Cứ Ngỡ Là Không Yêu Em

Chương 43

Lúc Ngô Thế Huân đi lên tầng, vẫn còn cho là Lộc Hàm đã tắm rửa xong rồi đang ngoan ngoãn đợi mình quay về, cho nên lúc lên đến trên tầng cũng chỉ thờ ơ hỏi người giúp việc đứng ở đầu hành lang, hỏi cô ấy, Lộc Hàm đã nghỉ ngơi chưa thôi.

Nhưng mà những gì anh nghe được, lại là Lộc Hàm đưa một vị tiên sinh vào phòng dành cho khách.

Trong lòng bất an ngấm ngầm nhen nhóm, bước chân Ngô Thế Huân nặng nề tiến đến căn phòng kia, sau khi mở cửa…vẫn đúng là một cảnh xuân sắc.

Lộc Hàm đang nhắm mắt, khuôn mặt còn ửng đỏ, đôi tay thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài lớp chăn mà người nằm bên cạnh còn có Kim Chung Nhân.

Nhìn làm sao cũng thấy giống chuyện phòng the quá độ mệt mỏi nên đang nằm nghỉ ngơi.

Lộc Hàm, em cũng có bản lĩnh này!

Người yêu nhất và người ghét nhất nằm cạnh nhau, trong lòng Ngô Thế Huân ngũ vị tạp trần (cảm xúc lẫn lộn khó tả).

Huống chi, khi nãy bản thân vừa mới tràn đầy yêu thích cùng tự hào giới thiệu Lộc Hàm, là người của mình. Hiện tại thì sao? Trong chớp mắt đã cùng người khác lên giường! Thật quá nực cười mà!

Dùng lực hất tung chăn ra, Ngô Thế Huân kéo Lộc Hàm dậy, chí ít, cậu vẫn không phải là lộ hết toàn thân.

Hơi lạnh đột nhiên kéo tới cùng nỗi đau râm ran làm Lộc Hàm tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở to mắt, thế mà lại nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Ngô Thế Huân.

Đây…là đâu…

Mình còn nhớ…không phải lúc nãy đang nhìn Chung Nhân sao…

Kim Chung Nhân…Ngô Thế Huân…

!!!!

Ngay khoảnh khắc đó đã tỉnh táo lại, Lộc Hàm quay đầu lại nhìn Kim Chung Nhân còn đang say mèm vẫn chưa tỉnh.

Toàn thân cậu lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn bị dọa đến khiếp sợ không dám quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân.

“Thế Huân, đừng hiểu…”

“Câm miệng!!!”

Không còn một chút ngữ khí thương tiếc, Ngô Thế Huân cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người Lộc Hàm, sau đó nắm chặt lấy cổ tay cậu kéo về phòng mình.

Lửa giận bừng bừng bốc lên, Lộc Hàm của anh, và Kim Chung Nhân, không đơn giản, đúng không?

Nhất định là vậy!

“Không phải như anh thấy đâu!”

“Kim Chung Nhân rốt cuộc là ai?” Lúc trên máy bay nhìn thấy Kim Chung Nhân xong, Lộc Hàm rõ ràng đã có gì đó bất thường không yên, ban đầu Ngô Thế Huân cũng đã có nghi ngờ nhưng sau đó nghe Lộc Hàm giải thích là do cậu ngủ không đủ nên cũng không để ý nữa.

Nhưng bây giờ xem ra, sự nghi hoặc khi đó là không sai đi…

Bị ánh mắt như thiêu cháy của Ngô Thế Huân nhìn vào, Lộc Hàm rơi vào trầm mặc, nhìn vào đôi mắt Ngô Thế Huân xong cậu liền cúi đầu cắn chặt môi mà không nói lời nào.

Không dám nói, sợ Ngô Thế Huân càng giận thêm.

Nhưng mà bộ dáng đầy áy náy này lại càng làm lửa giận của ai kia như lửa đổ thêm dầu.

“Quả nhiên là có chuyện giấu tôi đúng không?! Không nói, được rồi, em xem đi, xem tôi có điều tra được hay không!”

Ngô Thế Huân kéo Lộc Hàm vào phòng ngủ, ném cậu ngã lên ghế sô pha, phiền não mà cầm ly rượu trên bàn lên một hơi uống cạn.

