Khi Cung Ngũ lên đến nơi, Nhạc Mỹ Giảo đang thu dọn phòng khách, cô xách túi rau đi vào: “Mẹ, con về rồi!”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn cô, “Đi rửa rau đi, mẹ quét dọn ở đây một chút.”
Cung Ngũ vào bếp, lấy rau mình muốn ăn tối ra rửa sạch sẽ rồi đợi mẹ mình vào nấu.
Bữa tối rất thịnh soạn. Cung Ngũ hào hứng cầm đũa lên ăn, Nhạc Mỹ Giảo ngồi đối diện cô, vừa múc một chén canh để trước mặt vừa nói: “Tiểu Ngũ, con có gì muốn hỏi không?”
“Không có!” Cung Ngũ trả lời rồi gắp một miếng thịt kho vừa to vừa mỡ lên, nhét cả vào miệng: “Ngon quá!”
Nhạc Mỹ Giảo ấn huyệt thái dương, vô cùng lo lắng cho cô con gái ngốc vô tâm của mình, bà chủ động nói: “Mẹ và Bộ Sinh không giống như con nghĩ đâu.”
“Dạ.” Cô cầm bát lên uống một ngụm canh: “Ngon quá! Con thích nhất là đồ ăn mẹ nấu.” Nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo vẫn chưa động đũa, cô liền hỏi: “Mẹ, mẹ không ăn sao?”
“Lúc con còn nhỏ, Bộ Sinh từng đến nhà chúng ta.”
Cung Ngũ có chút kinh ngạc: “Thật sự từng đến sao? Lúc trước anh ấy có nói con lúc nhỏ thế nào đó, nhưng con không tin.”
“Ừ.” Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Từng đến, còn hay dẫn con đi chơi, một cậu nhóc mười ba mười bốn tuổi dẫn theo một con nhóc.”
Lần đầu tiên Bộ Sinh nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo, lúc đó anh chỉ mới mười bốn tuổi. Lúc đó Nhạc Mỹ Giảo dẫn Cung Ngũ chỉ mới hơn hai tuổi đi chơi trong công viên thì thấy Bộ Sinh một mình ngồi trên ghế dài. Nhìn đứa trẻ này, Nhạc Mỹ Giảo đoán cậu nhóc bỏ nhà đi, định gọi điện báo cảnh sát để họ đưa cậu về nhà. Cậu nhóc vừa thấy bà gọi điện thoại thì đứng dậy muốn bỏ chạy, lập tức bị Cung Ngũ vừa nhận thức được thứ tròn tròn chính là tiền ôm chặt lấy chân. Cô bé nhón chân, giơ tay nắm lấy cúc áo bạc in hoa văn xinh xắn trên áo Bộ Sinh, hét to lên: “Tiền... Tiền...”
Bộ Sinh sững sờ bị cô bé kéo lại, không chạy đi được, nhưng cậu cương quyết không đến cục cảnh sát. Sau đó, Nhạc Mỹ Giảo cũng không để tâm, buổi tối khi đưa Cung Ngũ về nhà, Bộ Sinh đi theo họ với khoảng cách hơn mười mét, đi theo đến tận dưới nhà.
Lúc đó Bộ Sinh mặc quần áo có vẻ khá đắt tiền, không chỉ dáng vẻ mà lời nói hành động cũng rất xuất chúng, vừa nhìn đã biết là gia thế tốt. Nhạc Mỹ Giảo đưa cậu về nhà vừa có ý tốt vừa có tâm tư riêng. Bà nghĩ nếu người nhà của cậu tìm thấy, nói không chừng sẽ vì chuyện bà chăm sóc cậu một đêm mà cho bà chút phí cảm ơn gì đó. Dù sao thì đối với Nhạc Mỹ Giảo, trên đời này tất cả mọi thứ đều có thể dùng tiền để thương lượng, bao gồm cả lòng tốt của bản thân.
Tối đó Bộ Sinh ở nhà Nhạc Mỹ Giảo ăn no, chơi vui vẻ, chủ yếu là vì Cung Ngũ dễ thương cứ bám lấy cậu, nắm lấy nút áo cậu nói đó là tiền.
