Crush Tuyệt Nhất Thế Giới

Chương 72

Hot search trên weibo không mảy may ảnh hưởng gì đến những người ở homestay, thậm chí còn không một ai nhắc tới nó. Mọi người vẫn ăn cơm như bình thường, cần trò chuyện thì trò chuyện. Không biết có phải Nguyễn Tinh Trầm nghĩ thông suốt rồi không mà không tránh né Cố Húc… nhưng, độ hot trên weibo không thuyên giảm.

Cố Húc luôn là nam minh tinh đứng đầu bảng hot topic hàng năm, còn Nguyễn Tinh Trầm dù sao hiện tại cũng là nữ diễn viên đang nổi.

Nếu hai người họ thật sự yêu nhau, đề tài này có khả năng chiếm cứ hot search suốt một tháng.

Đáng tiếc, biểu hiện của hai người trên show quá đỗi tự nhiên, fan hai bên cũng chẳng hiểu bị làm sao. Trước kia vừa lên hot search là cấu xé nhau, giờ không hề phối hợp tăng nhiệt cho trọng tâm câu chuyện, yên lặng giới thiệu show, giới thiệu phim ảnh. Dần dà, vì không ai phối hợp góp độ hot nên đề tài ấy yên lặng chìm xuống.

Ngược lại, show càng ngày càng có sức hút.

Show vốn rất flop, chẳng mấy ai xem nhưng sau vì có Cố Húc xuất hiện nên cũng tạo được sức hút nho nhỏ. Giờ thêm “khuy áo dẫn đến đồn đoán yêu đương”, mọi người lại thi nhau vào xem. Ban đầu, ý định của bọn họ toàn là vào soi Nguyễn Tinh Trầm với Cố Húc, xem xem có đào ra được bí mật nào giữa họ không.

Nhưng xem một hồi, lại bị nội dung show hấp dẫn.

Sáu khách mời chính của chương trình, ai cũng có ưu điểm.

Tuy Chu Thiên trầm mặc ít nói nhưng nấu nướng cực đỉnh. Theo như cậu nói thì trước kia cậu từng làm nhân viên một tiệm cơm, học được chút ít. Cư dân mạng tỏ vẻ: “Thiên Thần mà không đầu quân vào ngành thể thao điện tử thì mở nhà hàng cũng được ạ.”

Hứa Thu Thu là một cô nàng nhanh mồm nhanh miệng. Dù nói hơi nhiều nhưng hát khá hay, rất hài hước đáng yêu. Nơi nào có cô nàng, bầu không khí tuyệt đối sẽ không ngượng ngùng.

Ôn Uyển khá kiệm lời nhưng cũng hay kẻ tung người hứng với Hứa Thu Thu, rất hút mắt, cư dân mạng gọi hai người họ là “tình chị em xã hội chủ nghĩa”.

Tô Tạ là người có tuổi nghề lớn nhất, không có gánh nặng thần tượng, đàn hát gì đó đều biết, giọng hát dễ nghe lại cực cuốn hút. Nhưng, điểm hút mắt nhất của anh ta chính là cụm “bà xã tôi” không rời khỏi miệng quá ba câu. Mỗi lần nhắc đến vợ, hai mắt như phát sáng, cách màn hình cũng có thể đút cho mọi người cả tô ‘cơm chó’.

Lê Tiếu nhỏ tuổi nhất nhưng cực nhiều fan. Thuộc kiểu già trẻ gái trai, ai cũng thích. Trước kia, cậu theo đuổi hình tượng lạnh lùng cao ngạo, cơ mà ở chung lâu mới biết cậu phản ứng chậm chạp lại hay lơ mơ. Mỗi lần cậu xuất hiện trước khung hình, sẽ có một đám fan mẹ, fan chị ùa vào kêu gào: [Em trai tui (con trai tui) đáng yêu quá!!!]

Về phần Nguyễn Tinh Trầm…

Thoạt nhìn, cô chẳng có điểm gì nổi bật. Không nói nhiều, cũng không quá thích việc thể hiện trước máy quay. Nhưng thật ra, chỉ cần cô xuất hiện, mọi người đều không tự chủ được dời ánh mắt về phía cô. Cô xinh đẹp lại dịu dàng, ngồi đó tựa bức tranh thủy mặc mang theo hơi ẩm mưa phùn của vùng sông nước Giang Nam, khiến cho người ta tim đập thình thịch.