Sau đó ném ly rượu chân dài vào tường vỡ vụn…

Những mảnh thủy tinh cứ thế bay ra, Lộc Hàm bị dọa sợ đến run rẩy toàn thân, không dám ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân.

“Vừa mới công bố em với mọi người, thì em đã muốn tạo scandal cho tôi rồi, như thế này là em “yêu” tôi sao?”

“Em đã nói rằng em không có…anh không tin tưởng em sao…”

Sao lại có thể, vì một hiểu nhầm mà tức giận như vậy, nóng nảy như vậy, giải thích cái gì chứ một chút cũng không nguyện ý nghe sao?

Đối với mình sự tin tưởng, vẫn là giống như trước đây một chút cũng không có sao?

Đúng là đã giấu anh ấy, đúng là bản thân mình không nên quản chuyện của Kim Chung Nhân. Nhưng mà lương tâm không cho phép, vẫn là không thể không quản…

“Ưm, anh Thế Huân…”

Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, toàn thân trên dưới chỉ quấn một lớp khăn, Lâm Vũ Hàm cứ thế đứng trước mặt hai người trong cùng một căn phòng, cục diện nhất thời liền có chút lúng túng.

“Em đi lên mượn phòng tắm dùng một chút, anh Thế Huân, anh…”

Lời ngụy biện quá giả tạo, nhưng vào lúc này lại thật hữu dụng.

Lâm Vũ Hàm còn chưa nói xong, đã bị bước chân của Ngô Thế Huân bước đến ôm lấy ném lên trên giường.

Trong lòng như bị lửa đốt, Ngô Thế Huân cảm nhận được trong cơn tức giận của mình vẫn còn lý trí, nhưng hiện tại chẳng qua ở trong lòng lửa giận khó diệt, nếu như lấy Lộc Hàm ra để trút giận…

Cho dù cậu là đầu sỏ nguồn cơn sự giận dữ của anh, vẫn là không nhẫn tâm…

Ban nãy vẫn còn cảm thấy mình thật tủi thân cũng thật áy náy nhưng Lộc Hàm hiện tại khi nhìn vào nhất cử nhất động của Ngô Thế Huân, nhịp đập trái tim dường như cũng dừng lại rất lâu, sau đó là liên hồi đập thật khẩn cấp, một nỗi đau rất sâu rất sâu kéo đến.

Ngô Thế Huân, anh đang làm gì thế?

Là muốn cho em cảm nhận được cảm giác, một lần nhìn thấy người mình yêu cùng người khác thân mật là như thế nào sao?

Là trả thù sao?

Lộc Hàm không biết hiện tại lúc này là cậu bị dọa sợ,  là hoảng hốt hay là quá đau lòng, lúc khuôn mặt không có biểu tình nào mà nhìn Ngô Thế Huân đang đè lên người Lâm Vũ Hàm không một mảnh vải che thân, từng hạt nước mắt giống như từng đường kim một đường rồi lại một đường từ khóe mắt tuôn ra, cho dù khuôn mặt không có biểu tình nhưng nước mắt vẫn là cứ rơi, ánh mắt vô thần giống như máy móc khi nhận được mệnh lệnh.

Chỉ có Lộc Hàm bản thân biết được, trong lòng có bao nhiêu khó chịu, cổ họng tựa hồ như bị giữ chặt, đến thở cũng khó khăn.

Hoảng loạn chạy đi, chạy sang căn phòng bên cạnh.

Ngô Thế Huân, anh có phải bị điên rồi không…

Lộc Hàm ôm lấy chân mình ngồi trên cái thảm dựa vào thành giường, hai tay bịt chặt lấy tai áp chế bản thân không để mình nghe thấy những âm thanh khiến cậu phát điên truyền đến.

Căn phòng này không có ai ở cho nên không bật máy sưởi, khí lạnh truyền vào xương cốt, Lộc Hàm thật không biết mình đang run lên là vì lạnh, hay là vì sợ hãi, hay lại chính là vì quá đau đớn đây…

Cái gì cũng không biết, chỉ biết rằng, thật hy vọng đây chỉ là một giấc mộng…

Nhưng mà căn phòng bên cạnh vẫn liên hồi truyền tới âm thanh tiếng người phụ nữ nũng nịu đứt quãng cùng tiếng thở dốc của Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm vẫn tiếp tục khóc, vô thanh mà rơi lệ.

