Cứ Ngỡ Là Không Yêu Em

Chương 45

“Sau này đừng bao giờ đối xử với tôi như thế nữa, có được không?”

Trời vừa hửng sáng, bất luận là ở trong trang viện nhà họ Ngô hay là trong từng căn phòng rộng lớn kia, đều là một mảnh tĩnh lặng. Gió lạnh vẫn luôn thổi, chỉ là chưa có thổi ra trận tuyết đầu mùa mà thôi.

Lộc Hàm từ sớm đã tỉnh lại, là không ngủ được.

Không cần nghi ngờ, Ngô Thế Huân cũng chỉ cần một chút cử động của Lộc Hàm từ trong lòng thôi, thì cũng có thể tỉnh lại.

Cho dù đã tìm được về trái tim Lộc Hàm, trong lòng anh đột nhiên mây đen lại được xua đi ánh sáng lại được chiếu xuống, nhưng chung quy vẫn là cảm thấy không được toàn vẹn.

Lộc Hàm bây giờ rất yếu ớt, chính xác mà nói là tình cảm của hai người rất yếu, không thể đỡ thêm nổi đả kích vì vậy càng tuyệt không thể để chuyện gì xảy ra nữa.

“Sẽ không đâu!” Ngô Thế Huân cúi đầu, hôn lên trán người trong lòng, sau đó là ôm lấy cậu càng chặt.

“Vậy em cũng đồng ý với tôi một việc.” Ngô Thế Huân nhẹ giọng nói: “Sau này, cũng không được qua lại với Kim Chung Nhân nữa!”

Cảm nhận được Lộc Hàm cử động có hơi khựng lại một chút, Ngô Thế Huân không thấy phiền hà tiếp tục nói.

“Thứ gì cậu ta có thể làm cho em, tôi lại càng nhất định có thể. Nhưng những gì tôi làm cho em, chưa chắc cậu ta đã làm được.”

“Tôi sẽ không đi sâu điều tra chuyện trước đây của em và cậu ta nữa, dù sao đó cũng là chuyện đã qua rồi! Tôi chỉ tin tưởng tương lai của em, luôn luôn là của tôi, thế là đủ!”

“Không để em còn qua lại với cậu ta, có lẽ…em sẽ cho rằng tôi ác, nhưng mà em phải biết, trong sinh mệnh của chúng ta cả cuộc đời này sẽ có rất nhiều khách qua đường. Cậu ta, cũng chỉ là một trong số đó, còn tôi, nhất định mới là người cả đời này em không thể rời xa.”

Lộc Hàm vẫn luôn an tĩnh lắng nghe, những tia sáng trong phòng vẫn còn rất u tối cho nên không thể nhìn rõ biểu tình của đối phương,

“…Em đồng ý với anh.”

Ôm chặt, ngủ thiếp đi, yêu thương.

————————————

Lộc Hàm tuy rằng đã cùng Ngô Thế Huân làm hoà, bất luận là cặp tình nhân nào tranh cãi xong đều nhất định sẽ có một đoạn thời gian không ăn ý lắm, không thể ngay hôm đầu tiên làm hoà ngày hôm sau đã trở lại như ban đầu được.

Ngô Thế Huân và Lộc Hàm cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng mà, đối với Ngô Thế Huân mà nói, thời gian còn chưa ăn ý lại với nhau thật đúng là giày vò. Hiện tại đã là ngày thứ ba từ khi về Trung Quốc, từ hôm làm lành đến giờ cũng đã sắp một tuần, đừng nói đến chuyện nửa đêm được lăn giường, ngay cả đến muốn hôn Lộc Hàm một cái, cậu cũng quay ngoắt mặt đi, bị cưỡng hôn thì lại giận hờn.

Phiền não thật chứ…

Mà phiền đâu chỉ vì mỗi chuyện này, còn có Ngô Diệc Phàm.

Hiện tại, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm và Trương Nghệ Hưng đã quay lại thành phố S, vậy còn Ngô Diệc Phàm thì sao?

Vẫn còn ở NewYork, bởi vì bị thương rồi!

