Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 98: Tiếp cận

Đơn giản một ngày nhàm chán muốn xái cái háng lại trôi qua. Tao lại lê bước chân nặng ngàn cân của mình trở về ngôi nhà nhỏ thân quen của mình. Nhà tao không phải là sang trọng gì nhưng cũng đủ tiện nghi, thoáng mát. Cũng không sợ bị gió lạnh quá khe cửa như lúc trước nữa.

Khi bước chân vào nhà, tao nghe được đâu đó có mùi nguy hiểm đang rình rập.

Lập tức quăng cặp hình siêu anh hùng sang 1 bên, biến hình thành siêu nhân Gao rồi lăn lộn trong nhà. Tại mỗi khi về đến nhà là nghe tiếng mẹ tao cười há há khi đang xem phim. Cũng không giấu gì, mẹ tao thích nhất là phim Thái Lan mà phim đam mỹ mới chịu. Ơi là chèn tụi mày chưa thấy ai như mẹ tao đâu. Tâm lý lắm, mấy cái vấn đề đó là mẹ tao hai tay hai chân ủng hộ luôn á. Hồi đó tao ngây thơ có biết cái thần ôn gì đâu, cái trong 1 đêm định mệnh của mấy năm về trước, mẹ tao rủ tao coi phim đam mỹ. Ban đầu thì thấy kì kì ghê, hông hiểu sao mà đàn ông con trai lại có thể yêu nhau được. Cái mình con nít mình cũng hiếu kì, mình cũng dạng như mới lớn chứ không phải con nít quỷ nha. Cái mình lên Google mình tra. Cái đụ má, tự nhiên tao lỡ chân tao té hay trời xui đất khiến kéo cẳng tao cái vô trang truyện tranh 18+ boylove, cái tự nhiên hết sức là thiên nhiên luôn. Tao bị u mê không lối thoát biến thành con hủ nữ biến thái...Nhớ lại muốn cảm ơn mẹ vì đã cho mình khai nhãn sớm như dậy:))

Tao lăn lộn đến chỗ phòng khách rồi xuống phòng bếp, tốc độ lăn của tao phải nói là thượng thừa y như cái đòn bánh tét. Cũng xém mấy lần đầu đập vào cạnh bàn nhưng cũng né kịp, chỉ có điều tao đầu đập vào tường thôi à:v. Tao hét lớn trong đau đớn bằng giọng ngọt ngào: "Á đụ má, đau muốn chấn thương sọ não! Ai đó hiếp mi!"

Bà má tao nghe thấy tiếng la thất thanh của nhỏ nào thì từ phòng của bả chạy ra. Bả nhìn xuống thấy tao đang nằm đó trườn truờn như con cá lóc mít thì chống nạnh hỏi: "Mày làm gì dậy? Đi về hong rửa tay mà nằm đây múa lửa hả?"

Tao thấy mẹ đang đắp mặt nạ cũng 1 phen hết hồn kinh thiên động địa. Tao đứng dậy, phủi phủi quần áo.

Tao: "Con thấy nhà hơi khác nên phòng bị 1 chút!"

Má tao hoang mang, nhìn xung quanh vẫn thấy y chang vậy. Có khác qq gì đâu mà nói khác. Mẹ hỏi: "Khác gì?"

Tao: "Thì lúc mẹ không đi làm, khi con về nhà thấy tiếng cười hố hố của mẹ vang vọng khắp nhà đó. Giờ lại không nghe nên con phải phòng bị!"

Má tao hiểu ra nên ồ một cái. Bà bỏ đi xuống phòng bếp không quên dặn rửa tay trước khi ăn.

...

Tao: "Má thân yêu của con ơi!"

Má: "Gì con gái yêu của má?" Vừa múc kơm vừa trả lời

Tao: "Năm nay đám huynh đệ chí cốt của con đều học chung hết. Có Thế Mỹ, Đình An, Trân Châu, Vũ Hào và có Đỉnh Đỉnh nữa! Còn Thuần Nhã thì học lại lớp 11 ạ! Nếu nó không bỏ học giữa chừng thì nó chắc sẽ học với lớp con ấy!"

Má tao vừa dích miếng cá, bỏ vô chén nói ngay: "Không có ai đặc sắc vào à?"