Trái tim cậu như rơi vào vực sâu không đáy, rơi vào đại dương sâu rộng lạnh lẽo kia.

Một đêm mất ngủ.

Ngây ngây ngốc ngốc, bởi vì thị giác bị đả kích quá mạnh, sẽ dễ khiến ai cũng trở nên ngu ngốc.

Lộc Hàm chỉ cảm thấy là quan hệ của cậu và Kim Chung Nhân đã lộ, chứ không nghĩ đến tại sao quần áo mình không chỉnh tề nằm bên cạnh cậu ấy. Còn Ngô Thế Huân lại chỉ nhìn thấy việc Lộc Hàm nằm bên cạnh Kim Chung Nhân, chứ không từng nghĩ qua, Lộc Hàm ngốc nghếch, sao có thể học được chuyện phản bội.

Không ai biết được, đầu óc ai cũng trở nên mê muội, sau đó trở thành chuyện hối hận lớn nhất.

————————————

Buổi sáng, Ngô Thế Huân đỡ lấy trán ngồi lên sô pha, bên cạnh còn có Ngô Hựu Kỳ.

“Chuyện mà em làm, làm thế nào đây, vẫn còn không đi tìm Lộc Hàm sao?!” Ngô Hựu Kỳ nghe Ngô Thế Huân nói, giận đến độ đặt mạnh ly cafe đang cầm trên tay xuống bàn.

“Em sợ em ấy…sợ nhìn thấy em ấy với em là bộ dạng xa lạ.”

“Em rõ ràng biết em ấy không phải loại người như thế, sao còn để bị lừa?”

“Bị lừa?”

Ngô Hựu Kỳ nói với Ngô Thế Huân, rượu hôm qua mà anh uống nhất định có vấn đề hơn nữa chuyện của Lộc Hàm, để anh xem camera giám sát rồi nói tiếp.

Tối qua trong căn phòng dành cho khách kia, camera thật sự ghi lại được chuyện Lộc Hàm đã đưa Kim Chung Nhân đến đó, còn chuyện hai người có phát sinh quan hệ không thì không rõ. Lộc Hàm khi đó cũng đang giãy dụa nhưng hình như không thành công, sau đó liền bị Kim Chung Nhân ôm lấy đổ rượu vào miệng. Cuối cùng thì cũng chỉ là trèo lên giường ngủ, đem cởi áo choàng tắm của cậu ra và nhét cậu vào trong chăn cùng Kim Chung Nhân là do kẻ khác làm, trong camera kẻ đó ăn mặc như người giúp việc nhà họ Ngô, nhưng kẻ đó rốt cuộc là ai, tại sao lại làm như vậy?

Sau đó, cũng chính là buổi sáng nay, Ngô Hựu Kỳ nhận được một bức thư khi mở ra xem, liền làm cô hoàn toàn hiểu rõ chuyện tối qua, trong đó đều là anh của Ngô Thế Huân cùng Lâm Vũ Hàm, nhưng Ngô Thế Huân là đang ngủ.

Đúng là kịch hay của nhà họ Lâm và nhà họ Ngô cùng nhau diễn.

Chỉ vì muốn dùng thể diện của Ngô Thế Huân mà đoạt lấy công ty của em ấy, đến mặt mũi cũng không cần nữa rồi…

Cho nên mới sáng sớm, Ngô Hựu Kỳ đã gọi Ngô Thế Huân dậy, hỏi anh nguyên nhân hậu quả.

“Đúng…Thảm nào sáng nay khi em dậy lại thấy người đàn bà đó nằm bên cạnh, tại sao lại ngủ mất, hóa ra lại vì như thế…”

“Lộc Hàm đâu, tối qua em để em ấy nghĩ thành cái gì rồi?”

“Em biết em ấy không phải người như thế, trong lòng em tin em ấy!”

“Nhưng em tại sao vẫn đối xử với em ấy như thế?” Ngô Hựu Kỳ tức giận đến bật dậy.

“Em…em là em sợ em ấy bị thương, nên mới không muốn trút giận lên người em ấy…Khi đó toàn thân em nóng ran, trong lòng cũng toàn giận dữ.”

“Nhưng em có biết không, Thế Huân, những gì em làm so với tổn thương thân thể em ấy còn làm trái tim em ấy tan nát gấp trăm lần.”