Ban đầu, Ngô Thế Huân đồng ý chuyện đính hôn đích thực là đã vì thương lượng mấy điều kiện với Ngô Ngạn Sâm, một trong số đó chính là ám sát Rick tay buôn ma tuý.

Đối với điều kiện này của Ngô Thế Huân, khi Ngô Ngạn Sâm vừa nghe thấy còn vô thức xoa đầu suy nghĩ là tại sao, sau đó cẩn thận suy xét, cũng đã tự hiểu.

Còn không phải là vì chuyện đã trải qua năm 17 tuổi của Ngô Thế Huân sao?

Ngô Thế Huân của năm 17 tuổi, năm đó mẹ Ngô đã mất được 6 năm, hơn nữa vào một năm trước đó Ngô Thế Huân mới biết được mẹ mình không phải qua đời đơn giản chỉ là vì bị bệnh như thế. Mà là có người hãm hại, người này chính là người đàn bà khác của Ngô Ngạn Sâm.

Tức giận, phẫn uất, muốn phản nghịch…khi đó Ngô Thế Huân đã ghét cay ghét đắng gia đình này, nhưng anh vẫn còn lý trí, mới không thể để tình cảm làm hỏng đại cục. Chăm chỉ học thêm nhiều thứ, đủ lông đủ cánh sẽ bay đi, không phải là tốt hơn sao?

Nhưng vì chuyện phản nghịch này, Ngô Thế Huân cũng đã làm qua không ít chuyện.

Mùa hè năm 17 tuổi, đúng vào kỳ nghỉ hè.

Ngô Thế Huân mang theo hành lý đi ra sân bay, nhìn bảng điện tử lịch trình các chuyến bay, tuỳ tiện đến đại một thành phố.

Las Vegas đi, đi thăm quan sòng bạc ở đó.

Ở bên cạnh Ngô Thế Huân luôn có một người đi theo, đó là Tia. Là một cậu bé người phương Tây nhỏ hơn Ngô Thế Huân một tuổi, rất xinh đẹp. Từ năm cậu 11 tuổi đã luôn ở bên Ngô Thế Huân, giống như người giúp việc thân cận vẫn luôn bám lấy anh.

Ngô Thế Huân nói tiếng Trung, cho nên ép Tia cũng phải nói theo, vì vậy khiến cho cả ngày tiếng cười không dứt bởi vì Tia nói tiếng Trung nghe rất buồn cười.

Ngô Thế Huân trên biểu hiện thì là rất ghét cậu, dù sao thì đây cũng là người mà Ngô Ngạn Sâm phái đến, đi đâu cũng đi theo vô cùng phiền.

Cho nên, vào lúc này cũng là Tia xách theo hành lý, đi theo Ngô Thế Huân lên máy bay.

“Vé máy bay cậu tự trả đi, không trả được thì cứ ngây ngốc ở đây.” Ngô Thế Huân quay đầu nhìn Tia, cười xấu xa nói.

“Thiếu gia…đừng vậy a…”

Tia biết, Ngô Thế Huân là đang trêu cậu.

Bởi vì cậu đã nhìn thấy trong tay Ngô Thế Huân có hai tấm vé máy bay rồi!

Ngô Thế Huân vẫn luôn như vậy, biểu hiện bên ngoài thì lạnh lùng, xấu xa, rất khó đến gần. Nhưng cậu cùng anh tiếp xúc lâu ngày, ngẫu nhiên cũng sẽ phát hiện, Ngô Thế Huân trong lòng cũng có một mặt rất ấm áp. Vì thế, cậu đối với Ngô Thế Huân càng thêm trung thành.

Nhưng mà ai cũng không thể ngờ đến, căn bản ngày đó chỉ là kế hoạch đi chơi thôi, vậy mà lại trở thành ngày giỗ của Tia.

Ngô Thế Huân không thể ngờ vừa bay đến thành phố cờ bạc ấy không được bao lâu, rõ ràng là còn chưa bước chân vào được sòng bạc nào, bản thân anh đã bị bắt cóc.

Khi tỉnh lại toàn thân đã bị trói rất chặt, ngồi dựa vào tường, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh bốn phía, Ngô Thế Huân không thể tin nổi điều đang xảy ra trước mắt mình.