Tao sực nhớ ra một người. Miệng không ngừng nhai.

Bèn ăn miếng thịt dằn miếng rau vào bụng. Nhai chẽm chẹn nói: "Có 1 đứa. Nó tên Thu Nguyệt, rất xinh đẹp nhưng hông hiểu sao mặt nó lúc nào cũng vô cảm!. Nó khó gần với lại du côn lắm, lúc thầy kêu nó tháo khuyên tai ra. Nó lại nói chuyện ngang hàng không sợ gì hết, lại còn định đánh nhau với Thế Mỹ nữa!"

Mẹ tao nhăn mặt: "Có chuyện đó luôn à? Nó không sợ bị hạnh kiểm 12 à?"

Theo tao thấy thì chắc nó không quan tâm đến việc học cũng như việc hòa đồng với bọn bạn cùng lớp đâu. Đúng là con người lập dị mà!. Cái ánh mắt vô cảm càng nhìn càng thấy rùng mình, sợ sao á. Nếu nói Thế Mỹ là chướng khí thì Thu Nguyệt sẽ là âm binh đầu đinh thắt bính.

Tao lắc đầu đáp: "Có điều cái con khùng Thế Mỹ nó chỉ chơi trò kéo búa bao với Thu Nguyệt nếu thắng thì nó sẽ tháo khuyên tai ra! Con tưởng nó sẽ không đời nào tháo ra ấy chứ nhưng cuối cùng nó cũng phải tháo vì nó thua. Cái mặt của nó không bao giờ cười! Mẹ nhìn mẹ còn sợ nữa đó!"

...Má tao ngẫm hồi lâu mới đáp lại lời của tao, giọng của bà ôn tồn hơn thường ngày, bảo: "Cũng đừng có ghét bạn của con quá!"

Tao: "Đám của con thì không ghét đâu. Còn mấy đứa trong lớp thì không biết! Thu Nguyệt khá là khép kín nên con không biết gia cảnh nó ra làm sao hết!"

Má: "Chắc có điều gì đó mà cháu ấy không muốn để cho người khác biết!"

Tao: "Điều gì chứ? Nó thì có cái gì mà giấu chứ?"

Mẹ: "Nó tên đầy đủ là gì?"

Tao: "Hình như là Tống Thu Nguyệt, tên nghe hay ghê. Nó có đứa em tên Hạ Vũ dễ thương lắm, tuy bề ngoài lạnh lùng không quan tâm ai nhưng nó yêu thương em trai của mình lắm!"

Chợt nghe thấy tên quen quen, má tao mặt có chút sửng sờ. Đôi mắt nghĩ ngợi nhìn xuống mâm cơm trước mặt mình, lẩm bẩm nhưng cũng đủ nghe được: "Không lẽ là con gái Tống Hà Anh sao?"

Tao: "Má biết mẹ của nó sao?"

Má tao gật đầu: "Bạn cũ năm cấp 3 của má có đứa con gái tên là Tống Thu Nguyệt. Nhưng không biết có phải cô bạn đó của con không?"

...

Má: "Sao con không thử làm bạn với nó thử xem, không lẽ cứ cho nó cô lập mãi?"

Tao nhăn mặt, muốn nuốt trọng nồi cơm, không phải vì không muốn mà là có muốn tiếp cận cũng khó khăn vô cùng. Nó mà nổi điên rượt tao chạy 8000 cây số chắc nín ỉa 2 tháng.

Tao lắc đầu, bất lực: " Không được. Bất khả thi lắm!"

Má: "Không lẽ con muốn thấy lớp của con phe phái sao?"

Đúng là má tao, nói đúng cái chỗ ngứa ghê. Đối với tao, bạn bè chung lớp như anh em. Không phân biệt ai tốt ai xấu, cứ đoàn kết lại chính là mầm mống để lớp càng hiểu nhau hơn. Tao không thích lớp mình mất đoàn kết. Chia năm xẻ bảy vì 1 người không hoà đồng được.

Tao đành nói: "Thôi ráng vậy! Coi như đi thăm quan nhà ma xíu!""

...

"Hé lô!"

