“Yến Đại Bảo, cậu phải đưa thêm cho tớ hai đồng nữa!”
Yến Đại Bảo trừng mắt: “Còn đòi nữa à?”
“Hai cái tủ điện!” Cung Ngũ giơ hai ngón tay, “Hai cái, cậu nói xem?”
Yến Đại Bảo đành phải lại móc ra hai đồng đưa cho cô.
Cầm được tiền, Cung Ngũ lại dồn sự chú ý về vấn đề ban nãy, bắt đầu cảm thấy đau lòng thay cho Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, khăn mặt này giặt sạch còn có thể dùng mà. Nó là đồ có thể tái sử dụng.” Nghĩ một lát, cô trịnh trọng nói: “Không được, quan niệm sống của chúng ta có bất đồng!”
Yến Đại Bảo trừng mắt, “Con thuyền tình bạn lại lật rồi?”
“Lật rồi.” Cung Ngũ vịn vào bàn ngồi xuống, giáo huấn cô: “Yến Đại Bảo, tớ nói cậu nghe. Cậu như vậy quá lãng phí! Có nhiều tiền đi nữa cũng không thể lãng phí như vậy, chắc chắn là do ba cậu dạy cậu, mẹ cậu có biết không? Nếu như bà ấy biết chắc chắn sẽ giáo huấn cậu.”
Yến Đại Bảo nhìn Cung Ngũ rồi lại nhìn đống khăn mặt, chớp mắt nói: “Thế phải làm sao?”
Cung Ngũ nói: “Nhặt lên, đem đi giặt.”
Yến Đại Bảo chống nạnh: “Từ bé đến lớn, ba tớ chưa từng bắt tớ làm chuyện đó.”
“Cho nên cậu như vậy mới không đúng. Cậu nhìn các cậu ấy đi, ai cũng chỉ mang theo một cái khăn mặt đúng không? Dùng xong không thể dùng được nữa có thể làm giẻ lau chân. Lúc đó mới được đi mua khăn mặt mới rửa mặt, cậu nói có đúng không?”
Sau khi giáo huấn Yến Đại Bảo một trận, Cung Ngũ nói: “Đến đây, chưa từng làm không quan trọng, tớ dạy cậu giặt khăn mặt.”
Không muốn con thuyền tình bạn lại bị lật, Yến Đại Bảo ghét bỏ cầm một góc khăn mặt nhấc lên, tìm một cái chậu, giặt khăn mặt dưới sự hướng dẫn của Cung Ngũ.
Giặt xong, Cung Ngũ giơ ngón tay cái với Yến Đại Bảo, nói: “Trẻ con dễ dạy. Yến Đại Bảo, cậu rất có tiềm năng đấy!”
“Đây là cái khăn mặt đầu tiên tớ giặt trong đời.”
“Vậy quần áo của cậu bẩn thì làm thế nào?”
Yến Đại Bảo mở tủ quần áo ra, bên trong là bảy tám bộ quần áo được cất riêng trong túi bọc quần áo chống bụi, vừa nhìn đã biết là quần áo đã được phối đồ sẵn chỉ việc lấy ra mặc.
Cung Ngũ: “…”
Đối với loại người có tiền này, trước giờ cô luôn mang lòng thù địch sâu sắc.
Trong bốn người, Cung Ngũ xây dựng con thuyền tình bạn với Yến Đại Bảo sớm nhất, chủ yếu là do Yến Đại Bảo vừa nhiệt tình lại chủ động khiến cho Cung Ngũ thực sự không thể chống đỡ được. Cô chưa từng gặp ai thích kết bạn như vậy.
Cung Ngũ từ nhỏ đã không có duyên với các bạn nữ, cô toàn chơi với con trai. Bản thân cô cũng không biết tại sao, kết quả sau khi đến trường đại học lại có Yến Đại Bảo mất tiền cũng muốn kết bạn với cô.
Từ sau khi chuyển đến kí túc xá, Cung Ngũ nghe thấy giọng nói của Yến Đại Bảo nhiều nhất.
“Tiểu Ngũ, chúng mình trốn học đi!”
“Tiểu Ngũ, chúng mình đi nghe bài giảng bên Học viện Nghệ thuật đi. Nghe nói có thầy giáo rất đẹp trai!”
