Crush Tuyệt Nhất Thế Giới

Chương 39

Edit: Cải Trắng

Ngay lúc này, bên phía Nguyễn Tinh Trầm.

Đợi đến khi cô về tới nhà, thời gian đã không còn sớm nữa. Vốn định báo ngay cho Cố Húc biết mình đã về nhà nhưng phát hiện điện thoại hết pin nên cắm sạc rồi đi rửa mặt. Tắm rửa xong xuôi, khoác áo choàng dài ra ngoài, cô chưa kịp nhắn cho Cố Húc, Maggie đã gọi điện tới.

Muộn thế này rồi, sao chị Chu còn gọi điện cho cô?

Tuy không hiểu lắm nhưng Nguyễn Tinh Trầm vẫn nhận cuộc gọi: “Chị Chu ạ.”

Vừa dứt câu, đầu bên kia đã vang giọng nói gấp gáp của Maggie: “Tinh Tinh, em sao thế? Không phải em bảo mình không yêu đương sao? Người đàn ông trong ảnh là ai?”

Ảnh?

Đàn ông?

Yêu đương?

Nguyễn Tinh Trầm ngẩn người, không hiểu ý chị Chu.

Hình như Maggie đoán được cô chưa biết gì nên giọng điệu hòa hoãn hơn, nói: “Em xem wechat đi, chị chia sẻ sang cho em.”

“Vâng, để em xem qua.” Nguyễn Tinh Trầm nhấn mở loa ngoài rồi mở wechat lên. Ngày thường, wechat chả có động tĩnh gì mà nay lại biết bao nhiêu người gửi tin nhắn đến. Cô vội vàng nhìn lướt qua, hầu hết đều liên quan đến tin tức độc quyền chễm trệ hot search. Lòng suy đoán được chút ít mà tạm thời cô không có tâm tư quan tâm chuyện này.

Ấn mở wechat của chị Chu trước.

Ảnh chụp lẫn gif đều có, phía trên còn cộp mác độc quyền của giải trí Tinh trên weibo. Về phần nội dung ảnh chụp, nhân vật chính họ nhắm tới là cô và Thẩm Tinh Hà.

Nguyễn Tinh Trầm cẩn thận suy xét sự việc, chắc bị chụp lúc ở đài truyền hình. Cô nhíu mày, giải thích với Maggie: “Người trong ảnh là bạn học của em. Anh ấy đến đưa đồ ăn. Bọn em không yêu nhau.”

Nói xong, cô mở weibo.

Cô muốn xem thử xem bên weibo đã hỗn loạn như thế nào.

Kể từ sau khi hợp tác với Cố Húc, cô như bị trói chặt với hệ thống hot search vậy, việc nhỏ đến đâu cũng lên hot search. Có điều, nội dung tin tức lại làm cô hoảng hốt, ba cái hot search mà cái nào lượng thảo luận cũng hơn trăm triệu.

Tin tức độc quyền giải trí Tinh tung ra đã thu về lượt bình luận và chia sẻ hơn mười nghìn.

Nhưng cái khiến cô bất ngờ hơn là họ đào được cả thân phận của Thẩm Tinh Hà. Nếu nãy chỉ thấy hơi phiền thì nay sắc mặt cô lại u ám.

Trước đó, Maggie có bảo trợ lý liên hệ với người bên giải trí Tinh, chắc mới biết thêm thông tin, nói với Nguyễn Tinh Trầm: “Chị hiểu rồi. Phóng viên bên giải trí Tinh đã phục kích sẵn chỗ đài truyền hình. Hình như họ muốn chụp nghệ sĩ khác nhưng người đó lại có việc đột xuất, không tới nữa, vừa hay đổi thành em.”

Nói đến đây, giọng cô ấy có chút bất lực.

Lần này, Nguyễn Tinh Trầm bị tai bay vạ gió.

Thật ra, có trách cũng phải trách hiện độ nổi của Nguyễn Tinh Trầm quá cao. Nếu chuyện là thật hay người trong ảnh có cử chỉ thân mật, hẳn bên giải trí Tinh sẽ có lợi thế hơn công ty quản lý. Nhưng may thay, ảnh này nhìn thoáng qua có vẻ thân mật chứ thật ra chưa làm gì hết.

Vì vậy, giải trí Tinh có đến tìm công ty quản lý cũng chẳng moi được tiền.

Huống hồ, mọi người đều biết, Nguyễn Tinh Trầm có công khai yêu đương thật cũng không gây ảnh hưởng lớn.

Bởi vậy, giải trí Tinh không thương lượng với công ty nghệ sĩ mà đánh thẳng trên weibo. Không moi được tiền thì hưởng ké chút độ hot cũng không tồi.

“Mà lần này, giải trí Tinh giúp chúng ta được việc khá lớn.” Maggie sung sướng mở miệng. Nãy cô ấy hùng hổ hù dọa vậy chẳng phải do Nguyễn Tinh Trầm bị chụp ảnh hay yêu đương đâu.

