“Mẹ, con về rồi!” Cung Ngũ dẹp đi tâm trạng không vui lúc nãy, mỉm cười để lộ hàm răng trắng tinh.
Lúc Nhạc Mỹ Giảo nhìn thấy Cung Ngũ thì vẫn bình thường, khi bà định nói chuyện thì nhìn thấy Bộ Sinh cũng bước vào, sắc mặt lập tức thay đổi, “Cậu đến làm gì?”
Bà chặn lại trước cửa, “Tiểu Ngũ, con với Bộ Sinh mau về đi, mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng chạy về đây.”
Nét mặt vui vẻ của Cung Ngũ liền xụ xuống, cô biết là do Bộ Sinh liên lụy mình. Cô quay lại nhìn Bộ Sinh, tầm mắt anh ta xuyên qua cánh cửa đang hé mở, nhìn vào đôi giày da của nam đang để trên kệ giày cạnh cửa.
Sắc mặt anh ta từ hờ hững chuyển sang u ám, chân mày cũng từ từ chau lại. Lúc này, Cung Ngũ nghe thấy tiếng của một người đàn ông trong nhà truyện ra, “Tiểu Nhạc, đây đều là do em chuẩn bị sao?”
Bộ Sinh đột nhiên đẩy Nhạc Mỹ Giảo đang đứng cạnh cửa ra, trực tiếp xông vào trong.
Cung Ngũ sững sờ, sau đó thì nghe thấy tiếng bàn ghế đụng vào nhau, rồi tiếng la hét đau đớn của một người đàn ông lạ mặt: “Cậu là ai? Bị điên à? Ui da!... Có ai không?”
Nhạc Mỹ Giảo đã xông vào: “Bộ Sinh, cậu điên rồi! Dừng tay mau!”
Cung Ngũ vội vàng chạy vào, nhìn thấy Bộ Sinh thường ngày vốn có khí chất hào hoa phong nhã, vóc dáng cao ráo, trẻ hơn so với tuổi của mình, hiện giờ động tác đánh người vừa chuẩn vừa mạnh. Bàn trà trong phòng khách toàn là máu, máu mũi của người đàn ông kia vẫn còn đang chảy ra.
Cung Ngũ định bước tới nhưng không dám, “Mẹ, làm sao bây giờ?”
“Bộ Sinh! Bộ Sinh! Đừng đánh nữa, chết người đấy! Tiểu Ngũ, đừng ngây ra đó, mau đến kéo người ra!”
Cung Ngũ đứng bên cạnh cũng quan sát thấy Bộ Sinh đánh người đàn ông mập kia rất mạnh. Nhưng khi mẹ cô bước đến gần thì động tác của anh liền thu lại.
Cung Ngũ vội vàng bước tới, giúp mẹ cô kéo Bộ Sinh ra: “Bộ Sinh, là mạng người đó, sắp chết người rồi, anh mau dừng lại đi!”
Tên mập đó lúc đầu còn muốn đánh Bộ Sinh vài cái, nhưng sau cùng chỉ biết ăn đòn, nằm dài trên sofa thở hồng hộc.
Ánh mắt của Bộ Sinh dần trở nên đỏ ngầu, anh nghiến răng, nắm tay bị Nhạc Mỹ Giảo kéo ra vẫn còn đang run, há to miệng thở gấp.
Cung Ngũ ra sức kéo anh từ trên người tên mập kia ra, “Sắp chết rồi sắp chết rồi!” Cô run cầm cập móc điện thoại ra, sau đó hỏi: “Mẹ, số điện thoại xe cứu thương bao nhiêu?”
Nhạc Mỹ Giảo cầm lấy điện thoại của Cung Ngũ: “Để mẹ gọi.”
Bộ Sinh không nói gì, đứng dậy đi về phía tên mập đó lần nữa, Cung Ngũ nhìn thấy liền vội vàng chạy tới: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Đánh nữa sẽ chết người đấy! Mẹ, mẹ đừng báo cảnh sát nữa, gọi xe cứu thương trước, giờ không phải là lúc giận dỗi, người này sắp chết thật rồi!”
Bộ Sinh kéo Cung Ngũ sang một bên: “Tiểu Ngũ, em cứ ra xe ngồi trước, lát nữa tôi sẽ đưa em về. Em đừng quan tâm chuyện gì nữa!”
Anh ta đi đến trước mặt tên mập kia, rút ra một sấp chi phiếu, hỏi: “Ông muốn bao nhiêu tiền?”
Tên mập đó đã bình thường lại, “Cậu có bệnh à?”
“Mười vạn đủ không?” Bộ Sinh lấy bút ra viết lên tờ chi phiếu: “Hai mươi vạn?”
Người đàn ông đó ngẩn ra, ông ta nhìn Nhạc Mỹ Giảo rồi lại nhìn Bộ Sinh, mặt bối rối, “Cậu là ai?”
Bộ Sinh mỉm cười, xé một tờ ném lên đầu ông ta, “Năm mươi vạn, trước trưa mai ra ngân hàng đổi sẽ có hiệu lực.”
Người đàn ông đó bán tính bán nghi, do dự cầm lấy chi phiếu, nhìn con số phía trên, ánh mắt thoáng sự bối rối, rồi loạng choạng đứng lên, tay cầm chi phiếu không buông, sau đó cúi đầu vòng qua Bộ Sinh, lấy áo khoác treo trên giá rồi đi về phía cửa lớn.
Bộ Sinh mở miệng nói: “Sau này đừng để tôi nhìn thấy ông nữa, nếu không thì sẽ không đơn giản như hôm nay đâu.”
Ông ta đi ngang qua Nhạc Mỹ Giảo thì dừng chân lại, nói nhỏ một câu: “Chúng ta xem như kết thúc, không hợp... xin lỗi...”
