Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 114: Cẩu lương tràn họng.

"Mày gọi tụi tao ra đây có chuyện gì?"

Thế Mỹ và Đình An bước ra từ con xe máy xịn xò. Hình như là của anh trai Đình An, nghe bảo là mới mua cho để thuận đi lại. Ổng cũng đã học ở bển xong xuôi hết rồi, nhưng lại không hiểu sao được lựa chọn đi du học nước ngoài, rồi được đề cử làm ở bên luôn. Ấy vậy mà lại bỏ qua cơ hội đó mà quay về đây xin việc đi làm. Ổng học cái gì mà khoa học nhân văn hay nhân giống cái qq gì đó tao đéo nhớ. Nói chung là ổng tốt nghiệp loại giỏi.

Sự đối nghịch trời vực này khiến cho hai anh em có chút bất hoà, có chút ghét nhau.

Con xe Winner màu xám đậu gần ven hàng đồ ăn vặt. Đình An và Thế Mỹ ngồi xuống, thấy tao và Đỉnh đang ngồi đó đưa cặp mắt nhìn về hai cặp tình nhân ngồi trước mặt. Ở đây là vỉa hè, nên bàn ghế ngồi xen sát nhau. Thú thật tao rất thích đến những chỗ này vào lúc dịp lễ hoặc là khi nào thấy đông thì ghé. Tại nhiều người quây quần bên nhau thích lắm.

Cắn 1 miếng xúc xích chiên, tao nhai sừng sực.

Tao: Nay rảnh nên kêu tụi mày ra đây, huynh đệ hoàng huyên nói chuyện chơi!

Đình An: Kêu tao ra đây, hay kêu tao ăn cơm chó chung với hai đứa bây?.

Câu nói làm mưa làm gió gây ra một nỗi tức giận khi người ta nghe được, tao, Đỉnh Đỉnh cùng Thế Mỹ liếc nhìn nhau 1 cái. Cái miệng không thể ngừng nhếch cao lên muốn chật quai hàm.

Thế Mỹ: Chứ không phải mày cũng phát cơm chó cho tụi tao ăn hoài hay sao??

Đỉnh Đỉnh bật cười, tay cầm ly nước: Ha! Bây giờ lại nói như thể mình là đứa vô tội vậy!.

Tao: Mỗi lần quay lên nghe giảng là thấy hai đứa bây há há hố hố, nắm tay rồi vuốt ve nhau các kiểu. Phát cơm chó đã đời rồi giờ thấy người ta phát cơm chó lại thì không chịu nổi!. Thứ hà bá đụ!

Đình An có chút rời bời khi nghe được những bài thuyết trình cảm xúc của lũ bạn. Lúc đầu nó cũng chỉ muốn chọc chơi thôi, ai dè thấy bản mặt đứa nào đứa nấy như hửi địch nên mới sinh lòng ác độc. Mỗi giây mỗi phút đều vả vô mặt mấy đứa FA.

Mà không phải chỉ có nhóm của tao, mà cả lớp, cả trường này ai mà không biết hai đứa nó chơi bê đê với nhau?. Chơi mà thiếu điều muốn dắt nhau vào bụi chuối luôn ấy, nghĩ đến mà tao tức.

Tao: Ăn cho bỏ ghét!

Đang ăn ngon miệng, lại có thêm 1 cặp tình nhân ghé lại. Họ gọi 1 xuất bún rồi nói chuyện với nhau. Cũng không có gì là lạ lẫm và đáng quan tâm. Cho đến khi phần bún được dọn ra, tụi tao ngồi nói chuyện về việc con xe mới mua của anh hai Đình An, thì lại vô tình thôi nha, vô tình thôi. Bên cặp tình nhân nói ra nói vào, động tác anh ta nâng niu bánh tráng, gối bún, thịt kèm rau vào cuộn lại. Quét một ít mắm tôm đưa cho cô gái.

Anh trai: Em à! Tình cảm anh dành cho em nồng như chén mắm tôm, có phần bún đậu thậm cẩm này vậy đó! Không chén nước mắm hay nước tương nào có thể so sánh được. Em chỉ cần là của anh thôi thì phần bún đó như gấp đôi, nem chiên, thịt luộc, giòn xụn vậy đó! Hãy để anh dắt tắt, thêm đường rồi khuấy chén mắm lên cho tình ta thêm đậm đà cho tình ta hòa quyện!