“Tiểu Ngũ, hôm nay có tọa đàm gì đó, chúng mình đi nghe đi! Thầy giáo kia rất đẹp trai!”
“Tiểu Ngũ, chúng ta đến nhà ăn ăn cơm đi!”
Yến Đại Bảo tỏ ra nhiệt tình quá mức bình thường với tất cả mọi thứ, giống như cô ít khi có cơ hội như vậy, bỗng nhiên được sổ lồng, có được tự do.
Ví dụ như chuyện đến nhà ăn ăn cơm.
Yến Đại Bảo thích cầm bát ăn cơm, đi nhìn từ cửa sổ đầu tiên đến cửa sổ cuối cùng, sau đó sẽ quay lại gọi món. Mỗi lần đều đem về hai bát đầy thức ăn. Cô cười tít cả mắt, vẻ mặt thỏa mãn, mặc dù nhiều khi cô ăn không hết.
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo cũng có chung một sở thích, hai người chưa từng đến lớp tự học. Lớp tự học không thể nói chuyện, cả hai đều không thể chịu được không khí trong đó, ho một tiếng cũng có người để ý.
Vì vậy, mỗi khi đến tối, hai người hoặc là trốn trong kí túc xá cùng chơi điện tử, hoặc là đi đến con phố đồ ăn vặt ở cổng trường phía đông mua đồ ăn ngon, dù sao cũng có bạn, làm gì cũng thấy vui.
Sau một tuần nhập học, con thuyền tình bạn của Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đã lớn mạnh một cách nhanh chóng, suy cho cùng tìm được một người cùng chung chí hướng không dễ.
Gái ngoan như An Hổ Phách không thể chơi cùng được, đi học chăm chỉ, buổi tối tự giác học tập. Lam Anh thì rất kiệm lời, là một người đẹp trầm mặc ít nói. Nhưng sau khi bị Cung Ngũ và Yến Đại Bảo càu nhàu, có lúc cô ta bị ép không còn cách nào khác cũng phải nói mấy câu.
Tối thứ sáu, sau khi tan học, Yến Đại Bảo bò lên giường nằm, miệng còn lầm bầm: “Lát nữa ba tớ sẽ đến đón tớ về nhà. Tiểu Ngũ, cậu đến nhà tớ chơi đi.”
Cung Ngũ nghe xong, dựng hết cả tóc gáy: “Lát nữa ba cậu sẽ đến á?”
“Ừ.” Yến Đại Bảo gật đầu: “Một tiếng trước ba tớ gọi điện cho tớ nói như vậy, chắc sắp đến rồi…”
Cô còn chưa nói xong thì cửa phòng kí túc đột nhiên bị người dùng sức đạp mở.
“Yến Đại Bảo!”
Lão yêu tinh một chân giơ cao, tư thế đá cửa đứng trước cửa. Sau lưng ông ta còn có hai cô quản lý kí tục bị người chặn lại.
Yến Đại Bảo gục đầu trên mép giường: “Ba!”
An Hổ Phách đang đứng trước bàn thu dọn bị dọa sợ run rẩy, sau đó vội vàng cầm ba lô ôm vào trong lòng, làm tư thế người ở cửa vừa di chuyển là cô sẽ xông ra ngoài.
Cung Ngũ cũng ngây người, cô vội vàng đeo ba lô trên tay lên lưng, rụt cổ lại, nhanh chóng đi ra cửa.
Yến Đại Bảo nhìn thấy, cô gọi Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, không phải cậu nói đến nhà tớ chơi sao?”
Lão hồ ly đảo mắt nhìn Cung Ngũ, vẻ mặt ghét bỏ.
Cung Ngũ vội vàng nói: “Không đâu. Tớ còn phải về nhà thăm mẹ tớ nữa. Tớ không đi đâu. Yến Đại Bảo, tớ đi trước nhé!”
Yến Đại Bảo chỉ đành vẫy tay với cô nói: “Thế thì lần sau cậu phải đến đấy!”
Cung Ngũ nhoẻn miệng, đi ra cửa, nhìn lão yêu tinh cười nịnh nọt: “Chào chú Yến.”
Lão yêu tinh chậm chạp thu chân đang giơ trên cao xuống, con ngươi chuyển động, ánh mắt vẫn đặt trên người Cung Ngũ, hừ mũi, cất bước đi vào.