Tay chân Tia bị trói vào cố định bốn góc giường, còn kẻ cưỡi trên người cậu là một người đàn ông xa lạ, trong tay hắn cầm một vật gì đó, anh không hiểu, chỉ biết rằng vật đó khiến Tia hét lên thảm thiết hết lần này đến lần khác.

Sau đó, Tia bị giày vò lâu như vậy cuối cùng cũng không thể kêu lên được nữa.

Cậu đã chết.

Những ngày sau này của Ngô Thế Huân, mỗi lần nhớ lại khi mình được cứu ra, khi quay đầu nhìn lại Tia toàn thân bê bết máu nằm ở trên giường, nhất là ở nơi đó…

Chết, cũng không có mộ phần.

Anh đã biết, hắn ta là Rick, một tên buôn ma tuý, và anh cũng đã biết cái gì gọi là SM. Những hành động ngày hôm đó của hắn hoàn toàn như là chuyện hết sức thường ngày, hắn ta ở trên giường giày vò chết biết bao nhiêu cậu trai, không ai biết được. Ngô Thế Huân bọn họ, chỉ là trùng hợp mà bị bắt đi.

Ngô Thế Huân cho dù có ghét Tia thế nào, nhưng cũng sẽ không nghĩ đến việc cậu sẽ chết.

Còn là bản thân mình tận mắt chứng kiến cậu ấy bị giày vò từ từ mà chết, là phải nghe tiếng kêu hét của cậu ấy từ từ nhỏ dần cho đến khi mất dạng. Dù sao người đó, cũng là người duy nhất anh tin tưởng, là người anh có thể không cố kỵ gì mà cùng cười nói…

Chuyện này vô tình trở thành đả kích rất lớn trong những năm tháng thiếu niên của Ngô Thế Huân, cậu thiếu niên tên Tia, bởi vì một phút đi theo Ngô Thế Huân đến thành phố đấy, sau đó lại không quay trở về nữa.

Cho nên, mối thù này nhất định phải trả.

————

Ngô Ngạn Sâm giao chuyện này lại cho Ngô Diệc Phàm để anh xử lý.

Thế lực của Rick không lớn lắm nhưng cũng không thể coi thường.

Ngô Diệc Phàm không cử người đi, mà là tự mình dẫn người đi ám sát.

Người giết được rồi, nhưng trong lúc hỗn loạn vẫn là bị lộ ra bản thân.

Cho nên, hôm Ngô Diệc Phàm định chuẩn bị về nước, cuối cùng vẫn gặp phải thuộc hạ của Rick tấn công lén lút.

Cũng may là Ngô Diệc Phàm đã được đào tạo nhiều năm cho nên rất mẫn cảm cùng nhạy bén, không được tính là sát thủ hoàn hảo, nhưng cũng có được nửa thực lực đó. Tránh được đi đường bay của viên đạn nhắm vào tim, nhưng cuối cùng vẫn bị thương ở cánh tay.

Bọn họ biết Ngô Diệc Phàm vẫn chưa chết, cho nên sẽ không dễ dàng cam chịu như thế. Vì thế anh mới để cho đám người Ngô Thế Huân âm thầm về nước trước, làm những kẻ đó sẽ tưởng là Ngô Diệc Phàm cũng về theo.

Có như thế, Ngô Diệc Phàm mới yên ổn ở NewYork dưỡng thương.

Chỉ khổ cho Trương Nghệ Hưng, ngày nào cũng không ngừng nhắn tin và gọi điện, hoàn toàn là cống nộp cho viễn thông quốc tế một khoản không nhỏ.

“Được rồi, chỉ là bị chổi lông gà tét một cái thôi, chuyện nhỏ em đừng để ý nữa, chúng ta nói chuyện chính đi? Ngô Diệc Phàm ngồi dựa vào ghế, cầm điện thoại cùng Trương Nghệ Hưng nói chuyện.