Maggie sớm đã nói với Nguyễn Tinh Trầm rồi. Yêu đương không sao hết. Có điều, cô ấy phải biết. Bây giờ biết chuyện là giả, giọng điệu cô ấy hòa hoãn hơn, trò chuyện chút về việc mình sắp xếp: “Hôm nay chị mới nhận thêm kịch bản, phim kể về tình yêu của nữ minh tinh với nam bác sĩ.”

“Bên chế tác không tồi, số tập không dài, ăn theo thể loại ngọt ngào nhẹ nhàng. Giờ mọi người hay xem kiểu này lắm.”

“Diễn viên nam chưa định ai nhưng bên đó tính mời em đóng nữ chính. Thế nên, dựa theo suy nghĩ của chị, hiện chúng ta không trả lời vội. Đợi đến khi bộ phim tuyên truyền, có khi lại nổi hơn chút.”

Maggie là người đại diện vàng, chỉ trong chốc lát đã nghĩ được cách có lợi cho Nguyễn Tinh Trầm nhiều hơn: “Vừa hay, người trong ảnh chụp là bạn em. Em thương lượng với cậu ấy, nhờ cậu ấy giúp chút đi. Dù sao hiện hai người đều độc thân.”

“Tinh Trầm, em thấy sao?”

Nguyễn Tinh Trầm vẫn đang lướt bình luận. Càng xem, cô càng cau mày chặt hơn. Chờ Maggie nói xong, cô tắt loa ngoài, ngồi dựa vào sofa, nhắm mắt, quyết đoán từ chối: “Có thể nhận phim, nhưng scandal em cần công ty ra mặt phủ nhận.”

Cô biết, mình mà tìm Thẩm Tinh Hà xin giúp đỡ, anh ta sẽ đồng ý. Nhưng, cô không muốn làm phiền anh ta.

Huống hồ…

Còn có Cố Húc nữa.

Tuy biết mình và Cố Húc không có khả năng ở bên nhau nhưng cô không muốn phía mình hỗn loạn vì scandal.

Nghe vậy, Maggie không nói thêm.

Nhờ mấy sự kiện trước liên quan đến Cố Húc, Maggie đã nhìn thấu tính tình của Nguyễn Tinh Trầm. Ngày thường trông thì ngoan ngoãn nhưng lại là người cực kỳ có chính kiến. Phàm chuyện đã quyết định sẽ không sửa đổi. Mà cái kia cũng chỉ là hứng khởi nhất thời của Maggie, nên không thấy có gì khó chịu. Có câu trả lời, cô ấy không nhắc gì thêm, chỉ nói: “Được rồi. Nếu em không thích, chị sẽ báo cho phía công ty ra mặt.”

Nói xong, nghĩ đến việc cả ngày nay cô bận rộn, giọng Maggie nhẹ nhàng hơn: “Cả ngày mệt mỏi rồi, em đi ngủ sớm đi. Giờ chị sẽ liên lạc với công ty.”

“Cảm ơn chị Chu ạ. Vất vả cho chị rồi.” Chờ đến khi đầu bên kia cúp điện thoại, Nguyễn Tinh Trầm mới buông di động, hết xem lướt bình luận lại nhìn thời gian, đoán Thẩm Tinh Hà đã về nhà, cô trực tiếp gọi sang.

Điện thoại rung chuông chưa được hai tiếng đã có người nhận.

“Tiểu Trầm, sao thế?” Giọng nói dễ nghe của Thẩm Tinh Hà vang lên từ đầu bên kia, nghe không khác gì bình thường.

“Anh về đến nhà chưa?” Nguyễn Tinh Trầm nghe kỹ hơn chút thấy có tiếng xe, vội nói thêm: “Nếu anh còn lái xe, vậy chút nữa em gọi điện cho anh.”

“Không cần, anh về đến nhà rồi. Vừa dừng xe xong.”

Thẩm Tinh Hà nói xong liền tắt máy. Bên ngoài tuyết còn rơi nên anh ta không vội ra ngoài, điều chỉnh ghế ngồi chút rồi nói chuyện với Nguyễn Tinh Trầm: “Được rồi, em nói đi. Có chuyện gì thế?”

Nếu Thẩm Tinh Hà không lái xe, cô không cúp điện thoại nữa, bắt đầu nói việc trên weibo với anh ta.

“Anh xem weibo chưa?” Nguyễn Tinh Trầm không định quanh co lòng vòng, nghe giọng là thấy có ý xin lỗi, nói thẳng: “Em đọc trên weibo, thấy có người làm lộ ra thân phận của anh. Xin lỗi anh, là em làm anh bị ảnh hưởng.”

“Giờ em sẽ lên weibo phủ nhận.”

“Nhưng mà…”

Nguyễn Tinh Trầm chần chừ chút, ý xin lỗi càng rõ ràng hơn: “Chắc sau đó vẫn bị ảnh hưởng chút ít. Xin lỗi anh nhé!”

