Cung Ngũ và An Hổ Phách buồn chán ngồi đó, trong lòng cô đầy phiền muộn, tình hình này thì có lẽ cô không sờ được tay Công tước đại nhân rồi. Người đến đây dường như ai cũng quan trọng, không có cơ hội để cô xuất hiện.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên âm nhạc lại thay đổi, ánh sáng trong đại sảnh cũng chuyển sang màu nhẹ nhàng hơn, những nhóm khách đứng túm năm tụm ba đều lập tức ngừng nói chuyện, lùi ra sau để trống vị trí ở giữa.
Cung Ngũ kéo An Hổ Phách: “Có phải sắp bắt đầu khiêu vũ không?”
Tư thế của An Hổ Phách cũng giống như cô, ngã ngoài ra sau ghế sofa nhìn về phía trung tâm sảnh, “Chắc là vậy.”
Cung Ngũ xoa bụng, “Không được, ăn nhiều trái cây quá, đến giờ thời khắc quan trọng thì lại muốn đi vệ sinh.”
Nói xong cô đứng dậy, nhìn vào bảng chỉ dẫn hướng vào nhà vệ sinh. Dù sao đây cũng là biệt thự, không giống như nhà hàng bên ngoài, đi qua một dãy hành lang uốn khúc còn phải đi vào trong, để phù hợp với ánh đèn bên ngoài nên đèn ở hành lang cũng mờ đi.
Cô đi về phía nhà vệ sinh, trước mặt bỗng xuất hiện hai người phụ nữ, cô đứng vững chân, trừng to mắt: “Làm… làm gì thế?”
Cô xoay người định bỏ chạy thì phát hiện không biết từ lúc nào mà sau lưng lại xuất hiện thêm hai người nữa.
Bốn người phụ nữ đó không nói lời nào, giơ tay ra, mỗi bên một người, trực tiếp kéo cô ra khỏi hành lang, mở một cánh cửa ra, men theo cầu thang âm u đi xuống lòng đất.
Cung Ngũ nhớ lại, Yến Đại Bảo nói nhà họ có mật thất rất to dưới lòng đất. Bây giờ cô đã may mắn được nhìn thấy. Quả nhiên rất to, rất giống đấu trường La Mã.
Cung Ngũ bị mang đến trước mặt lão yêu tinh. Cô nhìn ông ta, nỗi sợ hãi từ từ dâng lên. Môi cô khẽ run, cô khống chế đôi chân đang run rẩy và ngón tay đang đau âm ỉ, giữ giọng nói bình tĩnh: “Chào chú Yến.”
Thật ra trước kia Cung Ngũ không biết Yến Hồi là ai. Sau khi Cung Tứ bị cắt ngón tay, cô đã đặc biệt dò hỏi, tuy thông tin nghe được từ mỗi người khác nhau nhưng đến tai Cung Ngũ thì chẳng có lời nào tốt đẹp.
Yến Hồi là ai?
Ở Thanh Thành ông ta từng giống như thần, ngông cuồng cao cao tại thượng, là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp ung dung nhìn xuống chúng sinh.
Bọn họ nói người đàn ông tên Yến Hồi này là nhân vật truyền kỳ của thế lực ngầm ở Thanh Thành. Có người nói ông ta sống trong thế giới hắc đạo, những người phụ nữ từng ngủ với ông ta có thể xếp thành ba vòng quanh Thanh Thành, có người nói thế lực của ông ta rất lớn, đến giờ mọi người vẫn nể nang e sợ…
Nghe nói năm đó ông ta vì một người phụ nữ mình không có được, tự mình diễn vở “Yến Hồi bị giết chết”, trực tiếp gây ra một trận thanh tẩy lớn ở Thanh Thành và ba tỉnh xung quanh. Tin ông ta chết khiến cho các thế lực bị dồn ép trong thời gian dài bạo động trong một đêm. Sau khi tin ông ta giả chết truyền ra ngoài, những thế lực chống lại cũng mất tích trong một đêm.
Ai cũng biết Yến Hồi có sở thích cực kỳ biến thái là cắt tay, chặt chân người khác. Chân của Cung Ngũ không kiềm chế được mà run rẩy, hình như cô chưa từng đắc tội mà?