Nhạc Mỹ Giảo hỏi ra mới biết, thì ra cậu nhóc phát hiện chuyện ba mẹ mình đều đi ngoại tình, nhất thời không chấp nhận được chuyện ba mẹ chỉ giả vờ yêu thương nhau trước mặt mình, cậu tức giận nên bỏ nhà đi.
Cậu ở nhà Nhạc Mỹ Giảo một đêm, sáng sớm ngày hôm sau liền rời đi, sau khi đi còn để lại năm trăm tệ trên tủ giày ngoài cửa. Nhạc Mỹ Giảo cũng chẳng bận tâm, nhưng một tuần sau đó khi Nhạc Mỹ Giảo tan ca trở về, nhìn thấy Bộ Sinh đang ngồi ở thảm chùi chân trước nhà.
Những ngày sau đó Bộ Sinh liên tục đến nhà Nhạc Mỹ Giảo, rồi mỗi lần rời đi đều để lại năm trăm đến một nghìn tệ tiền mặt. Tuy chỉ là đứa trẻ nhưng rất hào phóng, vì thế Nhạc Mỹ Giảo cũng đồng ý thu nhận. Hơn nữa, nếu bảo mẫu trông chừng Cung Ngũ có việc gì thì Bộ Sinh cũng sẽ trông giúp.
Tâm trạng Bộ Sinh không vui thì sẽ đến, tình trạng đó kéo dài đến hai năm. Từ năm mười bốn đến năm mười sáu tuổi, Bộ Sinh trở thành khách thường xuyên ở nhà Nhạc Mỹ Giảo. Lúc đó Nhạc Mỹ Giảo thường phát hiện sau khi mình tan ca trở về, đồ đạc trong nhà đều được thay mới. Đợi đến khi Bộ Sinh nói với bà sẽ không đến nữa thì đồ đạc trong nhà Nhạc Mỹ Giảo đều được Bộ Sinh thay mới toàn bộ.
Khi Bộ Sinh mười tám tuổi thì phải ra nước ngoài du học. Trước khi đi, cậu đặc biệt đến chào, còn nói với Nhạc Mỹ Giảo: “Chị Nhạc, lúc em đi học chị đừng kết hôn. Chị đợi em trở về lấy chị được không?”
Thái độ của Nhạc Mỹ Giảo đối với cậu chỉ là dỗ dành trẻ con, bà còn xoa đầu của thiếu niên cao hơn mình, mỉm cười nói: “Được thôi, chị sẽ đợi Bộ Sinh về lấy chị!”
Thời gian mười năm cũng đủ dài, đủ cho Cung Ngũ hoàn toàn quên hết khoảng thời gian cô ba đến năm tuổi từng có một cậu nhóc chơi chung với cô, cũng đủ để Nhạc Mỹ Giảo dần dần quên chuyện từng có một cậu nhóc hay đến nhà mình ăn cơm.
Đến một ngày vào mười ba năm sau, cô con gái Cung Ngũ luôn khiến bà lo lắng, thi đại học đạt kết quả cực kỳ thê thảm, suýt chút nữa dưới mức trung bình, khiến Nhạc Mỹ Giảo muốn nhét cô vào bụng coi như chưa đẻ ra. Để cô có thể vào đại học, bà tốn không ít công sức, vừa đút tiền vừa nhờ mối quan hệ, kết quả vẫn chẳng có tin tức gì chắc chắn.
Nhạc Mỹ Giảo lúc đó tâm trạng rất không tốt, bạn bè có thể giúp đỡ đều đã giúp đỡ hết. Sau cùng có một cuộc điện thoại gọi đến, nói có mối quan hệ bên trong, có thể giải quyết chuyện Cung Ngũ vào đại học.
Để cảm ơn sự giúp đỡ của người bạn này, Nhạc Mỹ Giảo mời đối phương ăn cơm, ăn xong thì người bạn đề nghị đi bar, bà cũng cùng đi. Kết quả đến đó gặp được một chàng trai trẻ tuổi rất ưu tú, anh ta rất ân cần với Nhạc Mỹ Giảo, thậm chí còn chủ động để lại số điện thoại.