Cung Ngũ vội nhân cơ hội đó xông ra ngoài, An Hổ Phách cúi đầu chạy theo sau Cung Ngũ. Sau khi ra ngoài, hai người cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhìn nhau.
An Hổ Phách đáng thương nói: “Ba Yến Đại Bảo đáng sợ lắm!”
Cung Ngũ hỏi: “Ông ta từng đánh cậu à?”
An Hổ Phách lắc đầu: “Không. Nhưng ngày đầu tiên ông ta đến, cô quản lý không cho ông ta lên. Ông ta đã cho người treo cô ấy bên ngoài cửa sổ lầu năm. Sau đó, lãnh đạo trường đến cho ông ta đi lên, cô quản lý với được cứu xuống. Ngay ngày hôm đó, cô quản lý kia đã nghỉ việc không làm nữa.”
Cung Ngũ: “…”
Thì ra là như vậy, Cung Ngũ đã hiểu vì sao An Hổ Phách sợ ba của Yến Đại Bảo như thế rồi.
An Hổ Phách thở dài: “Tớ bị dọa sợ chết khiếp, quên đem sách xuống rồi.”
“Sách gì?”
“Sách tiếng Anh. Tớ vẫn chưa ôn tập.”
Cung Ngũ thò tay vào trong cặp lấy sách ra, đưa đến trước mặt cô: “Tớ bị dọa sợ tay run cầm cập cầm theo sách tiếng Anh xuống này, cho cậu mượn, nhớ trả lại tớ là được.”
Ra khỏi tòa nhà kí túc, Cung Ngũ cúi đầu, ra sức muốn lấy hai đồng tiền xu từ lỗ nhỏ trên cặp ra. Cô về nhà phải đi xe bus mất hai đồng.
Thầy giáo nói dùng thẻ sinh viên được giảm giá ở rất nhiều nơi, đáng tiếc vé xe bus không được giảm giá. Công ty xe bus quá keo kiệt, không phải nên giảm giá 50% sao? Không thì giảm giá 10% hoặc 20% cũng được mà.
Ba lô thì to mà lỗ thì nhỏ. Cô vừa đi vừa đẩy tiền xu lên, cố gắng đẩy lên miệng lỗ thủng. Cô nhìn thấy tiền sắp chui lên, kết quả An Hổ Phách ở bên cạnh bỗng nhiên hét lên: “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ đang định ngẩng đầu lên thì đầu đã va vào người ta. Mũi bị đập đau điếng, tiền xu khó khăn lắm mới đẩy lên được, lại rơi xuống đáy kêu “leng keng”.
Cung Ngũ tức điên người: “Đi đường không có mắt à?”
Cô bưng mũi, ngẩng đầu nhìn rồi trợn mắt há mồm. Công tước con lười đang vô cùng ngạc nhiên đứng trước mặt cô, anh chậm chạp mở miệng: “Cô Cung Ngũ.”
An Hổ Phách trợn tròn mắt, bịt miệng đứng bên cạnh, trán vã đầy mồ hôi, vừa nhìn đã biết cô lại bị dọa sợ hết hồn.
Cung Ngũ chớp chớp mắt, cười gượng hai tiếng: “Ha ha. Xin chào anh Phí. Xin lỗi nhé! Tôi sơ ý đụng phải anh. Anh đến đón Yến Đại Bảo đúng không? Chắc cậu ấy sắp xuống rồi đấy. Tôi đi trước nhé. Bye bye!”
Nói xong, cô vội vàng lùi sau một bước, lè lười rụt cổ với An Hổ Phách, nhấc chân đi luôn.
Cung Ngũ đi được mấy bước thì công tước đại nhân phía sau mở miệng nói: “Cô Cung Ngũ muốn về nhà sao? Nếu cô không cảm thấy đường đột, tôi nguyện ý tiễn cô một đoạn. Đó chính là vinh hạnh của tôi.”
Cung Ngũ đứng sững, nghi ngờ quay đầu lại. Công tước đại nhân cười với cô nói tiếp: “Đúng lúc tôi có chuyện liên quan đến việc hợp tác, muốn kéo gần quan hệ với ngài Bộ.”