Người ở đầu dây bên kia vẫn luyên thuyên mấy chuyện linh tinh, còn không phải là vì lo cho Ngô Diệc Phàm, nhớ Ngô Diệc Phàm sao? Bởi vì nhút nhát, cho nên lại cố ý nói mấy chuyện vô dụng này làm Ngô Diệc Phàm chẳng biết nên cười hay nên khóc, thỏ con nhà mình sao mà ngốc như thế chứ!

Nhưng mà Ngô Diệc Phàm cũng không nghĩ đến, Trương Nghệ Hưng dính người như thế, trong lòng lại thấy rất hạnh phúc.

Đợi một hồi lâu, đầu dây bên kia vẫn luôn trầm mặc, dường như cũng cảm nhận được Trương Nghệ Hưng bên kia nhất định là khuôn mặt đều đang ửng đỏ.

“Tôi đợi anh về!” Cuối cùng cũng nói ra được một câu bình thường.

“Tôi nhớ em…” Ngô Diệc Phàm cười cười đáp lại, sau đó lại nghe thấy đầu dây bên kia yên lặng, anh trộm cười.

Trong miệng Trương Nghệ Hưng những lời như “Tôi đợi anh về”, “Anh phải chăm sóc tốt cho mình” cũng chính là “Tôi nhớ anh”, “Tôi lo cho anh lắm”…chỉ là vì Trương Nghệ Hưng rụt rè ngốc nghếch, vừa mở miệng thì sẽ không thấy thân mật như vậy nữa.

Cúp điện thoại, Ngô Diệc Phàm đặt lại lên bàn, định bụng ngủ một chút, nhưng vừa tiến đến giường, chuông điện thoại lại kêu lên.

Là điện thoại của Ngô Ngạn Sâm.

“””

Không như thế, sao có được tín nhiệm đây.

Ngô Diệc Phàm khẽ cười, chậm chạp đi về phía phòng ngủ, trước khi rời khỏi còn cúi đầu nhìn vật màu đen không rõ ràng nhỏ bé kia.

Đúng là ngốc, giấu máy nghe trộm cũng không biết đường.

Vẫn là trong phòng đọc sách an toàn nhất, điện thoại gọi đi sắp sửa có người nghe.

“Giao dịch mà tôi nói thế nào rồi?”

Khoé miệng của kẻ chiến thắng lại hơi khẽ nhếch lên một độ cong hoàn hảo, Ngô Diệc Phàm không nói gì thêm, chỉ yên tĩnh nghe người ở đầu dây bên kia trả lời.

“Được!”

Quả nhiên, vẫn là tin mình rồi!

——————————————

“Tặng quà sao?” Ý tiếp theo của Trương Nghệ Hưng chính là mặt mày nhăn lại nói: “Đừng, đừng đùa với tôi! Sao tôi có thể…tôi có thể đem Tiểu Lộc làm quà đưa đến giường của Ngô Thế Huân!”

Ngô Diệc Phàm không biết làm sao nhìn Trương Nghệ Hưng, tên ngốc này thật là thế mà cũng nói ra được, đúng là nghĩ cái gì thì nói cái đấy.

“Không nói như thế được, đây là giúp đỡ, đúng rồi, giúp đỡ!”

“Chống trời chống đất cũng không chống lại Tiểu Lộc! Kiên quyết say no!”

“Em chắc chắn?”

“Đúng!”

“Thế chỗ khoai tây chiên tôi bảo người mua cho em, đều đành vứt đi vậy…Đáng tiếc thật, đến mấy thùng lận!”

“Khoan đã…”

[Thôi xong, bán bạn cầu khoai tây à Hưng ơi:((]

————————————

Lộc Hàm đang ở trong phòng đọc sách, cửa đột nhiên bị mở ra. Cậu ngẩng đầu lên lại thấy Trương Nghệ Hưng đang lắc lư lắc lư bình rượu trên tay, tiến vào.

“Nghệ Hưng, làm sao thế?”

Lộc Hàm đặt sách xuống, xỏ dép đi trong nhà vào rồi chạy ra đón bạn, lại bị Trương Nghệ Hưng kéo đến ngồi xuống dưới tấm thảm bên cạnh giường.

“Tiểu Lộc, uống rượu cùng mình đi!”

