Cứ Ngỡ Là Không Yêu Em

Chương 17

Ngô Thế Huân, anh hỏi tôi có sợ hay không? Anh nói xem.

“Nếu như khóc không được tính là sợ hãi thì là không sợ.”

Ngô Thế Huân nhíu mày lại, chỉ là Lộc Hàm không nhìn thấy. Lộc Hàm lúc này lại chỉ nghe được tiếng nhịp đập của trái tim Ngô Thế Huân.

“Để em chịu khổ rồi!”

“Thụ sủng nhược kinh đó, không cần phải thấy có lỗi! Chúng ta, không phải chính là loại quan hệ như vậy sao? Nhìn thấy dáng vẻ tôi như vậy, những người giống như anh không phải càng hưng phấn hay sao?”

Những người giống như tôi…Lộc Hàm, em thấy tôi đáng ghét đến vậy sao…

“Tôi nói thật, không phải đùa với em.”

Lộc Hàm không nói gì, chỉ nằm trong lòng Ngô Thế Huân không động đậy. Mùi hương của Ngô Thế Huân, thật ra rất dễ ngửi, nhàn nhạt thôi mà rất thích, nhưng anh ta lại là Ngô Thế Huân…

“Tôi tối nay sẽ không về!”

“Cái gì?”

“Muộn rồi, lười về!”

“Nhưng Nghệ Hưng đã ngủ ở phòng ngủ rồi! Anh định ngủ sô pha sao? Anh vẫn nên về trước đi!”

“Trong phòng đọc sách không phải còn có giường sao?”

“Đó là…”

Giường của Lộc Hàm, không phải chỉ là tuỳ tiện đặt ở phòng đọc sách đâu, bởi vì cậu bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.

Lộc Hàm thích nằm trên chiếc giường, một chiếc giường đầy tràn mùi của cậu. Nằm ở bên trên cứ như là đi vào giấc mộng, cho nên, người khác không thể lên giường của cậu. Nhưng mà, có những lúc Trương Nghệ Hưng đến chơi, bọn họ buổi tối thích nằm trên giường chơi game, cho nên có lúc Trương Nghệ Hưng cũng sẽ ngủ lại. Tuy là có thể chấp nhận, nhưng cậu vẫn thích chiếc giường của một mình mình hơn. Cho nên, ở trong phòng khách mới đặt thêm chiếc giường kia. Điều này Trương Nghệ Hưng cũng biết, cho nên, không có ai động qua chiếc giường đó ngoại trừ Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân muốn ngủ ở đó…Anh ta là đường đường là chủ tịch, ông chủ lớn, ngủ sô pha…nói thế nào cũng không được…hơn nữa quan hệ của cậu và anh ta…đừng nói đến giường, anh ta mà muốn dỡ bỏ cả nhà của cậu, cậu cũng không có cách nào phản kháng.

“Vậy anh đi đi, tôi ngủ cùng Nghệ Hưng.”

Lộc Hàm vừa định đứng dậy, lại bị Ngô Thế Huân kéo lấy tay. Lực của Ngô Thế Huân rất nhẹ, ánh mắt cũng không mạnh mẽ như mọi khi, còn có vẻ mơ màng lạc trong đôi mắt của Lộc Hàm vậy. Loại cảm giác này…kỳ lạ, diệu kỳ, khó nắm bắt cũng không dám nắm bắt.

Đây không phải là lần đầu tiên, lúc này cả cậu và Ngô Thế Huân…đều không bình thường.

Dần dần, động tác cũng chậm lại, Lộc Hàm không phản đối cũng chẳng chống cự, theo cử động của Ngô Thế Huân mà từ từ ngồi xuống sô pha. Vẫn luôn nhìn thẳng vào Ngô Thế Huân, giống như bị pháp thuật của anh mê hoặc không dời được ánh mắt, cũng không cử động được thân thể.

“Lộc Hàm…” Ngô Thế Huân giơ tay lên khẽ chạm vào mặt cậu, đôi mắt nhu tình từ sớm đã gạt bỏ khuôn mặt lạnh lùng mọi khi của anh.

“Xin lỗi em!” Lúc đầu tôi đã làm em sợ hãi, làm em tổn thương…

Lần thứ hai rồi, đây là lần thứ hai Ngô Thế Huân nói xin lỗi với Lộc Hàm, nguyên nhân đều là vì Lộc Hàm bị tổn thương, một lần tổn thương thân thể cậu, một lần là tổn thương trái tim cậu.

Lộc Hàm không ngờ đến Ngô Thế Huân đột nhiên lại xin lỗi, điều này làm đầu óc Lộc Hàm mơ hồ. Lời xin lỗi chân thành của người kiêu ngạo như vậy khiến cho Lộc Hàm không có thời gian để quan tâm đến lý do tại sao, cảm xúc trong trái tim cậu lúc này giống như mặt hồ vô cùng mềm mại cùng dịu dàng.

