Lý Tư Không vô cùng đắc ý, lỗ mũi sắp bay lên đến tận trời.
Cung Ngũ không nhìn anh ta, cô đang đau khổ.
Yến Đại Bảo cẩn thận cắn một ít kem, trong lòng cảm thấy có lỗi với Cung Ngũ. Cô ngồi xuống cạnh Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu còn đau lòng hả?”
“Tớ có thể không đau lòng sao?” Cung Ngũ nhìn cô, “Vậy mà cậu còn ăn được!”
“Mua cũng đã mua rồi, không ăn rất lãng phí. Hơn nữa, tớ đã phải vất vả lắm mới có thể khiến anh tớ đồng ý cho cậu tham gia buổi tiệc mà.”
Cung Ngũ nghĩ đến tay của công tước đại nhân, tâm trạng dần tốt hơn, “Bỏ đi, xem như tớ mua vé vào cửa.” Cô thở dài nói: “Tớ về trường sẽ tuyệt thực một tuần, nhất định phải bù vào số tiền hôm nay!”
Bao lì xì 250 tệ Cung Cửu Dương cho cô, không ngờ lại dùng vào trường hợp này, đau lòng quá!
Lý Tư Không cắn kem: “Tốt quá rồi! Lần sau tôi đến chơi, giám đốc Hứa sẽ nói với tôi, Cung Ngũ vì để tiết kiệm tiền đã mua ba cây kem mà tuyệt thực không ăn cơm nên bị chết đói! Thật tốt! Tôi sẽ không cần nhìn thấy gương mặt keo kiệt của cô nữa rồi!”
Yến Đại Bảo cắn rứt lương tâm, cô kéo áo Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, về trường tớ mời cậu ăn cơm một tuần được không? Nhưng cậu đừng ăn món đắt quá đấy!”
“Cậu nhiều tiền như vậy, lấy khăn mặt lau tay một chút thì vứt đi, cậu còn nói tớ đừng ăn món đắt quá!”
Yến Đại Bảo nói: “Đây không phải gần đèn thì sáng sao, cậu và anh Màn Thầu đều giống nhau, tớ phải tiết kiệm!”
Trong lòng Cung Ngũ thoải mái hơn, “Được rồi! Nói thì giữ lấy lời, không được hối hận!”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Ừ.”
Việc làm ăn cả buổi chiều hôm nay đã bị Yến Đại Bảo và Lý Tư Không bao hết. Buổi chiều, Bộ Sinh gọi điện đến, Cung Ngũ chỉ để anh đến đón lúc tan ca.
Yến Đại Bảo chạy đến bên cạnh Cung Ngũ, ghé sát tai cô nói: “Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy vị hôn phu của cậu không đẹp trai bằng anh tớ, còn già hơn anh tớ, cậu có muốn trở thành đối tượng của anh tớ không?”
“Anh ấy là vị hôn phu của tớ, cậu lại muốn tớ tìm đối tượng khác, cậu nói xem như vậy có được không?”
“Nếu cậu không làm vị hôn phu của anh ta nữa thì được rồi?”
“Cậu nói đơn giản thật.” Cung Ngũ bĩu môi: “Chuyện bên trong rất phức tạp, Bộ Sinh hiện giờ là bùa hộ mệnh của tớ, tớ không thể rời khỏi anh ấy được. Ôi trời, không thể nói rõ cho cậu được. Mau về đi, cậu nhìn mặt của cậu Hai Lý đi, hết kiên nhẫn rồi kìa.”
“Hết kiên nhẫn cũng vô ích, nếu anh ấy dám ức hiếp tớ, tớ sẽ bảo anh Bánh Bao xử anh ấy!”
“Anh Bánh Bao cũng là con dì cậu sao? Nhà cậu cũng thú vị thật!”
“Còn có cơm nắm nữa. Tớ có chị Cơm Nắm.”
“Sau này tớ có con, tớ nhất định sẽ đặt cho nó cái tên hay tuyệt thế!”
“Ba tớ nói tên của tớ chính là tên hay tuyệt thế!”
Cung Ngũ vội vàng vẫy vẫy tay: “Đại Bảo, mai gặp!”
Yến Đại Bảo nhếch miệng: “Đại Bảo phải gặp mỗi ngày!”
Sau đó cô vui vẻ đi về cùng Lý Tư Không. Bọn họ vừa đi thì khách hàng nhộn nhịp trong câu lạc bộ cũng lần lượt tính tiền ra về, trong vài phút chỉ còn lại một nửa khách.
Giám đốc Hứa cảm thấy lạ, những người này đã hẹn trước với nhau sao?
Bộ Sinh vẫn đứng dựa vào xe, chào hỏi Lý Tư Không và Yến Đại Bảo xong nhưng vẫn không bước tới. Lý Tư Không không muốn gặp anh, anh cũng không muốn tiếp xúc nhiều với nhị thế tổ* như Lý Tư Không, nguyên tắc cơ bản là không được đắc tội.
Anh và Lý Nhất Địch – anh trai của Lý Tư Không có chút giao tình, ngay cả Lý Tấn Dương – ba của anh ta anh cũng đã gặp. Cả nhà họ đều đẹp trai anh tuấn, duy chỉ có Lý Tư Không là khác.
Thấy Lý Tư Không và Yến Đại Bảo rời đi, Bộ Sinh đi đến hỏi: “Cô gái lúc nãy là ai em biết không?”
“Là bạn học của ở cùng kí túc xá với tôi, là con gái của lão thần kinh đã cắt đầu ngón tay của anh Tư, Yến Đại Bảo… Không đúng, là Yến Phá Hiểu.”
Bộ Sinh gật đầu: “Chả trách...”
Cung Ngũ hỏi: “Chả trách cái gì? Anh nói mấy người đó hả?” Nhắc đến cái này, trong lòng Cung Ngũ đầy tức giận, “Mấy người đó định dùng ánh mắt giết tôi. Yến Đại Bảo đánh bida không lại tôi, bọn họ cùng nhau trừng mắt, ép tôi nhường Yến Đại Bảo, thật quá đáng!”
Bộ Sinh mở cửa cho cô lên xe rồi cũng ngồi vào: “Yến Hồi có một cô con bảo bối, ngậm trong miệng thì sợ bị tan ra, cầm trên tay thì sợ bị vỡ, lại không thể để cô ta vào trong túi, càng không thể nhốt trong nhà không cho gặp ai, cách duy nhất là để người của mình luôn ở bên cạnh cô ta, như vậy ông ta mới an tâm. Trước kia đều là nghe người ta nói, không ngờ hôm nay lại thấy tận mắt.”
Cung Ngũ chép miệng: “Thì ra mạng của Yến Đại Bảo đáng tiền như vậy? Vậy mỗi lần tôi cùng cô ấy ra ngoài ăn, có phải ba cô ấy sẽ lo lắng cô ấy ăn bậy bạ mà đau bụng không?”
“Cái này chỉ có ba cô ta mới biết.”
Cung Ngũ mặt ủ rũ, “Mạng của tôi thì không đáng giá như vậy, đi đâu cũng không phải lo lắng. Haiz, khi nào mới có người quan tâm tôi giống như vậy đây.”