Lộc Hàm xoa đầu, không hiểu là Trương Nghệ Hưng phát bệnh gì, nhưng nhìn cậu ấy khuôn mặt nghiêm túc dường như không có ý trêu cậu.

“Cuộc sống của Ngô Diệc Phàm mình một chút cũng không hiểu…mình cảm thấy, mình ở cách anh ấy rất xa rất xa. Nhưng mà mình cũng phát hiện, càng ngày mình càng dựa dẫm vào anh ấy!”

“Tiểu Lộc, mình phải làm sao đây?”

Những lời này, có lẽ cũng là thật lòng cho nên Trương Nghệ Hưng chỉ thiếu nước là nước mắt rưng rưng, mặc dù là lý do nguỵ biện trên là Ngô Diệc Phàm dạy cậu nói nhưng mà cũng là những lời tận đáy lòng của Trương Nghệ Hưng, cho nên nói dối cũng không thấy ngượng mồm.

Cậu không hiểu Ngô Diệc Phàm, một chút cũng không.

Ngô Diệc Phàm thường hay tránh Trương Nghệ Hưng mà nghe điện thoại ở một nơi khác, là ai, Trương Nghệ Hưng đương nhiên không biết.

Trừ phi Ngô Diệc Phàm chủ động nói với Trương Nghệ Hưng anh phải đi công tác ở đâu hoặc làm gì ra, thì cậu cũng sẽ không biết gì. Nếu ngày nào đó Ngô Diệc Phàm mất tích, Trương Nghệ Hưng sẽ hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng mà hiện tại không có thời gian để nghĩ mấy chuyện không có tác dụng đó nữa….

Lộc Hàm có chút dao động, mặt mũi cau lại nhìn Trương Nghệ Hưng.

“Uống rượu làm gì, hại bản thân lắm, Nghệ Hưng cậu đừng uống!”

Lộc Hàm giơ tay ra muốn đoạt lấy chai rượu trong tay Trương Nghệ Hưng, nhưng lại bị cậu tránh đi.

“Nghệ Hưng!”

“Tiểu Lộc, cậu nói xem, mình ngoài việc tự mình đau lòng ra còn có thể làm gì? Tìm anh ấy hỏi sao? Anh ấy sẽ nghiêm túc sao? Sẽ sao?”

Lộc Hàm không biết trả lời thế nào, đau lòng nhìn bộ dạng mất mát của Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng không nhìn Lộc Hàm nữa, tự mình cầm lấy cái ly chân dài rót một ly, tự mình uống.

“Mình uống với cậu!” Ngô Thế Huân hôm nay không về nhà, say thì say thôi, cùng lắm thì ngủ một giấc.

Lộc Hàm ngồi xuống, cầm lấy ly rượu của Trương Nghệ Hưng uống cạn.

————

Ngô Diệc Phàm ở phòng ngủ tầng một nhìn thời gian một chút, đã qua hai tiếng rồi bây giờ là hơn 10h. Ngô Thế Huân chắc khoảng 11h sẽ quay về, Trương Nghệ Hưng sao còn chưa trở lại?

Ngô Diệc Phàm liền đứng dậy đi lên phòng ngủ trên tầng của Ngô Thế Huân.

Đến đó, quả nhiên không ngoài dự đoán.

Lộc Hàm hiển nhiên là bắt đầu say rồi, khuôn mặt cũng ửng đỏ cả, bởi vì say, cho nên ngốc nghếch đòi uống rượu một ly lại một ly, nhưng mà cậu đã sớm ngồi không vững rồi. Còn một bên là Trương Nghệ Hưng, cũng say đến cả người mềm oặt. Một tay cầm chai rượu, một tay chỉ chỉ chỏ chỏ, nói cái gì Ngô Diệc Phàm nghe không hiểu, chỉ đại khái là nghe thấy hai cái tên Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng.

Đúng là cái tên ngốc mà!

Ngô Diệc Phàm đi đến bên cạnh Lộc Hàm, rút cái ly ở trong tay cậu ra đặt cẩn thận lại rồi xoay người bế Lộc Hàm lên giường.

“Hửm?…”

“Lộc Hàm, cậu say rồi, ngủ đi!”

“Ò…” Sau đó Lộc Hàm ngoan ngoãn nhắm chặt mắt lại.