Giờ trên weibo có người quá sức nhàn rỗi. Mặc dù người trong cuộc đã đứng ra phủ nhận, đăng thông cáo nhưng vẫn còn rất nhiều người nhìn chằm chằm không buông. Đã thế, giờ họ biết cả Thẩm Tinh Hà là người thế nào.

Cô lo lắng nó sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Thẩm Tinh Hà.

Thật ra, lúc điện thoại vừa đổ chuông, Thẩm Tinh Hà đã đoán được Nguyễn Tinh Trầm muốn nói gì.

Ban nãy lái xe, có người bạn gọi cho anh ta nói chuyện này nên anh ta tiện tay lên weibo xem luôn, đã biết chân tướng.

Thật ra, anh ta không ngại gì khi mình lên hot search thế này, cũng không ngại việc có người hỏi thăm hay nhìn bằng ánh mắt khác thường. Ngược lại, anh ta rất vui, vì có cơ hội được đứng cạnh cô.

Dù là giả, anh ta vẫn thích.

Có điều.

Hình như cô không vui.

Bên trong xe hơi tối, Thẩm Tinh Hà ngồi tựa lưng vào ghế, cười nói: “Anh không sao, em không cần phải lo lắng cho anh. Ngược lại là em đấy, đừng có vì chuyện này mà giữ khoảng cách với anh.” Giọng điệu dịu dàng dừng chút rồi tiếp tục vang lên: “Trước kia, em còn gọi anh là anh trai cơ mà. Mặc dù chúng ta không có cơ hội ở bên nhau, nhưng Tinh Trầm à, em nên biết rằng, anh luôn đối xử với em như người nhà.”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Trầm hơi sửng sốt. Sau đó, cô nhớ đến lần đầu tiên mình được cô Lý đưa về nhà.

Đó là lần đầu tiên cô đến thành phố A, vứt bỏ tất cả để bước vào một hoàn cảnh lạ lẫm. Cô dùng vẻ mặt lạnh băng để ngụy trang thành bề ngoài bình tĩnh. Khi ấy, cô quen Thẩm Tinh Hà.

Chàng thiếu niên đó nhiệt huyết, rạng rỡ như ánh mặt trời. Mặc dù bị cô nhiều lần lạnh nhạt nhưng không hề tức giận. Không chỉ vậy, khi ở trường, anh ta cũng hay ra mặt bảo vệ cô.

“Em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em.”

“Đừng sợ, em cứ coi anh như người thân của mình đi.” Trong trí nhớ, Thẩm Tinh Hà từng nói với cô như vậy.

“Anh Tinh Hà.”

Đã lâu lắm rồi, Nguyễn Tinh Trầm không gọi như vậy. Nhắc đến khoảnh khắc đó, lời đến đầu lưỡi lại hơi xa lạ. Cô khép hai mắt lại, nói với Thẩm Tinh Hà: “Cảm ơn anh, và…” Tạm dừng giây lát, cô mới nói tiếp: “Xin lỗi anh.”

Cô không phải kẻ ngốc.

Đương nhiên nhìn ra được tình cảm của Thẩm Tinh Hà.

Nhưng phần tình cảm đó, cô không có cách nào báo đáp.

Thẩm Tinh Hà luôn rất thông minh, sao có thể không nghe ra ý trong câu nói? Anh ta đưa tay chắn tầm mắt, cười: “Ngốc quá, có gì phải xin lỗi đâu. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, muộn rồi đấy, em nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ngủ ngon.”

“Ừm, em cũng thế, ngủ ngon.”

Nguyễn Tinh Trầm cúp điện thoại, ngồi tựa vào ghế sofa, giữ im lặng thật lâu, trong chốc lát chẳng muốn làm cái gì cả. Đợi trả lời xong hết tin nhắn bên wechat, cô mới mở weibo, đăng bài: [Người trong ảnh là bạn tôi, không yêu đương.]

Sau đó, cô không quản việc trên weibo nữa, mở lại wechat, nhấn vào giao diện trò chuyện với Cố Húc, gửi tin: [Thầy Cố à, xin lỗi anh nhé, ban nãy điện thoại em hết pin nên không nhắn tin ngay được. Em về đến nhà rồi.]

Nghĩ đến vụ việc hỗn loạn trên weibo, Nguyễn Tinh Trầm đoán Cố Húc cũng đã thấy. Sau một hồi do dự, cô lại gửi thêm tin nữa: [Hot search trên weibo là tin giả đấy. Em không yêu đương. Đã phủ nhận ạ.]

**

Phía nhà cũ nhà họ Cố vẫn rất náo nhiệt.

Nhóm người ngồi chơi bài có người quá may mắn, vui vẻ đến mức phát bao lì xì.

Cố Húc không tham gia, chỉ dính chặt lấy ghế sofa. Tính toán thời gian định gửi tin cho cô gái nhỏ thì phát hiện wechat thông báo có hai tin cô gửi đến. Ánh mắt anh dừng trên tin thứ hai. Khuôn mặt vốn u ám nay lại như mặt trời rẽ mây ló đầu, bừng sáng lên, trông hết sức vui vẻ.

Bé con của anh mà.