Sáu người ở chung rất hòa hợp. Đôi khi, nhìn họ không giống đang quay show thực tế mà là một nhóm bạn bè quen thân đã lâu ở với nhau.

Giờ nhịp sống của xã hội đang ngày một nhanh hơn. Vốn mọi người không chịu nổi tiết tấu chậm, có điều dần dà, họ phát hiện ra sự nóng nảy của mình đang dần vơi bớt, bình tâm hơn. Nhiều lúc, chỉ ngồi xem các khách mời trò chuyện ăn cơm thôi, khóe miệng họ cũng không tự chủ được mà cong nhẹ.

Đến chiều ngay thứ ba, Cố Húc nói lời tạm biệt chương trình.

Anh là khách mời đầu tiên, cũng là người rời khỏi homestay đầu tiên, mọi người có chút không nỡ.

Có điều, trên đời này chẳng có bữa tiệc nào là không tàn. Dù có luyến tiếc thì cũng không thể khư khư giữ anh lại. Người không nỡ nhất là Nguyễn Tinh Trầm. Cô cúi đầu suốt, có không thấy biểu cảm của cô thì ai cũng biết rõ, giờ tâm trạng cô không tốt. Giờ thì cả khách mời lẫn nhân viên công tác theo đoàn đều biết hai người Nguyễn Tinh Trầm, Cố Húc đang qua lại với nhau.

Vì vậy, tạm biệt xong, Tô Tạ bảo Nguyễn Tinh Trầm rằng: “Tinh Trầm, em tiễn Cố Húc ra ngoài đi.”

Cho hai người một cơ hội ở chung.

Anh ta vừa dứt câu, trên live stream lập tức ồn ào, người kích động nhất là fan, một loạt bình luận chạy ngang nói: [Cuối cùng tôi cũng chờ được tới giây phút hai người ở riêng rồi sao?]

Đáng tiếc, tổ chương trình không cho fan có cơ hội thấy.

Họ rất tự nhiên thu camera lại, không hề có ý tăng thêm độ hot cho chương trình, tùy tiện lấy một cảnh hai người ra ngoài rồi chuyển sang quay tiếp cảnh trong homestay.

Lúc này, hai người ở bên ngoài.

Hành lý của Cố Húc đã sớm có người khuân lên xe.

Anh quay sang nhìn cô gái nhỏ đi cạnh mình, cứ cúi đầu không nói một lời, bỗng nhiên dừng bước, hỏi: “Em không nỡ?”

“Vâng.”

Giọng Nguyễn Tinh Trầm có chút rầu rĩ.

Thấy cô như vậy, Cố Húc cười: “Không lo người khác phát hiện ra chuyện của hai chúng ta nữa à?”

“Em…”

Nghe vậy, mặt Nguyễn Tinh Trầm ửng đỏ. Cô cúi đầu thêm một lúc mới nhẹ giọng nói: “Không phải bọn họ biết cả rồi sao?” Hot search trên weibo không bị xóa, bạn bè dồn dập kéo tới hỏi có phải người yêu nhau không. Đến mấy người ở cùng homestay cũng biết. Tuy họ không nói ra miệng nhưng trong lòng sáng tỏ như gương.

Cố Húc cười nhẹ, nắm lấy tay cô, chậm rãi nói: “Vốn anh định bảo em rằng, nếu em không muốn người khác biết, anh có cách. Nhưng mà, anh không muốn…” Khi nói, anh hơi cúi đầu, miết nhẹ tay cô: “Anh không muốn giấu em đi. Anh muốn nắm tay em, đi đến đứng trước mặt mọi người.”

“Nói với bọn họ rằng, đây, là bạn gái của tôi.”

Mặt Nguyễn Tinh Trầm bớt đỏ. Cô ngẩng lên nhìn Cố Húc, chưa kịp nói gì đã nghe anh bảo: “Em có trách anh không? Hình như anh không tuân thủ những gì đã hứa hẹn với em?”

Đời này, anh rất ít hứa hẹn.