Bộ Sinh nhìn cô, “Đợi đến lúc có ngày đó thật, chỉ sợ em sẽ thấy cực kỳ phiền phức. Chúng ta thế này rất tốt, không có kẻ thù, sống thoải mái, chỉ cần có một vài vệ sĩ là được, không cần nhiều người bảo vệ như vậy.”
Cung Ngũ cảm thấy có lí, “Đúng, như chúng ta vẫn tốt hơn. Minh tinh thật đáng thương, yêu đương cũng phải báo cho toàn dân biết, thật vô nghĩa.” Ngập ngừng một chút, cô đột nhiên hỏi: “Mẹ tôi vẫn khỏe chứ?”
Nhắc đến Nhạc Mỹ Giảo, Bộ Sinh dừng lại, ánh mắt hơi bối rối, trầm ngâm một hồi rồi mới nói: “Có lẽ vẫn khỏe.”
Cung Ngũ im lặng không nói gì.
“Mai em vẫn phải đến câu lạc bộ sao?” Bộ Sinh nhìn về phía trước, đổi chủ đề nói chuyện.
Cung Ngũ gật đầu: “Đã nói là thứ bảy và chủ nhật hàng tuần đều đến mà.”
“Ừ, vậy mai tôi đến đón em để em khỏi phải quay về nhà. Buổi tối tôi sẽ đưa em về trường, được không?”
“Đương nhiên là được!”
“Đúng rồi, thứ bảy tuần sau là sinh nhật 18 tuổi của em, tôi đã đặt một hội trường ở Hoàng Triều, đến lúc đó em có thể mời bạn bè đến dự.”
Cung Ngũ trợn tròn mắt, “Tôi nghe nói Hoàng Triều chính là chỗ tiêu tiền của Thanh Thành, là nơi tổ chức tiệc đắt nhất. Anh thật sự đã đặt ở đó rồi?”
Bộ Sinh mỉm cười với cô: “Kiếm tiền không phải để tiêu sao? Chỉ kiếm tiền mà không tiêu thì có ý nghĩa gì?”
“Chỉ thu về thôi, giống như con tỳ hưu ấy.”
“Tôi không phải là dã thú, dĩ nhiên phải tiêu tiền.”
Cung Ngũ suy nghĩ rồi nhắc nhở anh ta: “Tôi sẽ không trả cho anh đâu!”
“Không cần em trả, đây là chuyện tôi nên làm.” Bộ Sinh nhìn cô, nói: “Lễ trưởng thành của Tiểu Ngũ, tôi hi vọng có thể náo nhiệt một chút. Đúng rồi, em thích ca sĩ nào? Để tôi xem có thể mời người đó đến hát cho em nghe không…”
Cung Ngũ kinh ngạc: “Vậy cũng được sao?”
“Chỉ cần có tiền thì dĩ nhiên không thành vấn đề.”
Cung Ngũ cảm thấy mình bị ảo giác, cô nhéo mình một cái cho tỉnh táo hơn rồi mới hỏi: “Bộ Sinh, có phải anh đang lừa tôi không? Thật ra mời đại ai cũng được, chỉ cần là minh tinh là tôi vui rồi! Hahahaha…”
“Ừ, vậy tôi sẽ cố gắng mời vài người ở Thanh Thành để tiết kiệm thời gian.”
Cung Ngũ hào hứng đồng ý: “Ok!”
Trở về nhà họ Cung, chuyện đầu tiên Cung Ngũ làm là chạy về phòng mình, gửi tin nhắn cho Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh, mời bọn họ thứ bảy tuần tới nhất định phải về dự sinh nhật 18 tuổi của cô, nếu không về thì tình bạn của họ sẽ chấm dứt.
Đoàn Tiêu: [Dẫn bạn trong ký túc xá của cậu đến thì tớ sẽ đi.]
La Tiểu Cảnh: [Có mỹ nữ thì tớ sẽ đi.]
Cung Ngũ: [Cậu và Đoàn Tiêu (La Tiểu Cảnh) biết xấu hổ không?]
Hai người không hổ là anh em tốt, không hẹn mà đồng loạt trả lời: [Có mỹ nữ thì không biết xấu hổ!]
Cô nhắn tin mời Yến Đại Bảo. Yến Đại Bảo nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, đôi mắt đen láy đảo hai vòng, sau đó cầm điện thoại chạy lên lầu: “Anh! Anh ơi! Tin tức quan trọng!”
Công tước đại nhân ở trong phòng còn chưa nói gì thì trong phòng khách dưới lầu đã xuất hiện một bóng người: “Yến Đại Bảo, tin tức gì? Nói ba nghe!”
Yến Đại Bảo còn đang gõ cửa, không buồn quay đầu lại nói: “Haiz. Ba ơi, đây là bí mật của con với anh, ba không hiểu đâu!”
Cánh cửa phòng được mở ra nhẹ nhàng, Yến Đại Bảo vội bước vào trong, giơ tay khóa cửa lại, đưa điện thoại cho Công tước đại nhân xem, hào hứng nói: “Anh, tuần sau Tiểu Ngũ tổ chức tiệc sinh nhật ở Hoàng Triều.”
Công tước đại nhân lướt nhìn tin nhắn trong điện thoại của Yến Đại Bảo, chỉ “ừ” nhẹ một tiếng.
Yến Đại Bảo khom lưng, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh, lúc đó anh có muốn về nước tham gia không?”
Công tước đại nhân nhìn cô, “Không có thời gian.”
Yến Đại Bảo nhìn chằm chằm anh: “Lễ trưởng thành của Tiểu Ngũ mà anh không đến sao? Em nói anh biết, vị hôn phu của Tiểu Ngũ rất đẹp trai, vừa đẹp vừa có tiền. Tiểu Ngũ còn nói tay anh ta cũng đẹp. Anh có phát hiện thấy Tiểu Ngũ thích nhất là nhìn tay người ta không?”
Cô nói một hồi, công tước đại nhân chỉ mỉm cười.
Gương mặt nhỏ của Yến Đại Bảo phồng lên, anh trai cái gì cũng tốt, chỉ có cách nói chuyện là đáng ghét.
Ngoài cửa có tiếng động, công tước đại nhân quay đầu lại nhìn, Yến Đại Bảo cũng thuận theo động tác của anh ta mà nhìn sang. Cô lập tức chau mày, mặt căng thẳng nhón chân nhẹ nhàng đi qua, mở cửa mạnh ra, hét to với người đang đứng nghe lén ngoài cửa: “Ba, ba lại nghe lén con với anh nói chuyện, con sẽ mách mami! Mami…”
Công tước đại nhân đang ngồi cạnh cửa sổ hơi mỉm cười. Anh nhìn hai cha con đang đứng ngoài cửa, rồi xoay ghế ngồi xuống trước bàn kế bên cửa sổ, ánh mắt nhìn vào giấy vẽ trắng tinh trước mặt. Sau khi nhắm mắt một hồi thì anh cầm bút lên, từ từ phác thảo ra hình dáng của hình vẽ nào đó.
“Hai người đừng làm phiền Tiểu Bảo, xuống lầu mà cãi nhau!”
“Con gái muốn chết à? Con dám đánh ông đây?”
“Ba!”