Cô gái: Anh à. Thính của anh thối quá nhưng em mê. Anh dắt tay em đi khắp nơi tìm kiếm một quán bún đậu ngon như này!

Sau đó, cô gái "hớ" lên 1 tiếng. Đôi tay thon dài cầm chén mắm tôm đưa lên cao, hai tay dâng lên như đang cho thần linh vậy á má. Đụ má ngồi gần đó, mùi mắm nó xộc thẳng lên. Thúi banh nóc vũ trụ luôn. Cô ta cảm động dường như muốn khóc nhưng cố kiềm lại, giống nói loáng thoáng có chút bay bỗng lên mây.

Cô gái: Anh như chén mắm tôm của đời em!

Chàng trai: Em là trái tắt của đời anh. Anh yêu em!~~~

Cuối cùng là màn đút nhau tình tứ y chang không khác gì của Trân Châu với Đình An. Nhưng không có kèm theo mấy câu sến như nước ốc này thôi.

Tụi tao ngồi đó, hoang mang nhìn nhau không biết nên nói gì cũng không biết nên ăn tiếp hay đi chỗ khác. Chứ tao ngồi ở đây chắc hồi bị mấy cặp tình nhân phát cơm chó mãi quá. Không muốn ăn cũng bị ép cho bằng được, không mở miệng lại cảm thấy là mình đang no. No không thở nổi.

Đình An đang ăn miếng bánh tráng bị mắc nghẹn ở cổ. Thể Mỹ thấy sự cầu xin giúp đỡ của bạn mình hiện lên trên mặt nên nó nhanh thúc một cú đánh siêu to khổng lồ vào bụng đứa bạn của mình. Kết quả lả Đình An nuốt trọng thức ăn vô bụng, vừa đau đớn vừa ôm bụng gục xuống bàn.

Tao nhìn nó, vội uống 1 ngụm.

Tao: Dừa lắm!

Đỉnh Đỉnh khinh miệt: Sao vậy? Lâu ngày mình là nhân vật chính trong câu chuyện câu lương dài tập nên bây giờ làm nhân vật quần đùi cho người ta nên thấy nghẹn sao?

Thế Mỹ: Có muốn ăn thêm 1 đấm không? Tao thấy mày còn đang nghe...

Đình An khóc lóc, nó khóc huhu lên. Lắc đầu, hai tay lắc lắc.

Đình An: Tụi mày ỷ đông hiếp yếu! Đánh 1 đứa cô gái dịu dàng như tao!

Nói mà không biết ngại luon á chài. Rồi nói vậy không biết về có bị tổ bia đia quật không nữa. Nói mà không biết uốn lưỡi 9 lần, tao cầm hộp khăn giấy múa điệu *sốc bom Bo*, còn Đỉnh Đỉnh và Thế Mỹ đứng dậy múa phụ hoạ, hai đứa nó 1 đứa cầm ly nước lắc lắc thành vòng tròn, 1 đứa cầm hộp đựng muỗng, nĩa trên tay.

Tao rêu rao hát: Bề đế à bế đề~~~~

Đỉnh Đỉnh và Thế Mỹ bè: Bê đê bê đê bê đê!~~~~

Tao: Bề đế a bê đê!!!~~~~

Đỉnh Đỉnh hô hào theo: Bê đê bê đê bê đê!~~~

Kết thúc buổi âm nhạc ngay và luôn. Lấy đôi đũa làm miro hỏi đứa đang ngại ngùng, liếc nhìn xung quanh. Đình An biết tao gọi nó tới đây, sẽ phải gặp 1 đóng chuyện trời ơi đất hỡi. Nên nó đã thủ sẵn cái quần mới mua để trong cốp xe rồi. Có gì bất trắc thì cứ thế mà đội lên đầu thôi.

Trong 1 giây phút cuộc sống vĩnh hằng lắm những điều hãm lồn xung quanh, Đình An thấy mấy đứa bạn múa phụ hoạ của mình vẫn còn đưa hai tay múa may uyển chuyển, tụi nó không biết nhục cũng không xem ai đang liếc tụi nó bằng nửa con mắt với thái độ bàng hoàng xen lẫn kinh ngạc.

Tao nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó. Hai đứa kia vẫn múa điệu *sóc sì bai Sóc Trăng*.

Tao: Mày nói vậy mày là con gái không sợ tối về bị tổ bê đê hiện lên quật té lộn mèo xuống đất hả?

