Cứ Ngỡ Là Không Yêu Em

Chương 33

“Sao đột nhiên lại đến tìm tôi?”

Thanh âm mềm mại truyền đến tai Ngô Thế Huân, một cỗ nhiệt khí phập phồng thổi trước ngực làm toàn thân anh ngứa ngáy.

“Không phải đột nhiên, mà là tất nhiên.”

“Hả?”

“Em cũng tự mình nói rồi, nếu như tôi không muốn để em đi, em nhất định cũng không chạy thoát được, mấy ngày qua cứ xem như là cấp cho em mấy ngày phép nghỉ ngơi, để em ra ngoài thư giãn tinh thần, từ từ suy nghĩ.”

“Nếu như đã hưởng thụ đủ phúc lợi mà tôi cho, thì phải quay về cùng tôi, ngoan ngoãn ở lại bên tôi, đã nghe rõ chưa?”

Rất lâu sau vẫn không có câu trả lời, Ngô Thế Huân có chút không vui, cấu nhẹ một cái vào eo thon của Lộc Hàm.

“Tôi nói em nghe rõ chưa?”

“À…ừ ừ!”

Lúc nãy không phải là đang nghĩ cách phản đối, mà là xấu hổ không muốn đồng ý nhanh như thế, cho dù trái tim đầy ắp nguyện ý đón nhận, nhưng mà nếu như phải trực tiếp thổ lộ vẫn ngại ngùng lắm khuôn mặt liền ửng đỏ khó nói ra lời.

“Sớm đồng ý thì có phải đỡ bị giày vò không, đúng là bé ngốc mà, eo còn đau không? Tôi giúp em xoa xoa!”

“Không, không, không đau, không cần đâu!!!”

Nhìn thấy đôi mắt Lộc Hàm cụp xuống, lông mi dài hơi khẽ động đậy, Ngô Thế Huân liền nở nụ cười xấu xa sau đó đột nhiên ôm lấy Lộc Hàm để cậu nằm lên người mình, cậu đành phải chống chân dậy ngồi trên người anh.

“Anh, anh làm gì thế…Bỏ tôi ra…”

“Tối qua nhiệt tình như thế lại không đau sao, nếu thấy nhàn rỗi quá, trạng thái của em cũng tốt, chúng ta làm chút chuyện không nhàm chán giết thời gian có được không?”

Tay giật mạnh một cái, áo choàng tắm trên người Lộc Hàm trượt xuống, để lộ toàn bộ trước mặt Ngô Thế Huân, thân thể trắng nõn lại bóng loáng vẫn còn chi chít dấu hôn.

“Không được…Đau…”

“Hừ, tôi biết ngay mà, lần sau không cho phép như thế nữa phải nói sự thật!”

“Ừ…”

Ngô Thế Huân xoay người lại đặt Lộc Hàm nằm xuống giường, sau đó tiếp tục ôm cậu ngủ thêm…

——————————————————

Cho đến tận buổi trưa, Lộc Hàm mới quay trở lại căn nhà gỗ của Bạch Hiền, lúc này hai người kia đang nấu cơm trưa, vừa nhìn thấy Lộc Hàm trở về, Bạch Hiền vội vàng đặt rổ rau đang rửa trong tay xuống, lau lau tay rồi chạy qua đón Lộc Hàm.

“Lộc Lộc, tối qua cậu đi đâu thế? Gọi cuộc điện thoại xong thì không về nữa, có chuyện gì có vẻ gấp vậy!”

“Để anh lo lắng rồi!”

“Không sao, nhưng mà rốt cuộc có chuyện gì?”

“Ừ thì…anh ấy đến tìm tôi rồi!”

Nói xong, Lộc Hàm hướng ánh mắt nhìn ra bên ngoài, trên khuôn mặt liền lộ ra nụ cười.

Bạch Hiền vẫn luôn đoán không sai, cậu vẫn luôn cho rằng đằng sau Lộc Hàm nhất định có một người yêu cậu ấy hoặc là người cậu ấy yêu, còn vì sao một mình Lộc Hàm lại đến thành phố C, có lẽ chẳng qua là do cậu ấy muốn chạy trốn tình yêu mà thôi.

“Anh ta có yêu cậu không?”

“Không biết…có lẽ là có! Nhưng mà tôi yêu anh ấy, Bạch Hiền anh nói đúng, tôi sẽ không trốn chạy nữa!”

Nhìn vào đôi mắt kiên định đầy quyết tâm của Lộc Hàm, Bạch Hiền vốn dĩ muốn nói điều gì đó, nhưng mà đến cuối cùng cũng không mở lời, chỉ cười cười vỗ nhẹ vào vai Lộc Hàm.

“Ừ, hãy đi theo tiếng trái tim cậu mách bảo!”

Cho dù có không yên tâm Lộc Hàm đơn thuần thế kia rốt cuộc đang yêu người như thế nào, rốt cuộc có hạnh phúc hay không, nhưng dù sao tuổi còn trẻ cũng cần phải mạo hiểm, mạo hiểm với chính cả trái tim mình, có rất nhiều chuyện không phải cứ nói như thế là có có thể tránh được, nếu như vẫn phải trải nghiệm có trốn cũng không thoát.

Bạch Hiền cùng Lộc Hàm thu dọn đồ đạc, động tác của hai người rất chậm, là do thời gian còn dài? Hay là cố ý đây?

Phác Xán Liệt vẫn ở trong phòng bếp nấu cơm, cũng không ra ngoài anh để không gian riêng cho hai người bọn họ tâm sự.