Bên ngoài tình cảnh hỗn loạn nhưng lại không kinh động đến người trong phòng. Cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại, hình ảnh trên giấy cũng dần dần trở nên rõ ràng. Hình ảnh chiếc điện thoại lập thể ba chiều đẹp đẽ hiện ra sống động trên giấy.
Cửa phòng sách lại bị đẩy ra, đầu nhỏ của Yến Đại Bảo thò vào, hét với anh vài câu: “Anh, em với ba ra ngoài chơi, nếu không thì ba sẽ tìm dây thừng treo cổ trước cửa phòng em mất.”
Anh quay đầu lại, mỉm cười với cô: “Ừ.”
Yến Đại Bảo rụt đầu lại, đóng cửa rồi bỏ đi. Có một người ba muốn ngày ngày được làm công chúa thật là đau đầu!
Trong lòng Cung Ngũ cũng đầy phiền não, sau khi về nhà liền chui vào phòng lo lắng. Cô lấy bao lì xì của Cung Cửu Dương cho mình ra, để lên bàn trước mặt, không cử động, đến nỗi có người đứng cạnh cửa cô cũng không phát hiện.
“Cháu đang làm gì thế? Muốn ép hai trăm tệ đó sinh ra con, hay là muốn trừng mắt đến lúc xuất hiện hai cái lỗ rồi đem đến ngân hàng đổi cái mới?”
“Chú Út đừng nói chuyện với cháu, hôm nay tâm trạng cháu không tốt.”
Cung Cửu Dương bước qua: “Sao thế? Chú Út giúp cháu, có chuyện gì cháu cứ nói với chú Út, chú Út là chuyên gia tâm lý đây, có chuyện gì cũng sẽ giúp cháu giải quyết.”
Cung Ngũ tiếp tục làm mặt lạnh, “Hôm nay cháu bị người ta lừa tiền mua ba cây kem, chú Út làm sao giúp cháu?”
Cung Cửu Dương móc ra năm tệ: “Đủ chưa?”
Cung Ngũ không thèm nhìn, “Một cây giá bảy mươi lăm đồng, chú nói xem đủ không?”
“Đồ keo kiệt như cháu tiêu một hào còn phải tính toán, bị cắt cổ nhiều tiền như vậy còn đau hơn cả bị cắt thịt phải không?”
Cung Ngũ không thèm quan tâm hắn, Cung Cửu Dương đập lên bàn ba trăm tệ, “Chú Út trả thay cho cháu.”
Mắt Cung Ngũ sáng lên, “Thật không? Tại sao chú Út trả thay cho cháu? Có mục đích gì? Cháu nói chú biết, cháu sẽ không tham gia vào việc làm ăn của chú đâu. Thứ nhất là cháu không hiểu, thứ hai là cháu không có hứng thú, thứ ba là cháu không có tiền.”
Nhìn dáng vẻ cảnh giác của cô, Cung Cửu Dương khoác vai cô, nhếch mép cười hống hách: “Chú Út đối xử tốt với cháu gái, không phải rất bình thường sao, có thể có mục đích gì chứ? Cháu nghĩ xem, cháu ở bên ngoài nhiều năm như vậy, chú Út chưa từng quan tâm nên nhất định phải bù đắp cho cháu, đúng không?”
Cung Ngũ không nói gì, trên mặt viết dòng chữ “Nhìn cháu giống con ngốc lắm sao?”.
“Nghe nói Tiểu Ngũ nhà ta sắp tròn 18 tuổi, sắp trở thành người lớn rồi. Ngày sinh nhật nhất định phải mời chú Út, chú Út sẽ cho cháu một bao lì xì thật to.” Hắn đập tay lên bàn, nói: “Sẽ nhiều hơn chỗ này hai số 0.”
Cung Ngũ vểnh tai lên, đằng hắng: “Thật không?”
“Chú Út lời nói ngàn vàng, tứ mã nan truy.” Ánh mắt Cung Cửu Dương gian xảo, “Thật hơn cả vàng!”
Hai người đang nói chuyện thì bóng dáng Cung Ngôn Thanh lướt qua cửa phòng. Phòng của Cung Ngũ ở trong cùng, theo lý mà nói thì cô ta sẽ không đi qua, xuất hiện mà không nói gì, nhất định là vì nhìn thấy Cung Cửu Dương ở đây.
Cung Cửu Dương đứng im trong phòng, mở miệng quát: “Ngôn Thanh, nhìn thấy chú Út sao lại bỏ chạy? Chú Út ăn thịt cháu à?”
Cung Ngôn Thanh không ngờ mình vừa ló đầu ra thì đã bị phát hiện, đi vài bước thì đành phải cắn răng quay lại, “Cháu vốn định đến tìm Tiểu Ngũ nói chuyện, nhưng không ngờ chú lại ở đây. Cháu không tiện làm phiền, nên…”
Tay Cung Cửu Dương vẫn còn đặt trên cổ Cung Ngũ, khẽ bóp một cái. Cung Ngũ tức giận nhìn hắn, hắn mỉm cười rút tay lại. Cô nói: “Chú Út ghét nhất kiểu nói chuyện mất thời gian này. Trong lòng cháu đang nghĩ chú Út thật đáng ghét, còn ngập ngừng vòng vo, chú có ý gì đúng không?”
Hắn vỗ mạnh lên vai Cung Ngũ, nói: “Chú Út thích tính cách này của cháu, trước giờ chưa từng giả dối.”
Cung Ngôn Thanh không dám lên tiếng, hiện giờ chi thứ tư của nhà họ Cung và người trước mặt này không khác gì kẻ thù. Một bên muốn đoạt quyền kinh doanh, một bên muốn giữ khư khư.
Cô ta không thực tập ở nhà nhưng cũng biết tình hình ra sao, trong lòng cũng hi vọng có thể giữ được việc kinh doanh của gia đình. Ba và anh Hai dặn cô ta quan tâm đến Tiểu Ngũ một chút, lo lắng Tiểu Ngũ tuổi còn nhỏ không hiểu nội tình. Mấy ngày nay Cung Cửu Dương liên tục chú ý đến Tiểu Ngũ, lại lên tiếng nói giúp trong bữa tiệc, chỉ sợ cô bé sẽ bị lừa.
Bộ Sinh dĩ nhiên là vì mối quan hệ với Tiểu Ngũ mới giúp nhà họ Cung. Vì thế Cung Truyền Thế hiện giờ cũng biết là nắm được Tiểu Ngũ là quan trọng nhất, có như vậy mới có thể thông qua cô nắm được Bộ Sinh.
Cung Ngôn Thanh cung kính đứng đó, mí mắt cũng không dám ngước lên. Ai không biết chú Út này là hồ ly thành tinh chứ? Ngộ nhỡ cô ta vô tình nói ra câu nào để hắn biết được thông tin gì đó thì sao. Cô ta không muốn gây thêm phiền phức cho ba và anh Hai.
Cung Ngũ muốn đuổi Cung Cửu Dương: “Cháu và chị Ba có chuyện muốn nói, chú Út về nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, không phải lúc trước chú Út không sống ở đây sao? Tiệc xong rồi sao còn chưa về nhà? Các thím nhớ chú thì phải làm sao?”