Đáng tiếc lúc đó Nhạc Mỹ Giảo không hề nhớ chàng thanh niên đang bày tỏ thiện cảm trước mặt mình chính là cậu nhóc năm đó từng thề thốt sẽ quay về lấy bà.
Người đàn ông vừa trẻ tuổi vừa khôi ngô, lại thêm khí chất dịu dàng nho nhã xuất chúng, gặp được đối tượng ở quán bar thế này rất hiếm, Nhạc Mỹ Giảo liền không để tâm mà tiếp xúc thân mật với đối phương một đêm.
Sau một đêm cuồng nhiệt, Nhạc Mỹ Giảo tỉnh dậy thì nhìn thấy người đàn ông nói tương tư mình, những chuyện anh ta nói ra dần dần khiến bà nhớ lại ký ức của mình với thiếu niên năm đó, Nhạc Mỹ Giảo liền hốt hoảng bỏ đi.
Đối với Bộ Sinh, chuyện bọn họ ngủ cùng nhau một đêm là một chuyện rất hoang đường.
Vì chuyện này mà Nhạc Mỹ Giảo vô cùng hối hận, nếu biết sớm là cậu nhóc năm đó, chắc chắn bà sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Bà cứ nghĩ sau này không gặp lại là được, nhưng không ngờ, mối quan hệ sâu xa mà bạn bà nhờ vả lại là Bộ Sinh.
Cung Ngũ cầm bát, ngẩn ngơ nhìn mẹ mình, chậc lưỡi, “Lần đầu tiên con nghe thấy chuyện này.”
Nhạc Mỹ Giảo thở dài, “Bộ Sinh nói bảo vệ con, mẹ tin điều này, tốt xấu gì lúc nhỏ cậu ta cũng từng chơi với con, nhưng mà...”
Cung Ngũ hít hít mũi, nói: “Không sao, muốn từ hôn thì cứ từ hôn, con vốn không ham chuyện hứa hôn gì đó, đều là mọi người sắp xếp, con không biết gì cả. Giờ con ở nhà, có lần ba còn nói với con cái gì mà... bảo con nhanh chóng sinh con cho Bộ Sinh, nếu giải trừ hôn ước, chuyện này cũng sẽ không cần nữa.”
“Cung Truyền Thế điên rồi! Con mới bao nhiêu tuổi? Sinh con cái gì chứ?” Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy liền tức giận ném đũa lên bàn, “Ông ta thiếu tiền đến phát điên rồi, đem con mình ra để bán! Con phải nhớ kỹ cho mẹ, ở trường đừng để những người ra vẻ nho nhã dụ dỗ đấy.”
“Con biết rồi.”
Nhạc Mỹ Giảo thở hổn hển, “Giải trừ rồi cũng tốt, tránh để họ chuyện gì cũng nhắm vào con, nghĩ rằng con là miếng thịt béo, có thể câu được con cá lớn là Bộ Sinh.”
Cung Truyền Thế, Cung Cửu Dương, kể cả Cung Học Cần chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, ai cũng muốn đạt được lợi ích từ chỗ Tiểu Ngũ. Bọn họ dám trắng trợn như vậy, không phải là ức hiếp Tiểu Ngũ không có ai chống lưng sao?
Nhạc Mỹ Giảo cũng hận bản thân mình không có bản lĩnh, nếu bà có chút bản lĩnh thì sẽ không đến mức đưa Tiểu Ngũ về nhà họ Cung để những kẻ đó ức hiếp.
Cung Ngũ gắp rau ăn, nói: “Mẹ, có phải con hủy hôn ước với Bộ Sinh xong thì cũng không được yêu ai trong trường không?”
Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt: “Con thử dám xem?”
“Con biết rồi!”
Đang nhét rau vào miệng thì điện thoại để cạnh bàn tivi đột nhiên reo lên, Cung Ngũ ngẩng đầu, “Ý? Điện thoại con reo!”
Cô chạy qua cầm lên, dù sao cũng không biết là ai nên bắt máy rồi nói: “Alo? Ai thế?”
Giọng Yến Đại Bảo nức nở từ trong điện thoại truyền ra, “Tiểu Ngũ.”