Đình An: Tụi bây bớt dùn tao đi. Mấy người kế bên...đang nhìn kìa!.

Đình An không chịu được nữa, nhanh tay nhanh chân kéo hai đứa kia đang nhập vai ca múa bên nhau xuống ngồi. Thế Mỹ và Đỉnh Đỉnh đang tung tăng múa hát thì bị lôi về thế giới thực tại. Có chút hoảng hồn khi thấy ai cũng chăm chú nhìn mình.

Đỉnh Đỉnh gãi đầu cười to: Ông nội hiện hồn về nhập vô xác tao ấy mà!

Thế Mỹ cũng nói: Còn tao đang tập làm bà đồng trục hồn trên người Đỉnh nè! Ahaha! Mọi người nhìn ngại ghê!

Một sự kết hợp rất hay của đôi bạn trẻ. Người lập dàn ý ta mở bài văn, đúng là rất hợp đôi. Chuyện tâm linh vậy cũng dám nói.

Đình An thở dài, nó ôm đầu xoa xoa thái dương trông rất bất lực.

Đình An: Đúng là mấy đứa không có chân mài như tụi mày đều là mấy đứa thần kinh nặng!

Lập tức động vào lòng tự ái của những con người đau khổ vì không có chân mài như tao. Tao biết là trong đám, nó có cặp chân mài lá liễu đậm nhất, đẹp nhất những làm ơn đừng có gia tăng khẩu nghiệp như vậy chứ?.

Đỉnh Đỉnh phản bác ngay: Ơ mày bị vỡ duyên à? Người tao thì phải có lông của tao. Tại sao trên người tao lại phải có lông của mài? Tại sao lại phải có lông của mài?

Ờ he. Cái này đúng, tại sao lại phải có lông mài chứ không phải là lông tao??:v. Một suy nghĩ hack não đến từ Đỉnh Đỉnh được Thế Mỹ đánh giá là xuất sắc chị bảy ơi.

Đình An vái lạy không biết nên nói gì, nó chỉ biết mệt mỏi với đám bạn óc con hơn óc heo của bạn mình.

Đình An: Thôi, tao xin! Tao nghỉ nói!

Bèn gọi một suất bún đậu mắm tôm, tự nhiên lại thấy thèm ghê nơi.

Nhìn cặp tình nhân đang vui vẻ mỉm cười ăn cùng nhau, chợt thấy nhớ người yêu nên móc điện thoại ra gọi. Không thèm để tâm đến tụi tao đang ngồi đó, vẻ mặt bình thản đặt đến nó.

Đỉnh Đỉnh: Hờ. Theo tao thấy dù có bị quật tơi tả tét lồn cũng không bỏ cái tật phát cẩu lương đâu!.

Thế Mỹ cắn 1 miếng bánh: Cầu cho ông trời phun nước miếng vô mặt mấy đứa đóng phim ngôn tình!.

Nói có sách, mách có chứng. Dứt câu xong, 1 trận mưa rào ào xuống nền đất. Cũng may ở đây có ô lớn che mưa nên không sao, có điều hai cặp tình nhân đi ăn bún đậu kia bèn nhanh trả tiền rồi mặc áo mưa vào. Phóng lên xe.Cô gái hoang mang chưa hiểu chuyện gì.

Cô gái: Sao vậy anh? Đang ăn ngon mà?

Chàng trai: Em không thấy nó cầu cho ông trời phun nước miếng vô mặt mấy đứa rảnh háng suốt ngày đi thả thính nhau cho mấy cẩu độc thân coi hả? Mình còn ngồi đó không biết nó còn cầu tới nước gì phun vô mặt mình nữa!. Dọt lẹ về!

Cô gái mặc áo mưa vào, nũng nịu: Ồ! Nkưng vk cũm kẽm ưn ck j đã zẫn vk ik ăn bún độu múm thôm nkoa! Vk hạnk phúk lắm vì ngày nèo cũm đc ck nhắc nhở uống thuốc điều đặn..khi vk còn ở trong trại! Thôi về ik ck iu!.

Chàng trai chu mỏ quay sang: Thw em!

Tụi tao ngồi đó. Đứa thì không quan tâm, đứa thì lấy xô ra rồi ói ỉa tại chỗ, đứa thì tụng kinh mô phật để không thốt lên mấy câu chửi thề. Riêng tao lại hoang mang tự hỏi, con mẹ đó đang nói cái tiếng hành tinh gì vậy nhỉ? Tiếng Miên hả cha??.