“Lại còn ‘các’ thím, cháu đang hại chú phải không? Được rồi, nếu hai đứa có chuyện muốn nói thì chú sẽ nhường chỗ để hai đứa nói chuyện tâm tình. Tặng thêm một like cho cháu này!”
Hắn lại ấn vào mặt Cung Ngũ một cái, khiến cho Cung Ngũ ôm mặt nổi trận lôi đình, mắng hắn: “Cung Cửu Dương, chú có bệnh à? Ấn like mà ấn lên mặt làm gì?”
Tròng mắt của Cung Ngôn Thanh suýt rơi ra, đó là trưởng bối mà! Tuy tuổi tác bằng cô ta nhưng Tiểu Ngũ lại dám mắng chú ta như vậy?
“Chú Út có bệnh ấn like, không ấn là tay sẽ ngứa. Lần sau cháu nhớ rửa mặt sạch sẽ một chút đấy.”
Hắn đi rồi, còn rất có tâm đóng cửa lại, bỏ lại Cung Ngũ và Cung Ngôn Thanh ngơ ngác nhìn nhau.
Trước kia hai người chỉ gặp nhau ở ngoài, không thì một người ở ngoài cửa một người bên trong, đây là lần đầu tiên họ cùng ở trong một phòng kín thế này.
Cung Ngũ nhìn cô ta, “Tìm tôi có việc gì? Nói đi.”
Cung Ngôn Thanh trước giờ vẫn không ưa cô. Một con nhóc được nuôi dưỡng bên ngoài mười tám năm, không hiểu phép tắc, đến đại học cũng thi không đỗ mà được trở về nhà họ Cung làm cô Năm. Có lẽ đó chính là âm mưa quỷ kế của mẹ Cung Ngũ, bà ấy nhất định là thấy trở về nhà họ Cung sẽ có tương lai, chỉ cần trở về, sau này thế nào cũng sẽ được chia tài sản. Hai mẹ con vì tiền mà không cần thể diện, chẳng tốt đẹp gì!
Cung Ngôn Thanh chưa từng gặp Nhạc Mỹ Giảo, nhìn thấy Cung Ngũ liền tự suy ra mẹ cô là người thế nào.
Thật ra chuyện khiến Cung Ngôn Thanh không chịu được nhất chính là thái độ của Bộ Sinh đối với Tiểu Ngũ. Cô ta không cảm thấy bản thân mình kém Cung Ngũ ở điểm nào. Cô ta có trình độ học vấn, tài năng, xinh đẹp, thấu tình đạt lý, so về tuổi tác thì cô ta cảm thấy mình càng xứng với Bộ Sinh hơn, nhưng anh lại chọn Tiểu Ngũ.
Cung Ngôn Thanh từng dò hỏi thì biết được sau khi mẹ Tiểu Ngũ quen biết Bộ Sinh, anh ta mới tiếp xúc với Tiểu Ngũ. Cô ta còn nghe nói Bộ Sinh vì muốn thuận lợi cưới Tiểu Ngũ nên mới thông báo cho Cung Truyền Thế biết sự tồn tại của cô để Tiểu Ngũ có thân phận là cô Năm của nhà họ Cung.
Cung Ngôn Thanh cảm thấy không phục chút nào, Tiểu Ngũ có cái gì chứ? Nó chỉ là một con khốn mà thôi!
Giọng nói của Cung Ngũ kéo tâm tư của Cung Ngôn Thanh trở lại. Cô ta quan sát Cung Ngũ từ trên xuống dưới, khẽ phát ra tiếng cười chế giễu: “Nghe nói bây giờ em đang làm thêm ở chỗ nào đó? Buổi chiều Bộ Sinh đến đón em?”
“Đúng, vậy thì sao?”
Cung Ngôn Thanh nhướng lông mày xinh đẹp, nói: “Không có gì. Chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, haha.”
“Chị có gì thì cứ nói thẳng,” Cung Ngũ mở miệng: “Chú Út nói đúng, vòng vo là ghét nhất. Chị nhất định là có lời gì đó muốn công kích tôi nên mới tới, nếu không thì chị dám đến kiếm chuyện sao? Tôi đánh chết chị!”
Cung Ngôn Thanh bị câu cuối cùng của cô chọc tức đến nghẹn họng, một hồi sau mới nói nên lời: “Em điên rồi à? Mở miệng khép miệng thì đòi đánh người, chỉ với sức của em sao? Em có giáo dục không?”
Cung Ngũ bĩu môi, gảy ngón tay: “Con gái lớn lên ở bên ngoài, giả thục nữ cái gì chứ, lừa người bên ngoài thì được, ở trước mặt người nhà cần gì giả vờ, đúng không?”
Cung Ngôn Thanh biết mình đang bị cô chọc tức, bình tĩnh lại rồi nói chuyện chính: “Ba bảo chị qua nói với em, phải giữ cho mối quan hệ thật tốt với Bộ Sinh. Không thể chỉ quan tâm tới bản thân mà phải quan tâm Bộ Sinh nhiều hơn, tốt nhất là tranh thủ lúc còn trẻ sinh một đứa con. Bộ Sinh đã hai mươi chín tuổi rồi, nhà anh ta đang giục có con nối dõi, kết quả lại chọn trúng em… tuổi còn nhỏ như vậy. Những gì cần nói chị đã nói xong, những việc khác thì em tự lo liệu mà làm. Chi thứ tư của chúng ta ổn rồi thì sau này sẽ không thiếu phần của em.”
Nói đến đây, trong lòng cô ta lại vì Bộ Sinh mà dâng trào cơn tức giận, nói tiếp: “Em đừng nghĩ mình còn trẻ nên không để ý, Bộ Sinh ở bên ngoài chưa chắc đã không có ai khác. Chị thấy mối quan hệ của anh ta và thư ký rất không bình thường, em phải giữ cho chắc, đừng để bị cướp mất. Đúng rồi, cô thư ký đó giống hệt em, có đôi mắt rất đẹp.”
Cung Ngũ mặt không biến sắc lắng nghe, đợi cô ta nói xong mới lên tiếng: “Sau này chị có tin tức hot hơn thì hãy đến nói với tôi, chuyện vô căn cứ thì đừng nói bừa, sẽ làm hỏng danh tiếng của Bộ Sinh nhà tôi.” Cô nhìn cô ta, mỉm cười, “Chị này, đồ tốt sẽ không chừa cho người ngoài, hay là tôi nhường Bộ Sinh cho chị, để chị nhanh chóng sinh con cho anh ấy nhé!”
Cung Ngôn Thanh trực tiếp mắng cô một câu: “Thần kinh!” rồi nhấc giày cao gót đá cửa đi ra.
Cung Ngũ đứng tại chỗ, nhún vai: “Tôi muốn tốt cho chị, chị lại nói tôi như vậy.”
Cung Ngôn Thanh hốt hoảng bỏ chạy là vì cho rằng Cung Ngũ đã nhìn ra ý đồ của cô ta đối với Bộ Sinh. Cô ta trăm phương ngàn kế từ chỗ ba và anh trai tìm cách đường hoàng chính chính bước vào công ty của Bộ Sinh thực tập, thật ra là vì muốn có nhiều cơ hội tiếp cận với Bộ Sinh. Nhưng khi vào được công ty rồi, cô ta lại không có cơ hội ấy.