Ngô Hựu Kỳ nói mấy lời này xong, không biết phải làm sao chỉ có thể lắc đầu.

“Ngô Diệc Phàm nói đúng…” Ngô Hựu Kỳ nhìn về hướng Ngô Thế Huân nói tiếp: “Nếu em không thể bảo vệ chu toàn cho em ấy, để em ấy ở bên cạnh em chỉ là một loại tổn thương.”

Cho đến buổi trưa hôm đó Ngô Thế Huân mới có dũng khí đi tìm Lộc Hàm.

Lộc Hàm vẫn giữ nguyên tư thế như thế, toàn thân từ sớm đã trở nên cứng ngắc.

Nước mắt chảy cả một đêm cũng đã sớm khô cạn, hiên tại chỉ còn nhiệt độ cơ thể nóng như lửa thấp giọng nói: “Ngô Thế Huân, anh là đồ khốn.”

Đầu đau nhức như phát hỏa, còn cả một đêm không ngủ, cuối cùng, thân thể gầy yếu kia vẫn là không thể chịu đựng được sự ngạo kiều của bản thân, ở trước mặt Ngô Thế Huân ngã xuống.

————————————————

Buổi trưa hôm sau mặt trời thần kỳ ló dạng, mang cho màu đông lạnh lẽo chút ấm áp hiếm hoi. Ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính sưởi ấm căn phòng, chiếu đến trên thân người đang ngồi bên mép giường là Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm lên cơn sốt.

Trong căn phòng ngoài tiếng thở đều đều của Lộc Hàm, và tiếng thở dài nho nhỏ của Ngô Thế Huân ra thì không còn bất kỳ tiếng động gì. Điều đó càng làm cho trong lòng anh là một mảnh trầm mặc. Anh ngồi bên mép giường, giơ tay lên gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Lộc Hàm, tay có chút lạnh, khi chạm vào khuôn mặt nóng bừng của Lộc Hàm liền bị thứ nhiệt độ nóng bỏng mãi không giảm đó làm cho đau lòng.

Làm sao mà chỉ cần đụng đến chuyện liên quan đến Lộc Hàm, cái gì mà lý trí, cái gì mà phong thái, hoàn toàn biến mất sạch sẽ. Thật giống như một thằng ngốc kích động, thậm chí đồng thời còn để bản thân tự rơi vào bẫy của người khác, bị người ta nắm thóp.

Trước đây, cho dù là thương trường cạnh tranh khốc liệt thế nào anh chưa từng khiến mình khi gặp chuyện sẽ cảm thấy sợ hãi, sau đó sẽ nhắm đối phương giáng đòn nặng nề. Bây giờ thì làm sao?

Tối qua, Ngô Thế Huân thừa nhận, anh đã vô cùng tức giận.

Về chuyện lên giường với Lâm Vũ Hàm, cũng chỉ là một phút nhất thời cộng thêm tác dụng của thuốc, Ngô Thế Huân thật sự coi cô ta là công cụ tiết dục, thật sự không có suy nghĩ khác. Thậm chí còn không đụng đến cả môi của cô ta, tuyệt đối không có thái độ ôn nhu như đối với Lộc Hàm.

Nhưng mà, bản thân anh chung quy vẫn là không hiểu Lộc Hàm. Sao cậu lại khóc thương tâm đến thế.

“So với tổn thương thân thể em ấy còn làm trái tim em ấy tan nát gấp trăm lần.”

Thật sự là như vậy sao…

Lộc Hàm và Kim Chung Nhân, anh đã điều tra được.

Chẳng qua chỉ là trúc mã trúc mã, là bạn bè cùng nhau lớn lên? Vậy thì tại sao phải giấu? Cho dù giữa hai người đã từng có giai đoạn nói chuyện tình cảm, nhưng không phải đều đã qua sao.

Chỉ cần Lộc Hàm nói, bản thân anh sao có thể giận.

Ngược lại cứ giấu diếm như thế càng làm người khác dễ nổi xung.

Cho dù đêm qua có giận dữ thế nào, tiếng nói trong cõi lòng sâu thẳm của Ngô Thế Huân vẫn không thay đổi.

Lộc Hàm sao em lại ngốc như thế, là ai đã lừa em đến tận trên giường?

Lộc Hàm sao em lại không chịu nghe lời như thế, anh để em về phòng đợi, sao em còn phải tự đưa hắn đến phòng khách? Không phải còn có người giúp việc sao?