Nói xong thì cầm theo tờ chi phiếu năm mươi vạn, vội vàng rời khỏi.
Nhạc Mỹ Giảo lúc này nghe thấy tiếng nhân viên truyền đến từ trong điện thoại, “Alo? Cô ơi? Xin hỏi địa chỉ của cô là ở đây? Alo? Alo alo? Cô ơi...”
Nhạc Mỹ Giảo cầm điện thoại, cứng đờ nói một câu: “Không cần nữa, cảm ơn.”
Rồi cúp máy.
Phòng khách vô cùng bừa bộn.
Cung Ngũ di chuyển về phía cửa, cầm lấy điện thoại trên tay Nhạc Mỹ Giảo rồi đứng bất động.
Bộ Sinh nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, em xuống trước đi.”
“Tiểu Ngũ ở lại, cậu ra ngoài!” Nhạc Mỹ Giảo đưa mắt nhìn phòng khách, lồng ngực như đang tích tụ không ích bực bội, cất cao giọng nói: “Cậu cút ra ngoài cho tôi!”
Bộ Sinh tháo cà vạt ra, đi đến cạnh sofa ngồi xuống, rồi lấy lon bia bên dưới bàn trà, mở nắp lon ra, uống một hơi hơn nửa lon. Anh nhìn về phía trước, mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng vì đánh nhau mà trở nên lộn xộn. Anh lại hoảng loạn uống thêm hai ngụm, đột nhiên cầm lon bia trong tay ném mạnh vào bức tường phía trước, gầm lên: “Em thà muốn người đàn ông già như lợn chết đó cũng không chịu chấp nhận tôi! Đó là người đàn ông mà em chọn sao? Năm mươi vạn thì bán em đi! Tình cảm mà em muốn chỉ đáng giá năm mươi vạn đúng không?”
Nhạc Mỹ Giảo nghiêm mặt, nhìn sang Cung Ngũ, lấy một trăm tệ đưa cho cô, “Tiểu Ngũ, con đi mua ít rau về đây, muốn ăn gì thì mua cái nấy.”
Cung Ngũ đảo tròng mắt, cầm lấy tiền rồi nhanh chóng cầm lấy túi của mình để vào phòng, vội vàng chạy ra ngoài.
Đợi Cung Ngũ đi rồi, Nhạc Mỹ Giảo mới thở dài, đúng lúc đó hàng xóm nghe được động tĩnh liền đứng ở cửa thò đầu vào nhìn. Nhạc Mỹ Giảo mỉm cười với hàng xóm, “Lúc nãy không cẩn thận nên làm đổ bàn, kinh động đến chị rồi, xin lỗi nhé!”
Tiếng động lúc nãy không hề giống tiếng bàn bị đổ, nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta nên người hàng xóm đành trở về.
Nhạc Mỹ Giảo đóng cửa lại, bà đi về phía sofa, kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn trà. Bà nhìn Bộ Sinh, “Bộ Sinh, chuyện trước kia tôi không muốn nhắc đến. Chuyện tình cảm chúng ta không ai nợ ai, tôi không cảm thấy cậu có tư cách ở nhà tôi đánh đuổi khách của tôi đi...”
Bộ Sinh ngả người ra sau, bật cười: “Đó là khách gì? Khách *** gì chứ? Em nghĩ tôi ngốc sao?”
“Ừ, anh ta không phải khách của tôi, anh ta là bạn trai tôi, nói như vậy cậu hài lòng chưa?” Nhạc Mỹ Giảo vô cảm nói tiếp: “Cậu dựa vào cái gì mà vào nhà tôi đánh bạn trai tôi?”
Bộ Sinh cười nhạo: “Bạn trai? Một ông già có thể vét được năm cân mỡ từ trong bụng?”
Nhạc Mỹ Giảo bình tĩnh lại rồi nói: “Vậy thì sao? Tôi thích...”
“Nhạc Mỹ Giảo!” Anh cất cao giọng, “Em đừng để tôi đuổi cùng giết tận!”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn anh hỏi: “Bộ Sinh, cậu có biết cậu đang làm gì không? Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
“Tôi yêu em!”
Nhạc Mỹ Giảo bật cười: “Cho nên?”
Bộ Sinh nhìn bà chăm chăm: “Đừng có qua lại với những người đàn ông tạp nham nữa.”
Nhạc Mỹ Giảo thở dài: “Bộ Sinh, nếu cậu muốn kết hôn thì tìm một cô gái tốt để lấy, đừng trì hoãn vì Tiểu Ngũ nữa. Tuy tôi hi vọng có thể lợi dụng thân phận của cậu để bảo vệ cho Tiểu Ngũ ở nhà họ Cung, nhưng tôi cũng không muốn làm trái lương tâm của mình. Còn về chuyện tôi qua lại với ai thì đó là chuyện của tôi, dù cậu không chấp nhận thì cũng phải từ từ chấp nhận.”
“Nhạc Mỹ Giảo!” Bộ Sinh cắt ngang: “Người tôi yêu là em!”
Nhạc Mỹ Giảo cười thành tiếng: “Bộ Sinh, tôi lớn hơn cậu mười một tuổi, chúng ta không hợp nhau đâu.”
“Tôi không quan tâm! Tôi không quan tâm!”
“Được rồi.” Trên mặt Nhạc Mỹ Giảo nở nụ cười mỉa mai: “Nếu cậu đã không để tâm, lại liên tục nói yêu tôi, vậy kết hôn đi! Tôi tìm cho một người ba dượng vừa trẻ vừa có tiền, đỡ cho nó phải gánh chịu ánh mắt khinh thường của người nhà họ Cung.”