Bộ Sinh là người đàn ông độc thân kim cương quý tộc mà mọi cô gái đều mơ ước. Tuy nhiều người biết anh ta đã có một vị hôn thê nhỏ tuổi nhưng vẫn có rất nhiều cô gái nhất quyết không từ bỏ tâm tư kia.
Thư ký Tô Linh Châu của Bộ Sinh là một trong số ít người nhờ vào đôi mắt xinh đẹp mà có thể tự do ra vào phòng làm việc của anh. Trong rất nhiều thư ký nam và thư ký nữ có tướng mạo bình thường, cô ta là nổi bật nhất. Nghe nói ba năm trước cô ta vừa đến công ty thì được Bộ Sinh phỏng vấn, chỉ nhìn một cái là chọn ngay. Bộ Sinh đi tiếp khách hay đi công tác gần xa đều dẫn cô ta theo, khiến nhiều người trong công ty đều nói mối quan hệ của thư ký Tô và Bộ Sinh rất mờ ám.
Chuyện đó không một ai có chứng cứ, vì thế khi Cung Ngôn Thanh nói với Cung Ngũ, cô ta không dám khẳng định lung tung. Trong lòng cô ta rất mâu thuẫn, hi vọng ánh mắt của Bộ Sinh sẽ bị người bên ngoài thu hút, chứng minh anh ta với Tiểu Ngũ không phải thâm tình gì, nhưng cũng không hi vọng Bộ Sinh thích Tô Linh Châu kia. Tóm lại, tâm lý mâu thuẫn này khiến cô ta muốn nhìn thấy biểu cảm không thoải mái của Cung Ngũ, kết quả lại bị Cung Ngũ chọc tức phải chạy ra ngoài.
Thực tế Cung Ngũ chỉ tùy tiện nói như vậy là vì muốn nhìn thấy nét mặt tức giận của cô ta mà thôi.
Trong lòng Cung Ngôn Thanh, Bộ Sinh giống như bạch mã hoàng tử trong trong truyện cổ tích “Cô bé lọ lem”. Vậy nên cô ta không hề để mắt đến những người con trai khác xung quanh, cảm thấy bọn họ rất ấu trĩ.
Cô ta không khống chế được mà muốn tiến đến gần, nhưng lại vì sự dè dặt của con gái mà giữ sự kiêu ngạo của bản thân. Cô ta hi vọng Bộ Sinh có thể giống như nhân vật nam chính trong phim thần tượng, chủ động tiếp cận cô ta.
Sáng ngày hôm sau, Cung Truyền Thế đích thân đến phòng tìm Cung Ngũ, nói cho cô nghe toàn bộ tình hình của nhà họ Cung..
Thấy nét mặt ngơ ngác của Cung Ngũ, ông ta giải thích từ từ: “Chi thứ tư của chúng ta vốn không được xem trọng, nếu quyền kinh doanh bị cướp đi, tức là sau này việc ăn, mặc, chi tiêu đều phải nhờ đến tiền công khố của nhà họ Cung. Đến lúc đó ai cũng có thể đạp lên hai chân của chúng ta, ai cũng có thể chỉ vào mũi chúng ta nói chúng ta là đồ ăn bám. Con là con gái ba, giúp đỡ gia đình là chuyện nên làm. Lúc trước ba không nói rõ với con vì cảm thấy con còn nhỏ, không muốn để con gánh vác. Nhưng bây giờ con đã sắp mười tám tuổi, đã là người trưởng thành thì cũng nên gánh một phần trọng trách của gia đình rồi.”
Cung Ngũ cúi đầu, chân đá lung tung, mắt nhìn chằm chằm đầu gối của mình, “Ba muốn con gánh vác thế nào? Hiện giờ con vẫn còn đi học, thật sự không nghĩ ra cách để có thể giúp đỡ gia đình.”
Cung Truyền Thế nhìn cô, “Con chỉ cần làm một chuyện. Nắm chắc Bộ Sinh, nhanh chóng sinh người nối dõi cho nhà họ Bộ. Chỉ cần đứa bé được sinh ra thì nhà họ Bộ nhất định sẽ thúc đẩy việc kết hôn, lúc đó chúng ta sẽ có thêm chỗ dựa là nhà họ Bộ, thằng nhóc Cung Cửu Dương đó có hung hăng thế nào thì cũng phải kiêng nể…”
Cung Ngũ cảm thấy đây thật sự là chủ ý xấu. Sinh nhật 18 của cô còn chưa đến, mọi người đã nhắc tới nhắc lui chuyện sinh con.
Đầu tiên là tên biến thái Cung Cửu Dương, sau đó là người ba khốn khiếp của cô, đến cả anh Tư là người quan tâm cô cũng muốn cô ở bên cạnh Bộ Sinh, trong lời nói của Cung Ngôn Thanh không phải cũng có ý này sao? Cô vẫn còn đi học, sao không ai nói thay cô câu nào cả?
Hơn nữa, cô mới về nhà họ Cung có hơn ba tháng, dựa vào cái gì mà cô phải thay nhà họ Cung gánh vác trách nhiệm đó? Cô chưa từng nhận chút quyền lợi nào, làm gì phải có trách nhiệm?
Ông già chết tiệt nói luyên thuyên thật khiến người ta chán ghét, cô mím môi, vẫn tiếp tục đá chân, mặt không có biểu cảm gì, cúi đầu giả vờ ngoan ngoãn nghe lời.
Cung Truyền Thế thấy cô không có phản ứng gì, nói tiếp: “Tiểu Ngũ, chuyện đi học của con không phải là vấn đề, nếu có thai rồi thì có thể nghỉ một năm, sinh con rồi thì sẽ tiếp tục đi học, những việc này ba có thể suy nghĩ giùm cho con. Con phải biết là nếu con sinh con lúc trẻ thì sẽ dễ dàng lấy lại vóc dáng. Mẹ con sinh ra anh Tư con năm 18 tuổi, sau đó đến con, con nhìn xem mẹ con có giống người bốn mươi tuổi không? Cho nên ba cũng là đang suy nghĩ cho con thôi. Tiểu Ngũ, con nghĩ xem, Thanh Thành này còn ai có điều kiện tốt hơn Bộ Sinh? Cậu ta có thể nhìn trúng con, đây vốn là chuyện đáng vui mừng, con còn do dự cái gì?”
Sống lâu hiểu rõ mọi chuyện chính là đây.
Khi Cung Ngũ ở nhà, mẹ cô luôn miệng bảo cô tự trọng, không được để đàn ông làm đầu óc mê mẩn, đến cả hôn cũng không cho phép, đừng nói là mang thai. Lúc ở trường, Yến Đại Bảo cũng nói ba cô ấy từng nói, trước bốn mươi tuổi sẽ không cho cô ấy lấy chồng, không được có bạn trai, quen ai thì giết người đó.
Cung Ngũ cho rằng ba mẹ trên đời này đều nghĩ như vậy, luôn hi vọng con gái mình có thể ở nhà lâu hơn một chút.
Nhưng Cung Truyền Thế lại nhanh chóng lật ngược suy nghĩ của cô.