Ai cho phép em chỉ mặc áo choàng tắm thì đã có thể xuất hiện trước mặt người đàn ông khác?

……

Nhưng chỉ cần nhìn thấy bên mép giường kia, bóng người nhỏ bé co rúm lại thành một vòng tròn, đôi mắt thất thần nhìn xuống nền nhà, Ngô Thế Huân lập tức chỉ còn thấy xót xa.

Anh thật sự sai rồi!

Sao lại có thể kích động như thế, sao lại có thể lỗ mãng thêm một lần tổn thương Lộc Hàm.

Bàn chân vừa mới nhích lên một bước, thân ảnh kia đã ngã xuống nền nhà, vô lực, giống như không có linh hồn.

Trời…bản thân đã làm gì thế này…

Ngô Thế Huân phiền não bứt tóc lắc đầu.

Người trên giường chậm chạp vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Em ấy đã khóc một đêm, nhiễm lạnh một đêm, một đêm mất ngủ, đúng không…

Cởi quần áo ra, Ngô Thế Huân cũng chui vào trong chăn kéo nhẹ Lộc Hàm ôm vào lòng, trên đôi mắt đã khóc đến sưng của Lộc Hàm đặt lên một nụ hôn nhẹ nhàng.

Đợi em tỉnh lại hẵng nói đi!

————————

Lúc Lộc Hàm tỉnh lại đầu rất đau, mắt cũng sưng, tiếp đó liền nhìn thấy Ngô Thế Huân đang nằm bên cạnh mình. Không phải ngay lập tức tránh đi, mà là hoàn toàn bình tĩnh, không có một tia gợn sóng chỉ là lặng lẽ không nhìn tới anh nữa.

Ngô Thế Huân vừa nãy có hơi cúi đầu muốn xoa xoa đôi mắt cho Lộc Hàm, nhưng cậu lại tránh đi sau đó tiếng nói nhỏ thốt lên làm Ngô Thế Huân hoàn toàn giật mình.

“Không được động vào tôi!”

Lộc Hàm không sợ anh.

Nếu như Ngô Thế Huân lúc này là vẫn chưa làm rõ mọi chuyện, thì chỉ cần nghe được những lời lạnh lùng như thế khẳng định sẽ giận dữ đến muốn Lộc Hàm.

Nhưng lúc này, anh không có thế, anh hiểu được Lộc Hàm bây giờ đau khổ thế nào, dù sao cũng là anh kích động gây ra lỗi lầm.

“Đừng như vậy có được không?”

Lộc Hàm không nói gì, dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn Ngô Thế Huân.

Không có được câu trả lời của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân thật không biết phải làm sao, trong lòng anh đã gấp gáp cả một buổi sáng, vốn dĩ cho rằng Lộc Hàm sẽ vẫn đau buồn mà khóc, chỉ cần an ủi xin lỗi cậu là được. Nhưng thật không ngờ cậu lại trở thành bộ dạng lạnh lùng này, cảm giác sẽ được linh động hoàn toàn biến mất.

Cúi thấp đầu xuống hôn lên môi Lộc Hàm, Ngô Thế Huân cũng không biết tại sao chỉ là muốn đặt lên môi cậu một nụ hôn tỉ mỉ, vậy mà người trong lòng không phản kháng cũng không phối hợp, làm cho Ngô Thế Huân có cảm giác mình là đang hôn một con búp bê bằng sứ không có linh hồn.

Hóa ra là tự mình đa tình, xem ra có chút buồn cười.

“Hôn đủ rồi có thể đi chưa?” Lộc Hàm chùi lấy miệng mình, xoay người lại đối lưng với Ngô Thế Huân.

Có phải rất buồn cười hay không? Ngô Thế Huân tự nghĩ. Tình cảm của mình không được tiếp nhận, vốn dĩ tấm lòng chân thành như thế lại bị Lộc Hàm coi thường, vứt bỏ.

Người cao ngạo như anh, sao có thể nhẫn nhịn chuyện bị đối xử như vậy?

Nhưng mà, Ngô Thế Huân giờ phút này lại không nổi giận, là vì anh thấy sợ.

Bởi vì bộ dạng Lộc Hàm bây giờ, thật xa lạ, xa lạ đến mức làm người khác không tìm thấy nổi con đường bước vào trái tim cậu, giúp cậu vá lại những mảnh trái tim đã rách.

