Công Tước

Chương 87: Tim đập thình thịch 5

Ngoài cửa lớn của Hoàng Triều, dưới ánh đèn neon nhiều màu sắc, một người phụ nữ thân hình yểu điệu đứng đó. Bà ấy mặc quần áo ở nhà đơn giản, trên tay còn đang cầm thứ gì đó, dưới ánh đèn không thể nhìn rõ ngũ quan. Xung quanh chỉ có một mình bà ấy, trong khung cảnh rực rỡ vắng vẻ này rõ ràng rất không hài hòa.

“Mami!” Yến Đại Bảo vẫy tay, cô kéo Cung Ngũ chạy qua, vênh mặt kiêu ngạo, ánh mắt sáng rực: “Mami, đây là Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ, đây là mami của tớ!”

Triển Tiểu Liên có đôi mắt long lanh rất giống Yến Đại Bảo, lông mi vừa dài vừa dày, quan trọng là bà có một gương mặt rất trẻ trung, khó mà đoán được tuổi tác. Bà để tóc dài thả sau lưng, mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, trên tay còn cầm một con búp bê buộc tóc đuôi ngựa mặc quần yếm màu đỏ. Bà mỉm cười nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, chào cháu, cô là mẹ của Đại Bảo, cô họ Triển, Triển Tiểu Liên.”

Nói xong bà nhét con búp bê đang cầm vào tay Cung Ngũ: “Đây là quà sinh nhật cô tặng cho bạn của Đại Bảo. Cháu đừng chê nhé!”

“Cảm ơn bà Triển!” Cung Ngũ không dám ngước mắt lên nhìn, vội vàng đứng thẳng người với thái độ cung kính.

Cô biết người phụ nữ đứng trước mặt chính là người lúc trước Yến Hồi giả chết để lừa bà trở về, chính là nhân vật nữ chính gây ra cuộc bạo loạn của các thế lực xã hội đen ở ba tỉnh xung quanh.

Triển Tiểu Liên cười nói: “Đừng gọi là bà Triển, nghe già quá. Tiểu Ngũ, gọi là cô Triểu có được không?”

Bà nói chuyện rất nhẹ nhàng thân thiện, Cung Ngũ nheo mắt, lẩm bẩm nói: “Cảm ơn cô Triển.”

Cung Ngũ cẩn thận rút tay mình ra khỏi lòng của Yến Đại Bảo, “Cô Triển đến đón Yến Đại Bảo và anh Phí phải không? Vậy cháu không phiền mọi người nữa, tạm biệt cô Triển.”

Cô nói xong lời này thì vô thức muốn lùi về sau một bước, bất ngờ đạp trúng thứ gì đó. Cô vội quay đầu lại nhìn, phát hiện ra mình vừa đạp trúng chân của Công tước đại nhân đang chậm rãi bước tới, trực tiếp in một dấu chân lên giày da màu đen của anh.

Cung Ngũ vội vàng nói: “Xin lỗi xin lỗi, anh Phí thật sự xin lỗi, tôi vô ý quá!”

“Không sao, cô Cung Ngũ không cần căng thẳng.” Anh ta nhẹ nhàng ngước mắt nhìn cô, rồi nhìn sang Yến Đại Bảo, nói: “Đại Bảo, anh có mang đồ đến cho em, em muốn cùng anh đi lấy không? Anh bỏ quên nó trong phòng trên lầu hai rồi.”

Yến Đại Bảo xoay đầu lại nhìn mẹ mình, rồi nhìn Cung Ngũ, vội vàng nói: “Tiểu Ngũ, tớ sẽ trở lại ngay!”

Yến Đại Bảo vội kéo tay Công tước đại nhân quay trở vào, để lại Cung Ngũ đứng thẫn thờ. Cung Ngũ căng thẳng nuốt nước bọt: “Cô Triển, cái đó... ”

“Ôi!” Giọng Triển Tiểu Liên có chút ý cười: “Lúc nãy không nhìn rõ, giờ nhìn lại mới thấy Tiểu Ngũ quả là một cô bé xinh đẹp! Chẳng trách Đại Bảo nói thích cháu. Đại Bảo từ nhỏ đến lớn thích nhất là người đẹp hoặc động vật nhỏ.”