Vì tránh chuyện Trương Nghệ Hưng say rượu phát điên giống lần trước, làm tình cảm của Ngô Thế Huân và Lộc Hàm bị làm loạn, Ngô Diệc Phàm vội vàng bế Trương Nghệ Hưng đi.

Còn Ngô Thế Huân, lúc nhận được tin nhắn thoại của Ngô Diệc Phàm xong, đã vội vàng từ sân bay trở về, lúc này đã về đến nhà.

Vừa lên tầng đã nhìn thấy Ngô Diệc Phàm bế Trương Nghệ Hưng, từ phòng ngủ của mình bước ra.

“Làm gì thế?” Ngô Thế Huân cúi đầu, nhìn thoáng qua Trương Nghệ Hưng đang say.

“Tặng quà thôi!”

“Cái gì?” Ngô Thế Huân trong phúc chốc máu còn chưa thông lên não.

“Good night~” Ngô Diệc Phàm nói xong thì khẽ cười, mau chóng rời khỏi.

Trái tim Ngô Thế Huân đập mạnh, vội tiến về phía trước.

Mở cửa phòng ra, căn phòng không có mở hết đèn còn có mùi rượu nhàn nhạt, Ngô Thế Huân cũng đoán được chuyện gì rồi. Đi về phía trước, bước vào phòng ngủ, quả nhiên trên chiếc giường trắng to to kia Lộc Hàm đang yên tĩnh ngủ.

Cái người Ngô Diệc Phàm này…

Bước chân nhẹ nhàng tiến đến cạnh giường, tay chống xuống, nghiêng người nhìn Lộc Hàm đang nằm ở đó.

Ánh sáng trong căn phòng rất tối, chỉ có bốn cái đèn mắt ruồi ở bốn góc tường màu vàng nhàn nhạt tản ra thứ ánh sáng ấm áp, mềm mại chiếu xuống người Lộc Hàm. Tất cả đều hết thảy an tĩnh cùng yên lành, làm người khác không nỡ phát ra chút âm thanh quấy nhiễu nào.

Ánh sáng hiền hoà làm khuôn mặt an tĩnh khi ngủ của Lộc Hàm càng thêm đẹp, đẹp đến mức không thể tả xiết. Đôi má ửng đỏ vì rượu lại càng đáng yêu, đôi môi hồng nhuận ẩm ướt cũng làm Ngô Thế Huân thất thần.

Ngô Thế Huân không biết phải làm sao chỉ có thể cười cười, tay nhẹ vuốt mấy sợi tóc loà xoà trước trán Lộc Hàm. Nhìn cậu ngủ đẹp như em bé đang say giấc, tuy làm anh bị trầm mê nhưng lại vẫn vô ý hồi tưởng về những gì Lộc Hàm đã phải trải qua.

Bị cha ruột tận tay đưa đến giường người khác, bị bạn học bắt cóc có ý xâm phạm, thậm chí, bị người mình yêu–bản thân, không chỉ đau một lần.

Thật hy vọng cuộc sống của Lộc Hàm, từ giờ trở đi, sẽ giống như khuôn mặt thuần khiết của cậu, đơn thuần giống như một tờ giấy trắng. Chỉ tiếc là…Lộc Hàm vẫn là đã từng bị tổn thương.

Rốt cuộc phải làm thế nào, trong lòng em mới hoàn toàn tha thứ cho tôi…

Ngô Diệc Phàm là xuất phát từ ý tốt, cái này tôi hiểu…chỉ là, Lộc Hàm, tôi đã từng hứa với em.

Nếu em không đồng ý, tôi sẽ không đụng vào em.

Em sợ say, say rồi thì cái gì cũng không biết, em căn bản sẽ không tự khống chế được bản thân mình. Bởi vì khi em say, lớp nguỵ trang kiên cường mà em tự tạo nên sẽ không còn nữa, em sẽ chỉ là một đứa trẻ đơn thuần nhất mà thôi, nhưng mà tôi, tựa như lại chỉ có những lúc thế này mới không thể động vào em hơn nữa còn cảm thấy áy náy vô bờ…