Cốt Nhục Kết Thân

Chương 1

Ta và đệ đệ cách nhau 12 tuổi, khi sinh hắn, mẹ chúng ta vì khó sinh mà qua đời.

Cho nên người làm ca ca như ta phải phụ trách chăm sóc hắn từ việc pha sữa, thay tã, còn có phải dỗ hắn ngủ,...!Chẳng hiểu vì cái gì mà cứ đến tầm 2h sáng đứa trẻ này lại khóc ầm lên, ta bất lực, không thể dỗ cũng chẳng thể ôm hắn về giường_ta ngủ không tốt, chỉ sợ nửa đêm không hay sẽ đè lên hắn.

Khoảng thời gian đó, việc học của ta từ hạng nhất rơi xuống hạng 30, tiền trợ cấp cũng không thể nhận.

Có lần đói đến mức suýt chút nữa đã đoạt đồ ăn của tiểu đệ nhà mình.

Nhiều khi ta còn nghĩ đến có nên hay không đi làm mấy việc phi pháp...!Nhưng may mắn, cuối cùng ta cũng tìm được một công việc ở chợ, chính là trông sạp rau cho một thúc thúc ở gần nhà.

Để mọi người không nghi ngờ, ta hướng thúc ấy gọi bằng cha...!con trai hiếu thuận giúp cha mình là chuyện nên làm, sẽ không ai nghĩ ra ta chính là công nhân nhỏ tuổi.

Đứa trẻ nhà ta lên hai, thời gian hắn học nói chỉ có thể gọi hai từ "ca ca".

Ngoại trừ hai từ này thì hình như cái gì cũng không chịu nói.

Từ khi hắn ra đời, rất lâu sau cha chúng ta mới quay về nhà.

Vào ngày ông ấy trở về, ta đã cố gắng giữ cho đứa trẻ này im lặng nhưng ông ta đã nhanh hơn ta 1 bước mà ôm lấy đứa trẻ vào lòng.

Ông dùng đôi mắt chờ đợi mà nhìn hắn, cầu hắn gọi tiếng "ba ba".

Đứa nhỏ kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, không hiểu vì sao người lạ này lại ôm chặt mình, như vậy liền quay sang ta mà cầu cứu:

- Ca ca...!

Thấy vậy, ta lập tức xông đến, cầm lấy bàn tay nhỏ của hắn mà thì thầm:" Mau gọi ba ba! "

- Ca ca....ca ca....!_ hắn cơ bản chỉ có thể nói được như vậy.

Hết cách! Ta đành ôm hắn trở về.

Tên nhóc này thật sự không sợ chết, vừa ôm được ta liền òa lên khóc nức nở:" Ca ca..

ta ghét hắn...!" _ và...và thế là kết thúc...!

Nụ cười trên mặt cha ta bắt đầu vặn vẹo, ông giận dữ đứng phắt dậy, lớn tiếng mắng:

- Sinh cái thùng gạo còn có ích hơn là một đứa con như mày.

Chỉ mới có từng này tuổi đã học thói vong ân phụ nghĩa, một tiếng baba người cũng không buồn gọi!

Cha ta giơ cao tay tàn nhẫn hướng về phía hắn mà hạ đòn đánh xuống.

Ta chỉ vừa kịp ôm hắn vào lòng thì nơi đầu gối đã truyền đến một cơn đau đớn, cứ như vậy ta chỉ đành ôm tên tiểu tử này vào lòng mà khụy xuống mặt đất.

Hôm nay, ta và hắn đều bị đánh, nhưng nếu nói đến nhiều hơn thì chỉ có thể là ta.

Cơ thể ông như một con gấu nâu lớn mỗi một đòn hạ xuống đều như búa tạ nện vào cơ thể ta.

Ta còn sắp không chịu được, thì thử hỏi đứa trẻ vừa lên hai làm sao chịu nỗi những cú đánh này.

- Con mẹ nó, cả mày cũng chẳng thể giúp ích được gì!_ông ta một bên đá vào lưng ta, một bên chửi rủa_ Là mày dạy thằng nhóc này như vậy à? Hả..

ăn uống của tao, có cám ơn thôi mà cũng không hiểu sao?

Cha ta xem như trút xong cơn giận, ông xoay người hướng cửa chính mà rời đi.

Ông ta vừa rời khỏi, ta mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

Xem như hôm nay ta may mắn vì hiện tại trời đã lập đông quần áo trên người cũng dày hơn một chút nên mấy quyền vừa nãy cũng không đến nỗi đau.

Hắn nằm trong lòng ta nãy giờ đã bắt đầu òa khóc dữ dội, nước mắt nước mũi dàn dụa.

Vội vàng giúp hắn lau mặt, nhưng lau thế nào cũng không lau hết nước mắt của tiểu hài từ này.

- Oa...oa..., ca ca....!

Nhìn hắn hiện tại, ta đây cũng muốn đánh hắn!

Nhưng cuối cùng, ta vẫn là người phải dỗ dành tên tiểu tử này:

- Đừng khóc...!bé ngoan, đừng khóc._sau đó thì trước mắt ta tối sầm lại, bên tai đã không còn nghe tiếng khóc nữa.

Có vẻ là đứa trẻ này hôm nay thật sự là bé ngoan.

Hắn đã chịu nghe lời, đã không còn khóc nữa..