắt, tha thiết mong chờ nhìn cô. Ánh mắt đó còn khiến người ta mềm lòng hơn cả kẻ đáng thương trong phim hoạt hình.
Cung Ngũ miễn cưỡng gật đầu: “Được.”
Yến Đại Bảo liền quay đầu lại nói: “Ba, anh, con muốn về kí túc xá với bạn con. Hai người quay về đi.”
Lão yêu tinh lập tức trưng ra vẻ mặt muốn hủy diệt cả trái đất: “Yến Đại Bảo…”
“Con phải về kí túc xá. Ngày kia con nhập học rồi, phải ở trường làm quen hai ngày, ở nhà chúng ta đã nói rồi mà.” Yến Đại Bảo đi đến, ôm lão yêu tinh, “Được rồi mà ba, ba và anh về nhà đi. Con sẽ gọi điện cho ba.” Cô lại quay đầu nhìn công tước đại nhân: “Anh, anh phải đưa ba về nhà đấy!”
Công tước đại nhân gật đầu: “Được.”
Cung Ngũ quay đầu nhìn Bộ Sinh, Bộ Sinh đứng phía sau vẫy tay gọi cô: “Đi thôi.”
Yến Đại Bảo ôm lấy cánh tay của Cung Ngũ, “Sau này chúng ta là bạn học cùng lớp cùng phòng kí túc xá rồi! Cậu xem, cậu còn quen anh tớ mà tớ không biết. Chúng ta rất có duyên đấy!”
Cung Ngũ lại liếc nhìn Bộ Sinh. Anh làm điệu bộ gọi điện thoại cho cô, rồi cứ thế cô bị Yến Đại Bảo kéo xuống lầu. Cung Ngũ rất lo lắng cho Bộ Sinh, sợ anh bị lão yêu tinh đang không vui cắt ngón tay hoặc làm gì đó.
Yến Đại Bảo vui mừng, vừa đi vừa nói nói cô: “Cậu là người bạn đầu tiên của tớ. Trước đây tớ kết bạn, ba tớ đều nói là diện mạo quá xấu, không cho bọn họ nói chuyện với tớ. Cậu là người đầu tiên khiến ba tớ cảm thấy có thể miễn cưỡng đồng ý…”
Cung Ngũ giật khóe mắt: “Không phải là bởi vì tớ khen tên cậu hay đấy chứ?”
“Đúng thế!” Yến Đại Bảo gật đầu, “Yến Đại Bảo là cái tên ba tớ đặt. Lúc tớ còn nhỏ, ba thường lải nhải bên tai tớ, Yến Đại Bảo là cái tên hay tuyệt thế, bởi vì mẹ tớ đặt cho tớ cái tên Yến Phá Hiểu quá khó nghe, mới không có cơ hội dùng cái tên Yến Đại Bảo.”
Cung Ngũ: “…”
Im lặng hồi lâu, cô mới tò mò hỏi: “Ba cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba tớ có con muộn. Hơn bốn mươi tuổi ông ấy mới có tớ. Ông ấy đã hơn sáu mươi rồi mà ngày nào cũng nổi nóng bắt mẹ tớ dỗ dành.” Cô thở dài, nói: “Mẹ nói với tớ, cho dù ba tớ bao nhiêu tuổi tớ cũng đều phải nhường ông ấy. Ba tớ nói ông là công chúa nhỏ trong nhà, tớ phải yêu thương chiều chuộng, nếu không ông sẽ treo cổ trước cửa phòng tớ.”
Cung Ngũ: “…”