Nhạc Mỹ Giảo và Cung Truyền Thế, Cung Ngũ đương nhiên biết rõ ai mới thật sự tốt với mình. Mẹ cô tuy không chu đáo tỉ mỉ như những bà mẹ khác nhưng trong lòng nhất định muốn tốt cho cô, Cung Truyền Thế là thứ gì chứ?
Cô trở về nhà họ Cung hơn ba tháng, số lần gặp mặt ông ta có thể đếm trên đầu ngón tay, mà lần nào cũng là vì chuyện làm ăn của nhà họ Cung và Bộ Sinh mới đến tìm cô, cô không tin ông ta muốn tốt cho cô chút nào.
Cung Ngũ lắc lư đá chân, cười híp mắt, lúc Cung Truyền Thế nói chuyện, cô rất ngoan ngoãn ngồi nghe.
Nói cả buổi, Cung Truyền Thế cảm thấy khát nước, đứng dậy ra ngoài cửa gọi người mang nước đến, rồi lại ngồi xuống, nhìn cô nói: “Tiểu Ngũ, bây giờ con con nhỏ, vẫn chưa hiểu được nỗi lòng của ba. Nếu Bộ Sinh thật sự không tốt, ba sẽ không nói với con như vậy. Những người đến tuổi kết hôn, ai lại không muốn kết thông gia với nhà họ Bộ chứ?”
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn Cung Truyền Thế, gật đầu: “Dạ.”
Cung Truyền Thế thở dài: “Tiểu Ngũ, lời ba nói với con hôm nay con hãy tự mình suy nghĩ, đừng bướng bỉnh. Bộ Sinh là một người đàn ông, sự nhẫn nại của cậu ta cũng có giới hạn. Chuyện cấp bách trước mắt chính là nhanh chóng sinh cho cậu ta một đứa con!”
Nói cả buổi, mục đích chính là muốn cô sinh một thằng nhóc để lôi kéo Bộ Sinh. Cung Ngũ cảm thấy những người này ai cũng phiền phức, ai cũng nói với cô về Bộ Sinh thế này, Bộ Sinh thế kia, không ai quan tâm trong lòng cô nghĩ thế nào, sao bọn họ không hỏi cô có cảm giác gì với Bộ Sinh chứ?
“Hôm nay ba nói nhiều rồi, con nghỉ ngơi đi, trong lòng cũng đừng áp lực quá. Tuổi của con, sinh con rất dễ dàng. Ba nghe nói con đang ở trong trường phải không? Vài ngày nữa ba sẽ cho người thuê nhà bên ngoài cho con, thuận tiện cho Bộ Sinh ở lại vào buổi tối với con…”
Cung Ngũ rất muốn đem nửa ly nước còn lại đổ thẳng lên đầu ba cô. Bộ Sinh Bộ Sinh, ba nhớ anh ta như vậy, người ta có nhớ ba không?
Cung Truyền Thế đi rồi, Cung Ngũ đi đến bên giường, nằm thẳng người xuống, phiền chết đi được.
Cô suy nghĩ rồi cầm điện thoại lên, cúi đầu gửi tin nhắn cho Bộ Sinh: [Bộ Sinh, anh có thể đưa tôi đến câu lạc bộ sớm một chút không?]
Cô sợ cô ở nhà lâu, Cung Cửu Dương âm hồn bất tán kia và những người phiền phức khác lại đến làm phiền cô.
Điện thoại của Bộ Sinh nhanh chóng gọi đến, “Tiểu Ngũ, là tôi. Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Câu lạc bộ buổi chiều mới mở cửa, cô đột nhiên nhắn tin bảo anh ta đến sớm, nhất định là không muốn ở nhà.
Cung Ngũ uể oải nói: “Cũng không có gì, chỉ là có người làm phiền tôi.”
“Ai tìm? Nói những gì?”
“Có một chút chuyện lộn xộn nên tôi thấy phiền.”
Bộ Sinh mỉm cười: “Vậy thì cũng không cần đến câu lạc bộ. Hôm nay là cuối tuần, giờ tôi đến đón em, em muốn đi đâu chơi thì tôi đi cùng em.”
Cung Ngũ cảm thấy như vậy tốt hơn là ở nhà bị người khác làm phiền, “Cũng được, vậy anh đến đón tôi đi.”
“Ừ.”
Cúp máy, Cung Ngũ thay quần short bò và áo thun để tiện vận động, đeo theo túi nhỏ, còn bỏ vào cuộn giấy vệ sinh, chuẩn bị buổi chiều mua kem ăn sẽ dùng đến.
Khi Bộ Sinh đến, Cung Ngũ đã đợi trước cửa, đầu đội nón kết, đeo kính râm, bên cạnh còn có một ba lô lớn. Nhìn thấy xe đến, cô đi xuống, đôi hân dài thẳng tắp đầy sức sống và khỏe mạnh, đến cạnh cửa sổ xe, giơ tay che vành mũ nhìn vào bên trong.
Bộ Sinh hạ kính xe xuống: “Sao rồi? Lên xe đi.”
“Tôi đem theo đồ hết rồi, buổi chiều có thể đi thẳng đến trường.” Cung Ngũ để anh nhìn túi trên tay mình.
Bộ Sinh gật đầu: “Ừ.” Anh mở cửa xe ra, cầm lấy túi của cô, “Lên đi.”
Cung Ngũ lên xe đóng cửa lại, chau mày, vẻ mặt không vui.
Tài xế đã khởi động xe, Bộ Sinh nhìn cô, “Sao thế?”
“Trưởng thành thật phiền phức!”
“Sao lại phiền? Lúc nhỏ không có phiền muộn sao?”
Cung Ngũ chu mỏ: “Lúc nhỏ, chuyện phiền não duy nhất của tôi là làm sao để nhét tiền xu đầy ống heo. Mỗi lần thu thập được một hào hoặc năm hào, tôi đã cảm thấy mình phát tài rồi. Nhưng hiện giờ đột nhiên lại xuất hiện rất chuyện phiền phức…”
Cô ngơ ngác nhìn về phía trước, biểu cảm có chút ngốc nghếch.
“Nhiều người còn phiền não hơn em nhiều. Bây giờ em vẫn còn là sinh viên, có thể phiền não chuyện gì?”
Cung Ngũ thở dài, “Tôi không muốn nói, mệt lắm!”
Bộ Sinh phì cười thành tiếng, “Nào, nói tôi nghe, rốt cuộc là chuyện gì? Nói không chừng tôi có thể giúp được em?”
Cung Ngũ nhìn anh: “Ba tôi bảo tôi mau chóng sinh con. Ông ấy điên rồi sao? Tôi vẫn còn đi học mà.”
Bộ Sinh hơi híp mắt, “Hả?”
Cung Ngũ giơ tay chỉ chỉ anh ta, “Muốn sinh con cho nhà anh.”
Bộ Sinh mỉm cười: “Tiểu Ngũ muốn không?”
“Anh nghĩ tôi bị điên sao?” Cung Ngũ ngồi thẳng lưng, trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám có suy nghĩ không đứng đắn, tôi sẽ nói với mẹ tôi!”
“Tôi chỉ hỏi thôi mà, xem em căng thẳng kìa! Không sao, ông ấy nói thì kệ ông ấy, em đừng để tâm là được. Nếu là vì chuyện phiền não này thì không cần thiết, có đúng không?”