Tao thân thiện vẫy vẫy tay chào Thu Nguyệt. Nó đang cầm thùng cá tươi chuyển vào kho, vẫn không quan tâm tới tao. Nó chỉ gật đầu cho có lệ, nhìn cái bản mặt muốn đấm kia thật đáng ghét mà. Không vì 1 hộp bánh bông lan mẹ tao dụ dỗ coi thử tao có ngó gì tới mày hông?...Dòng con đĩ chảnh choá.

Tao đi theo nó mãi, vừa đi vừa nói: "Khi nào mày làm xong?"

Nó ôm thùng cá trên tay bỏ vào kho. Chỗ nó làm là một cửa hàng đầy đủ loại cá. Nhưng không hiểu sao nó có thể chịu nổi mùi ở đây được nhỉ, nếu là đi làm kiếm tiền thì tại sao không lựa chỗ làm như quán ăn hay làm thanh toán ở chỗ cửa hàng tiện lợi như Đỉnh Đỉnh nhỉ?.

Nó nhìn tao, cau mày: "Có việc gì?"

Tao: "Thì trùng hợp gặp ở đây nên muốn rủ mày đi ăn với tao!"

Thu Nguyệt: "Không rảnh!"

Nội tâm tao gào thét muốn nhào lại cào cái gương mặt vô tâm kia ghê. Con người gì mà lạnh lùng như Đà Lạt về đêm thấy ớn. Tao vẫn cố gắng giữ thái độ dịu dàng, nền nã đó mà mỉm cười rạng rỡ kéo tay nó: "Đi mà! Thế Mỹ với Đình An tụi nó mắc đi tập tạ rồi! Vũ Hào thì chở bà nội nó đi trồng răng sứ,Trân Châu thì bận đi nhổ lông nách rồi còn Đỉnh Đỉnh thì nó chết mẹ đâu rồi!"

Thu Nguyệt hất tay tao ra: "Không đi! Đi ra chỗ khác cho tao làm việc!"

Nó không tin cú hất tay kia làm cho tao té muốn gãy xương chậu. Tao té vào thùng cá nhưng cũng may là không bị dính vào quần áo. Chỉ có điều thùng cá bị đổ ra, mấy con cá trong đó cứ thể bơi khắp ra đường làm bà chủ cửa tiệm phát điên lên. Buông lời mắng chửi không thôi. Toàn là những câu chửi sốc óc, nghe mà điếc cả tai. Mà toàn là mắng chửi bọn tao rất nặng nề, đã làm đồ biết bao nhiêu tiền mồ hôi của bả. Bả còn nói: "Tụi bây làm đổ hết cả rồi phải đền tiền đi chứ?"

Con người suy cho cùng lúc bị đạp đổ đồ của mình cũng chỉ tới lợi ích là muốn đền bù tiền. Tao nói: "Nè bà già, bà muốn nhiêu tiền?"

Bả: "1 con 1 trăm ngàn!"

Tao nghe xong mà muốn xĩu ngang xĩu dọc, xĩu lên bờ xuống ruộng. Cái gì mà 1 con 1 trăm ngàn? Muốn cắt cổ người ta à? Sống cũng phải tích đức chứ ai đời mà ăn uống trên đầu trên cổ người ta vậy?. Tao nhăn mặt, gắt lên: "1 con 1 trăm ngàn bộ cá của bà dác vàng hả? Kim cương hả?"

Bả chỉ chỉ vào mặt bọn tao, cái giọng chua ngoa không khác gì mấy con mẹ chặt chém khách hàng: "Tao còn chưa tính cái con Nguyệt nó đánh cái ông khách kia, vụ mà nó làm đổ cả thùng cá lúc nó mới vào làm rồi thêm cái thằng em trời đánh của nó khóc inh ỏi không cho ai dám vào mua!"

Thu Nguyệt: "Là cái ông đó đụng tay đụng chân tôi trước!"

Bả trợn mắt mắng chửi không ngừng: "Mày còn dám cãi? Cái con không có cha mẹ dạy này...."

Tao: "Bà mua bán mà trên đầu trên cổ người ta cũng không có sống yên với tổ nghiệp đâu, coi chừng có bữa nào ổng thỉnh bà đi đó! Còn nữa, ỷ mình lớn rồi rồi muốn nói gì nói hả?"