Phàm là đã hứa, đều sẽ tuân theo.

Nhưng hiện tại, anh không muốn tuân theo nữa. Với tác phong quân tử của anh, anh cực muốn có thể thoải mái hôn cô, ôm cô ở bất cứ đâu.

Nguyễn Tinh Trầm vẫn luôn ngẩng đầu nhìn Cố Húc, ngắm đôi mắt lấp lánh của anh, thấy bên trong ẩn chứa sự lo lắng. Bỗng, cô bật cười, mặt mày cong cong như vầng trăng non, khóe miệng nhếch nhẹ tạo thành độ cong đẹp. Cô siết chặt tay Cố Húc, nhón chân, hôn lên khóe môi anh.

Thấy anh ngẩn ngơ, cô dịu dàng nói: “Không trách.”

Cô nghĩ kỹ rồi. Nếu mọi người đã biết thì không cần phải che giấu nữa. Chuyện tương lai, cô không muốn nắm rõ nữa.

Nhưng, cô muốn trân trọng hiện tại, trân trọng những ngày được bên anh.

Những ngày được ở cạnh Cố Húc.

Cố Húc thoáng thất thần. Anh không ngờ cô gái nhỏ lại dám hôn mình trước mặt mọi người. Tuy xung quanh không có camera nhưng mấy người ở trong homestay thường xuyên lia mắt sang bên này, còn mấy nhân viên của chương trình… Có điều, anh chỉ thất thần trong tích tắc, rất nhanh đã khôi phục tinh thần, mỉm cười.

Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được.

Anh cúi đầu, khom lưng đặt một nụ hôn lên trán cô, giống hệt cái hôn ở ban công đêm đó.

“Chờ em về, anh sẽ tặng em một bất ngờ.” Anh thì thầm bên tai Nguyễn Tinh Trầm.

Bất ngờ?

Mắt Nguyễn Tinh Trầm lộ ra tia nghi hoặc.

Đáng tiếc, Cố Húc không cho cô đáp án ngay, duỗi tay xoa đầu, cười: “Vào đi, bên ngoài gió lớn.”

“Vâng.”

Nguyễn Tinh Trầm không phải kiểu người quá hiếu kỳ, thấy Cố Húc không chịu nói thì không hỏi nữa, chỉ dặn dò vài câu rồi đi vào homestay dưới cái nhìn chăm chú của anh. Lúc vào, tuy người trong nhà không ai nói gì nhưng rõ ràng, ánh mắt họ đều ẩn chứa ý cười.

Cô lại xấu hổ.

**

Một tháng sau, chương trình [Hoan nghênh bạn tới nhà tôi làm khách] kết thúc viên mãn.

Một show thực tế vốn chẳng ai quan tâm, nay đã vươn lên thành show đứng top đầu, trở thành một con hắc mã danh xứng với thực, nâng cao độ nổi tiếng của sáu khách mời chính. Thậm chí, còn có người gọi cho đạo diễn chương trình, hỏi bao giờ chương trình quay mùa tiếp theo, dù không thể làm khách mời chính thì làm khách mời ba ngày thôi cũng được.

Đã là giữa tháng ba rồi.

Lúc mới tới, thời tiết rất lạnh, bọn họ mang toàn quần áo mùa đông. Không ngờ chỉ sau một tháng thôi, nhiệt độ đã tăng lên kha khá.

Ai trong số họ cũng thấy man mác buồn. Suốt một tháng, sớm chiều ở chung, đột nhiên bảo phải rời đi, ai mà nỡ bỏ đi ngay? Cơ mà cũng nhờ một tháng này, bọn họ đã tập được thói quen nói lời chia tay. Có lẽ, đời người chính là như thế. Bạn sẽ gặp được rất nhiều người trong cuộc đời mình, và cũng phải chia xa rất nhiều người.

Nhưng, chỉ cần đã từng quen nhau, thì đều không hối tiếc.

Mọi người cười nói xong thì đứng lại chụp một bức tập thể rồi nối đuôi nhau kéo hành lý ra bên ngoài, rời đi. Bên ngoài homestay giờ không còn quạnh quẽ như trước kia nữa, trợ lý của mọi người tới hết, rất náo nhiệt. Họ đang đợi ở bên ngoài.