Cung Ngũ tay chống cằm, mặt rầu rĩ: “Nếu tôi vẫn còn sống với mẹ thì tốt rồi, mẹ tôi nhất định sẽ không ép tôi làm những chuyện này, tôi cũng không cần phiền não. Nhà họ Cung có gì tốt chứ? Ai cũng làm bộ làm tịch, trong lòng bỉ ổi vô sỉ nhưng lại giả vờ thanh cao. Nếu sau này tôi gả vào nhà giống như bọn họ, tôi thà sống với mẹ còn hơn.”
Bộ Sinh nhìn cô: “Không phải em thích tiền sao? Người có nhiều tiền thì sẽ bớt đi không ít phiền não.”
“Tôi thích chứ, nhưng tôi không muốn giống như bây giờ, ai cũng nói là muốn tốt cho tôi, còn trong lòng nghĩ gì thì ai biết được?” Cô nhìn anh, “Tôi không quan tâm mọi người nghĩ gì, đừng lôi tôi vào, đáng ghét!”
Bình thường cô không có nhiều rắc rối như vậy, hôm nay bị Cung Truyền Thế làm phiền, sinh con sinh con sinh con, sinh cái quái gì!
“Được rồi, đây không phải là chuyện em cần quan tâm, em làm chuyện em cảm thấy đúng là được. Nào, muốn đi đâu chơi? Tôi dẫn em đi.”
Cung Ngũ nghe xong, quả nhiên lấy lại tinh thần, “Thật không? Chúng ta đi dạo phố đi!”
“Muốn mua quần áo sao?”
Cung Ngũ ôm mặt, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Bộ Sinh, anh mua nhiều quần áo cho câu lạc bộ như vậy, chắc không để tâm việc mua cho tôi thêm một bộ chứ? Hai ngày nữa tôi đến tham gia tiệc dạ hội ở nhà Yến Đại Bảo, tôi muốn mua một bộ đồ dạ hội thật đẹp, thật lộng lẫy, khiến soái ca nhìn thấy tôi liền không thể rời mắt khỏi.”
“Ừ, cứ xem như đây là món quà tôi tặng em đi.”
Cung Ngũ ra sức gật đầu tán thành: “Đúng thế. Đúng thế. Quà!”
Bộ Sinh dẫn cô đến một cửa hàng may thủ công, có đại gia trả tiền Cung Ngũ cũng không lo lắng về chuyện giá cả. Có hai cô gái đi tới đo kích thước cơ thể của cô, sau đó nhà thiết kế mới ra hỏi về yêu cầu sở thích.
Cung Ngũ lắc đầu: “Có thể để tôi suy nghĩ một chút không? Tôi muốn loại khiến người khác vừa nhìn vào đã thích ngay.”
Bộ Sinh nhìn cô, lời này cô đã nói lần thứ hai rồi. Cô muốn khiến ai thích vậy?
Cô ngồi trên sofa, nhà thiết kế lấy hình ảnh những mẫu đã may xong cho cô xem, Bộ Sinh đi qua ngồi xuống cạnh cô: “Dạ hội gì? Tiệc do con gái Yến Hồi tổ chức à?”
Cung Ngũ nhìn anh ta, gật đầu qua loa: “Ừ, người trong ký túc xá của tôi đều đến.”
“Đều là người mà bạn của em tự mời?”
“Là người nhà bạn tôi sắp xếp, dù sao tôi cũng được mời, tôi muốn đi.”
“Có soái ca trẻ tuổi đi phải không? Nên Tiểu Ngũ mới muốn mình thật xinh đẹp.”
Cung Ngũ xấu hổ cúi đầu: “Ai biết được có hay không, tôi nói chơi thôi, có lẽ sẽ có con trai, còn về soái ca…” Cô nhìn Bộ Sinh nịnh hót, “Vẫn là Bộ Sinh đẹp trai nhất!”
Hai người đang nói chuyện, không hề để ý có một cô gái trẻ vóc dáng cao ráo quyến rũ bước ra từ phòng thử đồ, giày cao gót bước đi trên mặt đất tạo ra âm thanh trong trẻo. Cô ta ngẩng đầu vén mái tóc uốn lên, ngước mắt lên nhìn thấy Bộ Sinh thì ngẩn ra.
Bộ Sinh và Cung Ngũ cũng ngẩng đầu lên, Cung Ngũ nhìn chằm chằm ngực người ta, lại cúi đầu nhìn của mình, chu mỏ.
“Cô Tô, trùng hợp quá.”
Nghe lời Bộ Sinh nói, Cung Ngũ lại ngẩng đầu lên, “Anh quen sao?”
“Ừ, là thư ký của công ty, cô Tô Linh Châu.”
Sau khi Tô Linh Châu sững sờ một lúc thì đã lấy lại tinh thần, “Ngài Bộ, trùng hợp quá, tôi đến lấy quần áo đã đặt.” Cô ta nhìn sang Cung Ngũ rồi ngừng lại, sau đó chào hỏi cô: “Xin chào, không biết nên xưng hô thế nào?”
“Tôi họ Cung. Chị Tô thật xinh đẹp!” Cung Ngũ mỉm cười với cô ta, sau đó cúi đầu tiếp tục xem hình, đúng lúc lật đến bộ Tô Linh Châu đang mặc, tay của cô ấn vào giá phía trên, nhìn thấy một dãy số 0, cô chặc lưỡi, đắt quá!
Tô Linh Châu lấy đồ xong thì nhanh chóng rời khỏi, Cung Ngũ nhìn theo bóng dáng cô ta, dùng khuỷu tay dụi vào Bộ Sinh, “Anh trả người ta lương bao nhiêu thế? Bộ quần áo cô ta mặc giá tận mười ba nghìn tệ! Mười ba nghìn tệ đấy!”
“Không phải tiêu tiền của em, em lo làm gì?”
Cung Ngũ ôm mặt, “Cuộc sống này thật khó khăn, tùy tiện mua một bộ quần áo đã tốn mười ba nghìn. Xem ra việc tìm một người chồng giàu có là rất quan trọng! Nếu không thì sau này tôi chỉ có thể mặt một bộ đồ mười ba tệ thôi.”
Bộ Sinh bật cười thành tiếng: “Ừ.”
Cung Ngũ vội vàng lật xem tiếp quyển album trên tay: “Phải chọn nhanh hai bộ, sau này nói không chừng không còn cơ hội nữa.”
“Không đâu, lúc nào cũng có cơ hội. Em thích bộ nào?”
Cung Ngũ gật đầu giơ tay chỉ vào hai bộ trong đó, “Hai bộ này.”
Bộ Sinh nhìn vào một bộ trong số đó, chau mày: “Bộ này không được.”
“Tại sao?”
Đàn ông thường thích hở nhiều một chút, cô khó khăn lắm mới có dũng cảm chọn bộ đó.
“Em còn nhỏ, không phù hợp. Hơn nữa, dù em mặc thì cũng không vừa.”
Cung Ngũ tức giận: “Tôi có nghiên cứu rồi, ngực nhỏ thì cũng độn lên được! Sao tôi lại mặc không vừa? Tôi không mặc thế này thì làm sao thu hút được người khác?”
Bộ Sinh lại hiếu kỳ: “Tiểu Ngũ, rốt cuộc em muốn thu hút ai?”