Có lẽ, qua hai ngày nữa rồi sẽ khá hơn.

Ngô Thế Huân không biết làm sao chỉ vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhìn bóng Lộc Hàm quay lưng lại với mình.

Đột nhiên cảm thấy bất lực không thể giúp cậu được cái gì.

Từ đằng sau ôm lấy Lộc Hàm vậy mà người trong lòng một cái cựa mình cũng không có, chỉ yên lặng như thế không buồn động đậy.

Và cũng chỉ có tiếng hít thở kia mới cho người khác biết được, cậu là người sống.

——————————————

“Cái gì, sau, sau đó thì sao?” Đôi mắt Trương Nghệ Hưng mở to, nhìn chằm chằm vào Ngô Diệc Phàm đang ngồi trước bàn làm việc, đợi câu trả lời của anh.

“Lộc Hàm không chịu nói chuyện, chỉ có thế thôi.”

“Ngô Thế Huân đáng chết! Tôi muốn đi tìm Tiểu Lộc!”

“Đứng lại cho tôi!”

Ngô Diệc Phàm nghiêm khắc nói một tiếng, làm Trương Nghệ Hưng đang định phi ra cửa phải dừng lại bước chân.

“Làm gì thế?”

Ngô Diệc Phàm đặt tài liệu trên tay xuống, đi đến bên cạnh Trương Nghệ Hưng, gỡ ra bàn tay đang đặt lên tay nắm cửa của cậu, kéo đến sô pha, nhấn cậu ngồi xuống.

“Em có bị ngốc không thế?”

“Liên, liên quan gì chứ? Tôi sao lại ngốc?”

Đôi mắt to tròn chuyển động qua lại, Trương Nghệ Hưng bởi vì nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Diệc Phàm đang gần kề nên nói chuyện cứ lắp ba lắp bắp.

“Em cho rằng em có tác dụng gì?”

“Tôi có thể an…”

“An ủi Lộc Hàm sao? Đừng ngây thơ như thế được không?”

Ngô Diệc Phàm chỉnh lại mái tóc hơi loạn bởi vì kích động của Trương Nghệ Hưng, rồi đưa đến bộ quần áo đã chuẩn bị từ sáng đặt sẵn trên sô pha ấn vào tay cậu nói:

“Chuyện của hai người đó để tự họ giải quyết, tạm thời cứ chờ xem sao đã, em đừng tham gia làm gì!”

“Dựa vào đâu?”

“Nghe lời!” Ngô Diệc Phàm dùng ánh mắt sắc bèn nhìn Trương Nghệ Hưng làm cậu thức thời không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn còn giận dữ khó lòng bình tĩnh.

Tiếp theo, Ngô Diệc Phàm lại đột nhiên tiến sát đến bên tai Trương Nghệ Hưng thấp giọng nói gì đó, mới làm Trương Nghệ Hưng đang hỗn loạn có thể được dẹp yên tìm lại lý trí.

“Nhớ kỹ chưa? Mặc bộ quần áo này vào đi, bây giờ em là người giúp việc nhà họ Ngô.”

“…Biết, biết rồi!”

Ngô Diệc Phàm lại không biết từ lúc nào đã quay về ngồi trước bàn làm việc, đối diện với máy tính, mười ngón tay linh hoạt gõ lên bàn phím.

“Vậy bây giờ tôi làm gì đây? Mà anh đang làm gì thế, tôi có thể xem không?”

Nói xong, Trương Nghệ Hưng đứng dậy, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Ngô Diệc Phàm.

Hơi hơi mỉm cười, còn có chút không biết làm sao.

“Đây là bí mật thương nghiệp cao cấp, làm sao có thể để cậu nhóc như em…haizzz thôi được rồi, lại đây!”

Trương Nghệ Hưng đi đến bên cạnh Ngô Diệc Phàm, xoay người nhìn về phía máy tính, một chuỗi nhằng nhịt tiếng Anh làm Trương Nghệ Hưng choáng váng…

“Khi dễ thành tích tôi kém đúng không?”

“…Ồ, vậy là không thể trách tôi rồi, đây là một trong những điều kiện để Ngô Thế Huân đồng ý đính hôn, em xem không hiểu, tôi cũng không có thời gian dịch lại đâu.”