“Bạch Hiền…Chúng ta sau này, còn có thể gặp lại không?” Bạch Hiền đang gấp quần áo nghe thấy thế động tác liền khựng lại, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Đúng rồi…Cho dù không muốn nói đến lời chia tay này, nhưng mà cũng đâu thể tránh được. Cho dù từ lúc quen biết đến lúc phải chia tay Lộc Hàm, thời gian còn chưa đến một tuần, nhưng Bạch Hiền thật sự rất quý mến Lộc Hàm, cậu ấy là một chàng trai tốt bụng lại lương thiện, lần chia tay này đúng là không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.

Giữa bọn họ mà nói trong cuộc đời này có lẽ cũng chỉ là những người bước ngang đời nhau, chỉ là vị trí của nhau trong lòng đối phương có chút quan trọng.

Bạch Hiền từng nói với Lộc Hàm, cậu và Phác Xán Liệt là những con người nay đây mai đó, tình yêu của bọn họ luôn được trải nghiệm trên những chuyến đi. Tại một thành phố bọn họ không bao giờ ở quá ba tháng, bởi vì từ khi Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền cùng gia đình đoạn tuyệt quan hệ, Phác Xán Liệt đã nói:

“Phác Xán Liệt anh, sẽ dùng năng lực của chính bản thân mình, đưa em đi khắp chân trời góc bể, đến với mọi ngóc ngách trên thế giới này, để thế giới này ở mỗi nơi đã đi qua đều ghi lại dấu ấn tình yêu của chúng ta.”

“Đương, đương nhiên a!”

“Lộc Lộc, nếu cậu nhớ tôi có thể gọi điện cho tôi mà, tôi nhớ cậu cũng sẽ làm thế. Nếu anh ta dám bắt nạt cậu, tôi nhất định sẽ đến đưa cậu đi, bảo vệ cậu, hắc hắc!”

“Ừ…cảm ơn anh, Bạch Hiền!”

Bạch Hiền cảm nhận được nỗi buồn man mác trên người Lộc Hàm, muốn đùa một chút để làm dịu không khí mà lại không biết nên mở lời thế nào.

“Ừm…Lộc Hàm này, anh ta đang ở đâu?”

“Anh ấy…ở bên kia đường đợi tôi!”

“Đến bữa cơm cuối cùng cũng không được ăn cùng nhau hả?”

“Tôi…Bạch Hiền…”

Bạch Hiền tiến lên trước, ôm lấy Lộc Hàm sau đó còn vuốt vuốt lưng cậu.

“Thôi nào, không ăn thì thôi, đừng có buồn mà, cũng không phải sẽ không gặp lại nữa…Đúng rồi…tôi có cái này muốn tặng cậu!”

Đợi đến khi Bạch Hiền quay lại, Lộc Hàm đã kéo theo hành lý đi đến phòng khách, còn đang nói chuyện cùng Phác Xán Liệt.

“Tiểu Bạch đến rồi à, em cầm cái gì thế?”

Theo giọng nói của Phác Xán Liệt, Lộc Hàm cũng quay đầu lại nhìn, thấy Bạch Hiên đang ôm một bộ quần áo màu đen đi đến.

“Lộc Lộc! Nhìn này, còn nhớ bộ quần áo này không? Lúc tôi đưa cậu đến quán bar đó hát đã mặc qua, tôi cảm thấy cậu mặc bộ này rất đẹp, tôi cũng không có tiền mua quà giá trị gì đó tặng cậu, nên cậu hãy cầm theo bộ đồ này nhé! Mặc nó sẽ nghĩ đến tôi!”

“Cảm ơn anh, Bạch Hiền!”

“Cảm ơn gì chứ, còn cái này nữa!”

“Cái này?”

“Eyeliner của tôi, hahaha đồ mới mua đó, tôi cũng không thấy cậu kẻ mắt bao giờ, dù gì tôi cũng là mỹ nam eyeliner mà, hắc hắc!”

Rõ ràng là lúc chia ly đầy thương cảm, lại được Biện Bạch Hiền dùng giọng điệu bông đùa làm không khí vui vẻ hẳn lên.

Lộc Hàm nhìn hai món quà kỉ niệm ý nghĩa trên tay mình, tuy chúng không có giá trị gì nhưng đối với cậu mà nói lại vô cùng trân quý, trong thoáng chốc không biết nói sao mới tốt, thôi thì lại không nói gì vậy.

Kéo theo hành lý, cái ôm từ biệt làm Lộc Hàm càng thêm lưu luyến, lần cuối gọi một tiếng anh Xán Liệt, anh Bạch Hiền, giọng còn hơi run run. Lần cuối nhìn căn nhà gỗ kia một lần, ở đây, có những người xa lạ nhưng lại mang cho cậu cảm giác ấm áp của gia đình, còn có một lòng thương nhớ về nơi đó. Khoảnh khắc lúc Lộc Hàm xoay người bước đi, cậu không dám quay đầu, cậu sợ lúc mình quay đầu nhìn lại sẽ nhịn không được mà khóc mất.

Là Biện Bạch Hiền giúp cậu tìm được trái tim mình, là lần đầu tiên khiến cậu có thể bỏ đi lớp vỏ ngụy trang được sống với đúng lúa tuổi của mình, khiến cậu có thể thoải mái không lo lắng cuộc sống của ngày hôm sau, chỉ cần vui vẻ ca hát mà thôi.

Hiện tại vẫn là phải ra đi…

Bóng dáng bé nhỏ càng ngày càng dần cách xa căn nhà gỗ, bước chân trong gió vô cùng kiên định, cho đến khi cậu được người đàn ông đứng bên kia đường ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng, hai người đứng trước căn nhà gỗ mới từ từ quay trở vào trong…