Cung Ngũ nhanh chóng lảng sang chủ đề khác: “Không phải muốn thu hút ai, mà là cảm thấy bản thân lần đầu tham gia dạ tiệc nên nhất định phải xinh đẹp, khác với mọi người một chút.”
Nhà thiết kế đã đi ra, vừa đúng lúc nghe thấy lời của cô, liền nói: “Nếu cô Cung thích phong cách đó, tôi có thể dựa trên khí chất của cô để làm một bộ lễ phục tương tự như vậy.”
Cung Ngũ và nhà thiết kế tích cực trao đổi, Bộ Sinh ngồi bên cạnh nhìn, cảm thấy thái độ của cô không đúng lắm. Theo như anh ta biết, cô gái này trước giờ đều không để tâm chuyện quần áo, sao bây giờ đột nhiên lại như vậy?
“Tôi muốn khiêu vũ…” Cung Ngũ nói với nhà thiết kế: “Nên muốn một bộ đồ không gây trở ngại khi khiêu vũ, lại xinh đẹp.”
Nhà thiết kế gật đầu: “Không thành vấn đề, ba ngày nữa đến xem mẫu thử, nếu cô đồng ý thì mười ngày sau sẽ may xong.”
Từ cửa hàng đi ra, Cung Ngũ phấn khởi muốn xem mẫu thành phẩm, Bộ Sinh bên cạnh không ngừng nhìn cô.
Buổi trưa ăn cùng Bộ Sinh ở bên ngoài, lúc ăn xong, cô cúi đầu bấm điện thoại, gửi tin nhắn cho Yến Đại Bảo: [Yến Đại Bảo, lễ phục của tớ đã chọn xong, đẹp lắm, quyến rũ nữa, haha.]
Yến Đại Bảo trả lời: [Tiểu Ngũ giỏi quá! Tớ đợi xem xem, là la la!]
Cung Ngũ rất hài lòng, tâm trạng vô cùng tốt.
Buổi chiều tới câu lạc bộ, trước khi đi cô còn đặc biệt mua ba cây kem đến câu lạc bộ lén lút trả lại.
Cô vừa xoay người thì nhìn thấy Yến Đại Bảo ngồi trong phòng kính, đôi chân nhỏ đang lắc lư, híp mắt nhìn cô, bên cạnh còn có vali của cô ấy. Cung Ngũ ngơ ngác: “Yến Đại Bảo, sao cậu lại ở đây?”
“Tớ đợi cậu cùng đi học!”
Cung Ngũ: “…”
Câu lạc bộ kinh doanh rất tốt, có rất nhiều người đến đánh bi-a. Cô nói với Yến Đại Bảo một câu xong, những người đó liền nhìn cô chằm chằm. Cung Ngũ run cầm cập, vội gật đầu: “Ừ, vậy để tớ đi thay quần áo.”
Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh đợi, Bộ Sinh đứng ngoài cửa, thấy cô nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ thù địch.
Bộ Sinh cảm thấy thật buồn cười, hình như anh chưa từng đắc tội với vị tiểu công chúa này. Anh cất bước đi tới, “Tiểu Ngũ có người bạn tốt như em, thật là may mắn!”
“Anh không có gì tốt bằng anh trai tôi, sao anh lại là vị hôn phu của Tiểu Ngũ chứ?”
Bộ Sinh nhíu mày: “Có lẽ là do cơ duyên trùng hợp nên tôi may mắn hơn.”
“Vậy anh có thể đừng làm vị hôn phu của Tiểu Ngũ nữa không?”
“Tại sao?” Bộ Sinh cười híp mắt hỏi.
“Vì anh trai tôi thích Tiểu Ngũ!”
Đứa trẻ này nhất định là rất được cưng chiều, rõ ràng là cướp giật mà nói như đúng rồi. Bộ Sinh có chút buồn cười, xem như đã biết vì sao Tiểu Ngũ nhất định muốn có bộ lễ phục xinh đẹp, tám phần là bị cô gái này ảnh hưởng: “Tôi thì không sao, nhưng Tiểu Ngũ không đồng ý, tôi cũng hết cách.”
Yến Đại Bảo mím môi: “Có phải Tiểu Ngũ đồng ý thì anh sẽ không làm vị hôn phu của cậu ấy nữa?”
Bộ Sinh gật đầu: “Ừ, đúng vậy!”
Vì lời này của Bộ Sinh mà sau khi Cung Ngũ đi ra liền gặp xui xẻo lớn.
Yến Đại Bảo đuổi theo Cung Ngũ bảo cô đồng ý, đầu óc của Cung Ngũ phút chốc như bị bổ làm đôi, “Yến Đại Bảo, cậu đừng lèm bèm nữa, tớ rất đau đầu! Chuyện này rất phức tạp, không chỉ vài câu là rõ ràng được.” Cô lại quay ra hỏi Yến Đại Bảo: “Cậu có đánh bida không?”
Cung Ngũ chuyển chủ đề thành công, Yến Đại Bảo liền tạm thời quên đi chuyện kia.
Buổi chiều, câu lạc bộ lại bị Yến Đại Bảo bao hết. Sau khi tan ca, hai người cùng trở về trường, còn đuổi Bộ Sinh đi.
Bộ Sinh nhìn thấy nhiều người và xe đi theo như vậy, anh thấy mình không cần thiết đi cùng, đi tới gõ cửa xe Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Cung Ngũ vẫy tay với anh, Yến Đại Bảo giục tài xế: “Đi nhanh, đừng nói nữa.”
“Ngài Bộ, giờ chúng ta đi đâu?” Tài xế của anh hỏi.
Bộ Sinh vẫn đứng yên tại chỗ, sau đó lấy điện thoại ra ấn một số, vẫn không có tín hiệu.
Anh cúi đầu soạn tin nhắn: [Tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Tiểu Ngũ đặt ở lầu một Hoàng Triều, thời gian từ trưa đến tối. Em nhớ tới tham gia, yên tâm, tôi sẽ không làm phiền em.]
Anh gửi tin nhắn đi, đợi một hồi sau vẫn không thấy tin nhắn trả lời.
Anh lại soạn tin nhắn: [Mỹ Giảo, nhận được tin nhắn thì trả lời lại.]
Anh đợi một hồi nhưng vẫn không thấy trả lời.
Trong mắt anh xuất hiện sự thất vọng, anh nắm chặt hai tay đấm vào nóc xe, tài xế giật cả mình, vội vàng đi ra xa một chút.
Bộ Sinh chống tay lên nóc xe, ổn định lại tâm trạng, bấm một số điện thoại: “Giờ đến khách sạn, lát tôi sẽ đến.”
Không đợi đối phương trả lời, anh cúp máy, mở cửa ngồi vào xe.
Hai mươi phút sau, anh xuất hiện trước cửa phòng của một khách sạn nào đó. Cửa phòng được mở ra, Tô Linh Châu mặc đồ ngủ đứng trước cửa, mùi sữa tắm thơm phức xông vào mũi. Bộ Sinh ngẩng đầu nhìn cô ta, nhấc chân bước vào trong.
Cửa phòng bị đóng lại, phát ra âm thanh vang dội.
* Nhị thế tổ: chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.