Cung Ngũ mỉm cười ngại ngùng, “Cô Triển quá khen rồi!”

“Yến Hồi đe dọa cháu phải không?” Giọng của bà mang ý cười, “Cô biết là như vậy mà, đứa trẻ đáng thương! Yến Hồi thật chẳng ra sao.”

Lời của bà khiến cho Cung Ngũ ngạc nhiên ngẩng đầu, vì khoảng cách rất gần, nhờ có ánh đèn nên nhìn rất rõ dụng mạo của bà, không phải là tuyệt sắc giai nhân nhưng khí chất lại độc nhất vô nhị. Cung Ngũ cảm thấy người phụ nữ trước mặt nhất định rất thông minh.

Cung Ngũ nuốt nước bọt, ngại ngùng nói: “Cháu không ngờ mẹ của Yến Đại Bảo lại... ”

Cô cho rằng ba của Yến Đại Bảo là kiểu đàn ông khoác lác, có lẽ sẽ thích kiểu phụ nữ diêm dúa lòe loẹt mới đúng, giống như kiểu của Nhạc Mỹ Giảo.

“Khiến cháu thất vọng rồi, cô không phải tuyệt sắc mỹ nhân.” Triển Tiểu Liên mỉm cười, nhìn rất giống Yến Đại Bảo. Đó là nụ cười xuất phát từ đáy lòng, đôi mắt to cong cong như trăng lưỡi liềm khiến người ta cảm thấy rất gần gũi.

Cung Ngũ vội xua tay: “Không phải đâu! Tuy không phải là tuyệt sắc mỹ nhân nhưng lại rất thoải mái, thân thiện. Yến Đại Bảo thật sự rất giống cô, nhưng cháu cảm thấy cậu ấy cũng giống ba.”

“Vậy xem như Tiểu Ngũ đang khen cô nhé. Đại Bảo cứ nhắc cháu mãi, nói Tiểu Ngũ thế này, Tiểu Ngũ thế kia. Hôm nay gặp được cháu, thật giống hệt như những gì cô nghĩ, thông minh lại rất thức thời, cầm lên được bỏ xuống được.” Bà mỉm cười nói: “Im lặng nhưng rất quyết đoán, cô rất thích những đứ trẻ thông minh.”

Bà nhìn sang hàng ghế để cạnh tường của Hoàng Triều, nói: “Ngồi xuống với cô một chút nhé?”

Cung Ngũ vẫn còn dè chừng, nhưng cô phải thừa nhận mẹ của Yến Đại Bảo hoàn toàn không giống những gì cô tưởng tượng, “Cô Triển ngồi đi.”

Cung Ngũ để bà ngồi xuống trước.

“Trước tiên cho cô xin lỗi, Yến Hồi chắc chắn đã gây nhiều quấy nhiễu cho cháu rồi. Cô có thể hiểu lời nói và hành động của ông ấy nhưng không tán đồng. Đại Bảo được sinh ra khi chồng cô đã lớn tuổi nên ông ấy rất thương nó. Ông ấy chăm chút cho con bé từ nhỏ nên xuất hiện tâm lý thương con gái quá mức, không cho phép bất kỳ ai tiếp cận Đại Bảo. Ông ấy cảm thấy người khác sẽ làm cho Đại Bảo phân tán sự chú ý, ông ấy là một người ba rất hay ghen.”

Cung Ngũ ngồi xuống, không dám nhận xét, chỉ im lặng lắng nghe.

“Tiểu Ngũ, cháu là một đứa trẻ khiến người khác không thể không thích, cô tin Đại Bảo rất muốn làm bạn với cháu. Tuần vừa rồi trở về nhà, ngày nào nó cũng khóc rất đau lòng, cô hỏi ra thì mới biết mọi chuyện. Chuyện này không thể trách cháu, là lỗi của cô…” Triển Tiểu Liên buông tay, mặt khó xử: “Cô không quản tốt người đàn ông của mình, để ông ấy ức hiếp một đứa trẻ. Chuyện Đại Bảo đau lòng là lỗi của cô, ai bảo nó có một người ba bị thần kinh?”