Lâm Hạ không gặp Nguyễn Tinh Trầm suốt một tháng trời, thấy cô lập tức chạy ra đón, ngó trái ngó phải quan sát trên dưới, không thấy gầy đi mới thở phào: “Chị Tinh, em nhớ chị muốn chết.”

“Chị cũng nhớ em.”

Nguyễn Tinh Trầm cười nói. Cô định chào tạm biệt nhóm Hứa Thu Thu xong thì lên xe nhưng chưa bước được mấy bước, đằng sau đã vang lên tiếng Chu Thiên: “Tinh Trầm, chị chờ một chút.”

Cô quay đầu nhìn.

Thấy Chu Thiên ở đằng sau, cô cười: “Tiểu Thiên, sao thế?”

“Tôi…”

Chu Thiên do dự nhìn thoáng qua Lâm Hạ.

Lâm Hạ là fan trung thành của show, biết chị Tinh trước kia từng giúp Chu Thiên, mà cũng siêu có thiện cảm với tuyển thủ E-sport đối diện này nên đưa ra đề nghị cực kỳ thân thiện: “Chị Tinh, em giúp chị mang hành lý lên xe trước nhé.” Dứt câu, cô nàng xách đồ lên xe.

Đợi người đi rồi, Chu Thiên mới quay lại nhìn Nguyễn Tinh Trầm, nhẹ giọng nói: “Tôi có thể, ôm chị một cái không?” Lúc nói, mặt và lỗ tai cậu đỏ ửng, hoàn toàn khác dáng vẻ lúc chơi game.

Nguyễn Tinh Trầm sửng sốt, nhưng rất nhanh đã mỉm cười: “Được chứ.”

Cô cười cười đi qua, giang tay ôm Chu Thiên, nói lời chúc phúc với tư cách của một người chị gái: “Cố lên nhé.”

Chu Thiên không ngờ Nguyễn Tinh Trầm lại đồng ý nhanh tới vậy, còn chủ động đi qua ôm mình, cả người choáng váng như sắp ngất. Hồi lâu sau, cậu mới lấy lại tinh thần, chần chừ vươn tay qua, ôm hờ cô. Thậm chí, còn sợ mình sẽ mạo phạm người nên nhanh chóng buông tay.

Nhưng ngay lúc buông, cậu lại nói: “Chị phải thật hạnh phúc nhé.”

**

Nguyễn Tinh Trầm về đến thành phố A cũng là lúc trời về khuya.

Lúc vừa rời khỏi homestay, cô đã nhắn tin cho Cố Húc, nói: “Em đang về.” Cố Húc chưa trả lời, cơ mà cô cũng không còn miên man suy nghĩ giống một tháng trước, tắt máy, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Về đến tiểu khu, Lâm Hạ giúp cô bê đồ lên tầng.

Nguyễn Tinh Trầm thấy đã muộn nên không giữ cô nàng lại dọn dẹp hộ mình, dặn dò cô nàng đi đường cẩn thận rồi để người về.

Bình An ngủ nguyên buổi chiều trên xe, giờ tinh thần phấn chấn, vừa được thả khỏi balo mèo là tung tăng nhảy nhót. Nguyễn Tinh Trầm kệ nó, vừa định lấy di động ra gửi tin nhắn cho Cố Húc thì chuông di động reo.

Là Cố Húc gọi đến.

“Alo.”

“Về đến nhà rồi?” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng Cố Húc.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Nguyễn Tinh Trầm cười nói: “Em vừa về đến nơi, chưa kịp dọn đồ. Anh đang ở đâu đấy?”

“Em ra đây.”

Ra ngoài?

Không lẽ Cố Húc đang ở đây?

Nguyễn Tinh Trầm lấy làm lạ. Tuy thấy kỳ quái nhưng trước nay cô rất nghe lời Cố Húc, vẫn đứng dậy ra mở cửa. Mở cửa rồi, thấy bên ngoài không có ai, đang định hỏi lại anh thì thấy cửa nhà phía đối diện bật mở.

Người cô luôn nhớ mong đang đứng dựa vào cửa, cầm di động cười với cô, nói: “Bất ngờ của em, tới rồi đây.”