Môi Ngô Thế Huân từ từ tiến đến gần, Lộc Hàm cũng chậm rãi nhắm mắt lại, Ngô Thế Huân đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cậu, sau đó mới từ từ cạy mở khớp hàm, từ tốn tìm kiếm cái lưỡi linh hoạt quấn lấy…Thân thể cũng bị Ngô Thế Huân ép tựa vào sô pha, eo bị anh ta ôm lấy, một tay bị Ngô Thế Huân nắm chặt, tay còn lại, cậu nắm lấy góc áo của Ngô Thế Huân. Lộc Hàm lần này hai má cũng không đỏ ửng lên, còn chủ động tự lấy hơi, cùng với Ngô Thế Huân tiếp tục kéo dài nụ hôn…cho đến tận khi, má cậu ửng đỏ mới thôi.

“Sắp sưng rồi này!” Ngô Thế Huân cười, ngón tay chạm nhẹ lên đôi môi hồng nhuận ướt át của Lộc Hàm. Còn Lộc Hàm, cũng chỉ đỏ mặt cúi đầu xuống không trả lời.

“Đi đi!” Ngô Thế Huân lại hôn nhẹ lên đôi môi Lộc Hàm một cái, thân mật giống như những người đang yêu vậy.

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân một chút, sau đó gỡ mình ra khỏi vòng tay đang ôm cậu của anh, đứng dậy rời khỏi.

Nói thật lòng, khoảnh khắc rời khỏi vòng tay kia, trái tim cậu đều đập mạnh thình thịch thình thịch…

————————

Lộc Hàm quay lại phòng ngủ, Trương Nghệ Hưng đã ngủ say rồi, nhưng vẫn là bộ dạng không có cảm giác an toàn nhue trước. Cậu cũng nằm xuống, ôm lấy Trương Nghệ Hưng, tuy là bản thân mình cũng không to cao gì nhưng vẫn có thể ôm cậu ấy vào lòng, cho cậu ấy chút ấm áp, cho cậu ấy cảm giác an toàn. Lộc Hàm lúc nằm trong lòng Ngô Thế Huân cũng cảm nhận được, cho nên cái ôm này, thật có thể khiến người khác an lòng.

Lại nghĩ đến Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm trong đầu thật loạn, không có cách nào ngủ được, hai mắt không chớp nhìn ra ngoài cửa sổ.

Là bắt đầu từ lúc nào, trong lòng cậu bất giác có thứ cảm xúc này.

Lần đầu tiên gặp mặt, rõ ràng chỉ là vì lợi ích bẩn thỉu, nhưng dần dần lại quên đi nỗi đau lúc mới đầu. Từng chút quan tâm, từng chút hành động, từng chút dịu dàng, những gì cậu nhớ từ lâu đã không còn chỉ là nhiệm vụ của bố giao nữa, sự quan tâm từ lâu cũng không còn chỉ là vì để ý tình hình nguy cấp của công ty đã được giải quyết hay chưa.

Mà là vì anh ấy, Ngô Thế Huân, toàn bộ đầu óc của cậu đều là Ngô Thế Huân, lúc tốt cũng như lúc xấu. Tại sao? Anh đã huỷ một đời của cậu như vậy, vậy mà cậu vẫn có hảo cảm. Tuy rằng không dám thừa nhận, nhưng sự thật đúng là không thể lừa gạt bản thân.

Có lẽ cũng vì mấy năm nay bản thân cậu quá cô đơn, cho nên những loại cảm xúc như vậy cậu hiếm khi nhận được. Phẫn nộ cực đoan, tuyệt vọng, tổn thương, còn có xù lông, yêu thích cùng động. Lần đầu tiên nghe được có người thành thật như thế nói “thích mình”, mặc dù là lúc làm tình trên giường, nhưng trong lòng cậu vẫn là chả ra gì mà cảm động.

Cái anh ấy thích có lẽ chỉ là thân thể mình mà thôi. Loại yêu thích đó, cũng chỉ là nhất thời, không biết đến lúc nào anh ấy thấy chán ghét sẽ vứt mình cho tên già nào đó chăng?

Nhưng mà, chính bản thân mình lại bị sự ôn nhu ấm áp ấy mê hoặc…

Lộc Hàm, không được, mày không được có tình cảm quá phận với anh ấy…

————————————

Sau khi nhìn theo Lộc Hàm bước vào phòng ngủ, Ngô Thế Huân cũng quay lại phòng đọc sách, trời sắp sáng rồi cũng nên đi ngủ thôi.

Nằm lên trên giường của Lộc Hàm, mùi sữa thơm trên chăn gối quẩn quanh nơi mũi anh, Ngô Thế Huân rất tò mò, sao chiếc giường này lại toàn mùi của Lộc Hàm như thế. Chẳng lẽ cậu ấy ngày nào cũng ngủ ở đây sao? Vậy phòng ngủ kia thì để làm gì?

Mùi hương này khiến Ngô Thế Huân an tâm, nhưng lại làm anh nhớ Lộc Hàm rồi!

Lộc Hàm…

Lúc hôn cậu ấy khi nãy, nhìn cậu ấy ngoan ngoãn tiếp nhận làm anh rất vui mừng. Giống như thời gian chợt dừng lại, chỉ còn lại nụ hôn giữa cậu và anh mà thôi.

Chị gái nói không sai, bé con rất dễ bị cảm động, trong lòng em ấy nhất định cũng có tia hảo cảm dành cho mình, dù sao mình cũng đã rất ôn nhu với em ấy mà!