Bả nghe xong tức lắm, chỉ vào mặt của Thu Nguyệt đang đứng đó: "Cái con này, mày dám dẫn cái đứa mất dạy này vào trong đây phá tao hả? Đền tiền đi, 10 con là 1 triệu!. Còn nếu không thì tao phá lên tao chửi tới con gái mẹ của mày đó! Cái thứ làm đĩ sinh ra loại nghiệp chủng như mày!"

Tao trợn tròn mắt nhìn nó, nó bây giờ mới lấy tay đẩy nhẹ đầu tao xuống 1 cái, nó cũng gục đầu xuống mà nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi về việc này. Tôi sẽ trả tiền cho bà!"

Tao ngây người cúi đầu nhìn nó, khuôn mặt của nó không hề biểu lộ cái gì là tức giận hết. Sao vậy? Chính tao đã là người sai trước nhưng cái cách nói chuyện của bà ta cũng chẳng có lí nào để xin lỗi một người thất đức thích ăn mòn tiền như vậy. Tao gạt tay nó ra, quát: "Mắc cái đéo gì mà phải xin lỗi bà ta? Dù là mình sai nhưng bả cũng không nên chửi và ăn tiền nhiều đến vậy! Niềm tin của mày bị bào mòn à?"

Bà ta cười gian xảo, hầm mặt nói: "Sao đây? Không trả thì tao hô toáng lên mày là đứa phá đồ của tao rồi còn mất dạy nữa. Xem lúc tao đuổi cổ mày đi có ai dám nhận mày làm không nhé?"

Tao tức giận: "Bà đừng có mà nói năng như cuội nhé! Tính nết của bả vậy chúng tôi cũng không cần ở lại!"

..Thu Nguyệt giục bỏ tạp dề qua 1 bên rồi móc tiền ra trong túi áo. Lúc đó tao không chịu được tại sao nó lại nhẫn nhịn như vậy nữa! Tao tức không thể cho người qua đường biết là bà ta xảo trá tới cỡ nào.

Như 1 bản năng của kẻ không chịu được người khác bị áp bức, tao nhanh nhẹn móc ra 2 tờ 500k rồi đập thẳng vào mặt của bả trong sự ngỡ ngàng của người xung quanh. Bả thấy vậy thì ngại ngùng, tính chửi nhưng tao nói: "Bà hết quyền được chửi người ta là đồ chó hoang hay là đồ tạp chủng rồi. Thu Nguyệt không có tội để cái loại tham tiền như bà chửi nhé! Với lại 10 con cá rô được 1 triệu của bà chắc không ai dám mua đâu!"

Người đi đường đứng lại xem thì bàn tán ra vào. Ai cũng biết cái bà này là kẻ mua gian bán lận, không biết tốt xấu đâm đầu vào tăng giá cho khách hàng. Hôm nay có tao dám đứng lên nó như vậy nên ai cũng đi đến xem trò hay. Tao đứng chống nạnh nói tiếp: "1 triệu đó coi như là tôi đốt xuống cho cái nết của bà đánh rơi trước! Mà bạn tôi có cha mẹ đàng hoàng chứ không phải con hoang đâu nghe chưa? Làm người lớn cũng đừng có ăn nói như mình là mẹ thiên hạ, má thiên nhiên, bà điên ngoài chợ chứ? Sau này mong bà cũng đừng có mua bán mà thủ đoạn như vậy!"

Tao mới liếc nhìn sang cái ghế để dưới thùng cá kia. Chỉ chỉ cho mọi người xem, rồi bảo: "Mai mốt cũng đừng có mà cưa chân ghế để cho người ta bị vu oán là làm gãy chứ?. Sao không lấy tiền bà ăn dọng mà mua 1 cái ghế tốt hơn? Chứ tôi thấy cái ghế nào ở đây cũng gần gãy chân hết rồi!"

Bà ta tức điên lên, giọng nói hết sức run rẩy: "Mày..mày"

Tao quay sang mọi người đi đường: "Cuối cùng bả cũng lòi bộ mặt thật rồi đó quý dzị. Tui nói có sai hông quý dị?"