Cung Ngũ ngơ ngác nhìn bà.

Triển Tiểu Liên vỗ vai cô: “Đứa trẻ ngoan, cháu không cần nói gì cả, cô có thể hiểu được suy nghĩ từ ánh mắt của cháu. Chuyện này cô sẽ cho cháu một câu trả lời tốt nhất, cô không muốn để Đại Bảo đang có một cuộc sống thời đại học hoàn mỹ thì lại bị tình thương quá mức của ba phá hỏng. Trong nhà đã có một người thần kinh, cô không hi vọng con gái mình cũng trở nên như vậy!”

Vừa dứt lời, Triển Tiểu Liên đột nhiên nghiêng đầu, cắn chặt răng, nói với cây cột cửa sau lưng: “Yến Hồi!”

***

[Kịch nhỏ “Điều mãn nguyện: Tôi nhặt được một hào ở bên đường.”]

Một ngày nọ, yếm của Tiểu Cung Ngũ không biết từ khi nào bị hỏng đường may nên có một lổ hổng, đồng tiền cô nhét vào yếm bị rơi mất. Tìm khắp nơi cũng không thấy, Tiểu Cung Ngũ ăn không ngon ngủ không yên, phá sản thật rồi!

Mấy ngày sau, Tiểu Cửu ngốc ở cùng khu nhà cô, lúc dạo chơi trên đường thì nhặt được một hào, định mang nộp cho chú cảnh sát.

“Đợi đã!” Tiểu Cung Ngũ xông ra, “Cậu nhặt ở đâu thế?”

Tiểu Cửu ngốc chỉ sang bên đường, “Tớ nhặt được ở đây.”

“Tớ làm rơi đấy!” Tiểu Cung Ngũ lời lẽ đanh thép, “Cậu nhặt được thì nên trả lại cho tớ.”

“Nhưng mà tớ làm sao biết là của cậu đánh rơi? Cậu có bằng chứng gì không?” Tiểu Cửu ngốc cảm thấy mình thông minh.

Tiểu Cung Ngũ nói: “Đương nhiên tớ có bằng chứng. Tớ chưa thấy đồng tiền trong tay cậu ra sao đúng không?”

Tiểu Cửu ngốc gật đầu: “Ừ, không cho cậu xem!”

Tiểu Cung Ngũ nói: “Một hào của tớ một mặt là hình hoa cúc, một mặt là quốc huy, còn có chữ, bên trên viết ‘Một hào’, cậu xem có đúng không?”

Tiểu Cửu ngốc quay lưng về phía Tiểu Cung Ngũ, lén lấy đồng tiền ra xem. Đúng là của Tiểu Cung Ngũ!

Tiểu Cung Ngũ xòe tay: “Đưa ra đi, là một hào của tớ mà. Cậu trả tớ, tớ sẽ tặng cậu một thứ giống vậy.”

Tiểu Cửu ngốc vừa nghe có quà, vội vàng đưa đồng tiền lại cho Tiểu Cung Ngũ, sau đó cô bé tha thiết mong chờ nhìn Tiểu Cung Ngũ, hỏi: “Đồ cậu cho tớ đâu.”

Tiểu Cung Ngũ cầm lấy đồng tiền, bước lên trước một bước, hai tay để lên vai Tiểu Cửu ngốc, nhìn cô bé nói: “Nhìn vào mắt tớ này.”

Tiểu Cửu ngốc nghiêm túc nhìn vào mắt cô.

Tiểu Cung Ngũ nói: “Cảm ơn!” Sau đó buông tay, trong lòng mãn nguyện mà bỏ đi.

Tiểu Cửu ngốc nước mắt đầm đìa. Sau đó Tiểu Cửu ngốc mới biết, tất cả đồng một hào đều giống như nhau.