Cô cũng đối xử rất tốt với Yến Đại Bảo, không hề ức hiếp cô ấy!
Cô mở to đôi mắt sợ hãi, toàn thân cứng đờ như khúc gỗ.
Yến Hồi ngồi trên ghế sofa lớn trước mặt cô, cả người lọt thỏm bên trong, bại liệt giống như mắc bệnh nhuyễn xương vậy. Nếu không phải trong tay ông ta luôn cầm một con dao găm, Cung Ngũ còn tưởng ông ta đã ra đi trong thanh thản.
“Ông chủ, dẫn đến rồi.” Một người phụ nữ trong số bốn người mang cô vào đây mở miệng nói.
Yến Hồi cử động chân, dao găm trên tay cũng dừng lại. Ông ta chầm chậm ngẩng đầu lên khỏi sofa, ánh mắt chán ghét lướt qua Cung Ngũ một lượt, tay chống má, nhìn cô chằm chằm. Cung Ngũ cảm thấy cả người ớn lạnh, nổi hết cả da gà.
Một lúc lâu sau, Yến Hồi mới nói: “Mày!”
Cung Ngũ đứng thẳng người hơn: “Chú Yến, cháu là Cung Ngũ, Yến Đại Bảo gọi cháu là Tiểu Ngũ, chú gọi cháu thế nào cũng được.”
Yến Đại Bảo là điểm yếu của Yến Hồi, đây là điều Cung Ngũ thường ngày quan sát thấy, cô không dám nói trước mặt Yến Đại Bảo, nhưng mà cô luôn cảm thấy ba của Yến Đại Bảo là người cuồng con gái.
Yến Hồi ngước mắt, “Con nhóc, mày có ức hiếp Yến Đại Bảo không?”
“Yến Đại Bảo là bạn tốt của cháu, cháu tuyệt đối không ức hiếp cậu ấy! Ai ức hiếp cậu ấy cháu sẽ đánh người đó!” Cung Ngũ khoa trương, thể hiện quyết tâm, “Yến Đại Bảo vừa xinh xắn vừa đáng yêu, lại thông minh, cháu đối tốt với cậu ấy còn không kịp, sao có thể ức hiếp cậu ấy?”
Yến Hồi rất hài lòng với biểu hiện của cô, “Xem như mày có đầu óc. Nhưng mà…” Ông ta ngồi thẳng lưng lên, “Tại sao Yến Đại Bảo lại đối tốt với mày như vậy?! Có phải mày cho con bé uống bùa mê thuốc lú gì rồi không? Mày mau nói đi! Trước kia con bé không kết bạn với ai cả, dựa vào cái gì mà bây giờ mày lại trở thành bạn tốt của con bé? Con bé không cần đâu!”
Cung Ngũ sững sờ, đây là ý gì? Ba của Yến Đại Bảo đang vì cô và Yến Đại Bảo trở thành bạn tốt, vì Yến Đại Bảo tốt với cô mà đố kỵ sao?
Cô dò hỏi: “Ý của chú Yến là… bảo cháu tuyệt giao với Đại Bảo?”
“Đúng!” Mắt Yến Hồi sáng lên, “Tuyệt giao! Nhất định phải tuyệt giao!”
Cung Ngũ vội gật đầu: “Chú Yến, sau này cháu sẽ chú ý, tuyệt đối không đến gần Yến Đại Bảo, có thể không nói chuyện thì sẽ không nói chuyện, có thể không gặp thì sẽ không gặp, nhất định tuyệt giao!”
Không những phải tránh xa Yến Đại Bảo, còn phải tránh xa những người liên quan đến Yến Đại Bảo. Tuy rất muốn sờ vào tay Công tước đại nhân, nhưng nếu vì sờ tay Công tước đại nhân mà tay của mình bị thiếu một ngón, cô tuyệt đối sẽ không sờ.