Cô ôm đầu, không dám quá nhiệt tình, lạnh lùng trả lời: “Ừ, Yến Đại Bảo, có chuyện gì không?”
Yến Đại Bảo khóc huhu: “Tớ muốn hỏi, cậu giận tớ rồi sao?”
Cung Ngũ do dự, không biết nên trả lời thế nào: “Không có, sao lại giận cậu chứ? Cậu đừng khóc mà!”
Yến Đại Bảo khóc thút thít, “Vậy tại sao cậu không quan tâm tớ nữa?”
“Không có, tớ không có bỏ mặc cậu, haha.” Cung Ngũ cười gượng: “Tớ hơi bận, tớ học không giỏi, tớ không cố gắng thì phải thi lại, phải tốn tiền. Xin lỗi nha Yến Đại Bảo, tớ cũng hết cách, tớ đang ăn cơm, không nói với cậu nữa.”
“Tiểu Ngũ!” Yến Đại Bảo lại bắt đầu khóc, “Đấy, cậu lại bỏ mặc tớ mà, cậu còn không ăn cơm với tớ nữa... huhuhu...”
“Yến Đại Bảo, cậu đừng khóc nữa! Ba cậu có ngồi cạnh cậu không? Cậu tuyệt đối đừng khóc trước mặt ba cậu, cậu có thể hại tớ cậu biết không? Mau nín đi, tớ thật sự đang ăn cơm, tớ đói chết rồi!”
“Vậy thôi...” Yến Đại Bảo khóc thút thít, “Vậy sau này cậu đừng bơ tớ nữa, có được không?”
“Cái đó... tớ cúp máy đây!”
Nói xong, không đợi Yến Đại Bảo khóc tiếp, cô vội vàng cúp máy.
Cung Ngũ ôm điện thoại thở dài, không được rồi, hiện giờ cô cảm thấy tất cả mọi thứ bên cạnh Yến Đại Bảo đều rất nguy hiểm, cô nói chuyện điện thoại với Yến Đại Bảo mà cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Bên kia Yến Đại Bảo đã cúp máy, nằm nhoài trên giường đau lòng.
Dì giúp việc trong nhà đến gõ cửa: “Cô Cả, ra ăn cơm đi. Mọi người đang đợi cô đấy.”
“Cháu không muốn ăn.” Yến Đại Bảo nằm yên không cử động.
Dì giúp việc hết cách, đành phải quay trở ra.
Sau đó một hồi, lại có người gõ cửa, “Đại Bảo! Đại Bảo mở cửa, là mami đây!”
Yến Đại Bảo chùi nước mắt, “Mami, con không muốn ăn cơm, con không đói...”
“Có phải con đang khóc không? Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?” Tiếng gõ cửa lại nhẹ nhàng vang lên: “Đại Bảo, mở cửa cho mami, mami vào nghe con tâm sự có được không?”
Yến Đại Bảo lồm cồm bò dậy, ngồi bên giường suy nghĩ rồi mở cửa, đôi mắt tròn xoe ngân ngấn nước, uất ức khóc òa lên: “Mami!”
Cung Ngũ bỏ điện thoại xuống quay trở lại bàn ăn, thấy Nhạc Mỹ Giảo nhìn cô, cô giải thích: “Một người bạn học tưởng rằng con giận cậu ấy, thật ra do gần đây con bận học thôi.”
Nhạc Mỹ Giảo chưa từng quan tâm chuyện bạn học của cô, cũng không mang lại lợi ích gì cho bà, chỉ cần bản thân Tiểu Ngũ vui vẻ là được.
Tính cách của Cung Ngũ trước giờ rất cứng rắn. Chuyện lớn như trời sập cô vẫn có bản lĩnh ngồi xổm xuống tay chống cằm nhìn tư thế của người khổng lồ đội trời có hiên ngang hay không. Vậy nên chuyện xảy ra trong nhà và chuyện của Yến Đại Bảo chẳng đáng là gì với cô. Ăn cơm xong, chuyện cô cần làm là nằm trên túi ngủ mở tivi chơi game.
Đối với bản lĩnh mặc kệ sự đời của cô, Nhạc Mỹ Giảo phải tặng cho con gái mình một chữ “PHỤC”.