Yến Hồi cầm lấy dao găm, chậm rãi đi một vòng quanh cô, “Nếu mày dám nói với Yến Đại Bảo một chữ…” Ông ta đứng lại trước mặt cô, mỉm cười tà ác nói: “Ông đây sẽ cắt lưỡi của mày, đúng lúc phòng thí nghiệm của ông đây đang thiếu một cái tiêu bản đầu lưỡi xinh xắn…”
“Chú Yến cứ yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không để lộ bất cứ lời nào với ai!” Cung Ngũ lần nữa bảo đảm, kết quả vì cô căng thẳng há miệng quá to nên Yến Hồi bị cô phun đầy nước bọt vào mặt.
Toàn thân ông ta run rẩy, đứng yên bất động, người bên cạnh liền vội vàng lấy khăn đưa qua, ông ta lau liên tục mấy lượt liền.
Động tác này tư thế này… Yến Đại Bảo đúng là bản sao của ông ta.
Lau xong, ông ta nghiêng đầu nhìn Cung Ngũ, ánh mắt giống như nhìn một người chết.
Cung Ngũ bị phản ứng của ông ta dọa đến toàn thân cứng đờ, cô sắp không giữ được lưỡi rồi sao? Hay sẽ bị biến thành người câm? Hay là bị ông ta kill một cách thầm lặng thần không biết quỷ không hay?
Cung Ngũ cảm thấy dù cho bất kỳ trường hợp nào cô cũng không đều không thích, làm sao đây?
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân chậm rãi và vững chắc, âm thanh bất ngờ này khiến người trong phòng không khỏi nhìn ra ngoài cửa.
Cung Ngũ thầm cầu nguyện, mau có người đến cứu cô đi, cô không muốn chết cũng không muốn tàn phế, cô còn trẻ như vậy, vẫn còn rất nhiều tiền đợi cô kiếm. Cứu mạng với, ai thế nhỉ, mau mau xuất hiện đi!
Nhưng tiếng bước chân đó vẫn giữ tốc độ, rõ ràng là không biết bên trong này đang xảy ra chuyện gì, càng không nghe thấy lời cầu nguyện trong lòng cô.
Rất may đường không xa lắm, tiếng bước chân gần hơn, người giữ cửa mật thất bước vào: “Ông chủ, ngài Phí đến rồi.”
Yến Hồi mặt đầy vẻ chán ghét: “Nó đến làm gì?”
Người phụ nữ chưa kịp trả lời, Công tước đại nhân đã đi vào.
Anh nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn cô, chậm rãi mở miệng nói: “Tiểu Ngũ, sao lại ở đây? Đại Bảo đang tìm em đấy.”
Cung Ngũ cảm thấy cổ họng của mình đang vướng thứ gì đó, nước mắt rưng rưng, quay đầu lại nhìn anh.
Công tước đại nhân hơi híp mắt, trong mắt vẫn mang ý cười, “Chú Yến…”
Yến Hồi mở miệng nói: “Ai là chú cậu? Cút đi xa một chút!”
Công tước đại nhân biểu cảm rất bất đắc dĩ, anh đổi cách xưng hô lại, “Ngài Yến, Tiểu Ngũ là khách tối nay của Đại Bảo, không thể để Đại Bảo đợi lâu. Tôi đưa cô ấy lên trước.” Anh hơi nghiêng người thể hiện sự cung kính, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên eo Cung Ngũ, hơi dùng sức, đưa cô bước về phía cửa, “Nào, chúng ta đi lên đó thôi.”
Trong lúc Cung Ngũ xoay người, nước mắt cô từ khóe mắt lăn xuống, cô vừa sợ vừa uất ức, nhưng không có cách gì cả.
Lối đi ngoài hành lang hơi tối, cô im lặng khóc thút thít, còn người con trai bên cạnh chỉ đỡ lấy eo cô, bước từng bước đến trước, không nói lời nào. Đi đến cửa hành lang, anh chủ động mở cửa ra, để cô bước ra ngoài.
Chân Cung Ngũ chạm đất nhưng tâm trạng lại lơ lửng, cô vội cách xa anh vài bước, khom lưng cúi chào anh, “Anh Phí đã giúp tôi, tôi không biết nên cảm ơn anh thế nào, chỉ có thể nói cảm ơn thôi.”
Giọng của cô khàn đi, lời nói sau cùng suýt chút không nói ra được, nói xong thì lại cúi chào lần nữa rồi vội vàng men theo hành lang trở về đại sảnh.
Cô muốn về nhà.