Cứ Ngỡ Là Không Yêu Em

Chương 47

Ngày hôm đó, Kim Chung Nhân đúng hẹn đến nơi.

Trong căn phòng đã bao trọn ở quán cafe yên tĩnh, ngồi ở hai bên bàn trà ngoài Kim Chung Nhân còn có “bố vợ” của Ngô Thế Huân–Lâm Văn Đỉnh, bố của Lâm Vũ Hàm.

Đoạn tin nhắn đó hóa ra là đến từ nhà họ Lâm.

“Kim thiếu gia hôm nay đồng ý tới đây, cũng là chuyện đã nằm trong dự liệu của tôi. Dù sao ngài và tiểu tình nhân của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm, quan hệ của hai người quả thật không phải chỉ một hai câu là có thể nói rõ…”

“Nói vào chuyện chính đi!” Kim Chung Nhân nhấp một hụm cafe, cắt ngang lời của Lâm Văn Đỉnh. Từ miệng của ông ta nghe được chuyện của mình và Lộc Hàm, phá lệ bất an cảm thấy rất phiền.

“À à…đúng là người trẻ tuổi thì hay nóng nảy, vậy tôi sẽ không nói mấy lời khách sáo nữa.”

“Không lâu trước đây, chuyện của Ngô Thế Huân và Lộc Hàm chắc cậu cũng nắm được chút ít, nguồn gốc sâu xa mâu thuẫn giữa hai người đó, là cậu.”

Kim Chung Nhân vẫn giữ khuôn mặt trấn định như cũ, nhưng trong lòng lại sớm có một trận mưa bão quét qua, thoáng chốc tia kinh ngạc nghi hoặc trong ánh mắt đều bị Lâm Văn Đỉnh bắt được. Kim Chung Nhân dù sao vẫn là thanh niên mới 20 tuổi đầu, tất nhiên làm sao có thể so sánh với lão hồ ly Lâm Văn Đỉnh.

“Tôi?”

“Đúng, bởi vì Ngô Thế Huân biết được quan hệ giữa cậu và Lộc Hàm, cho nên mới tức giận như vậy.”

“Nhưng hắn ta chỉ biết là Lộc Hàm giấu hắn ta quá khứ giữa hai người, còn lại cũng không có gì.”

“À…Ngài cũng thật có tâm, điều tra rõ ràng như vậy cơ đấy!”

Bốn từ cuối được Kim Chung Nhân nhấn mạnh, cậu có chút tức giận không thể nghi ngờ.

Ai lại có thể nguyện ý đem thứ tình cảm trân quý nhất trong lòng tiết lộ ra cho người khác đây.

“Kim thiếu gia đừng giận, ai mà chẳng vì lợi ích của bản thân, người không vì mình trời chu đất diệt, những chuyện nhỏ nhặt này có tính là gì!”

“Cho nên, ông muốn làm gì?” Kim Chung Nhân hỏi.

“Muốn cậu đem Lộc Hàm của cậu rời khỏi, bên cạnh Ngô Thế Huân đã có người đợi hắn, là vị hôn thê của hắn con gái của tôi.” Nói đến đây, Lâm Vũ Hàm ngồi bên cạnh Lâm Văn Đỉnh ngầng đầu lên, ánh mắt trấn tĩnh nhìn Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân tuy vẫn luôn vì chuyện Lộc Hàm ở bên cạnh Ngô Thế Huân mà không cam tâm, đau khổ, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đem Lộc Hàm đi. Từ đầu đến cuối cũng là vì câu nói kia của Lộc Hàm: “Mình yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu mình.”

Cho nên, Kim Chung Nhân chỉ nghĩ sẽ âm thầm bảo vệ Lộc Hàm, nếu một khi phát hiện Ngô Thế Huân làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy, sẽ dùng toàn lực của bản thân đem Lộc Hàm về lại bên cạnh mình.

Nghĩ đến đây, Kim Chung Nhân hơi cau mày lại.

“Lợi ích, hôn nhân, có liên quan nhất định sao? Ông không cảm thấy lý do của ông cũng quá khiên cưỡng sao?” Vừa nói Kim Chung Nhân vừa nhìn Lâm Vũ Hàm, ánh mắt phức tạp không thể dò đoán.

“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, trở thành người một nhà tự nhiên sẽ tốt, có thể cuộc hôn nhân này cũng chỉ là hình thức, nhưng như vậy thì lợi ích trong bóng tối cũng đã có thể đạt được nhiều hơn rồi. Nhưng bởi vì Lộc Hàm, chúng tôi liền không có cơ hội tiếp cận Ngô Thế Huân.”

“Nói với tôi nhiều như vậy, không sợ tôi mật báo sao?”

“Nếu như anh yêu Lộc Hàm, thì anh sẽ không.” Những lời nói của Lâm Vũ Hàm lại làm Kim Chung Nhân dao động.

Ý tứ của Lâm Văn Đỉnh rất đơn giản, ông ta biết Kim Chung Nhân sẽ không nói tất cả với Ngô Thế Huân, có lẽ trong lời nói còn có hàm ý uy hiếp dù sao cũng đã nắm được điểm yếu của cậu, nếu như quá mức kiên quyết sẽ náo thành chuyện rất căng thẳng, cuối cùng đều sẽ quy chụp tư thù lên người Lộc Hàm. Bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, tuy là hèn hạ, nhưng đạo lý này đối với những người như bọn họ hẳn là đã sớm thấm nhuần.

“Hai bọn họ không phải các người muốn chia tay là chia tay đâu, Ngô Thế Huân không phải rất lợi hại sao?”

“Không phải!” Lâm Vũ Hàm lại mở miệng nói, Lâm Văn Đỉnh ngồi dựa vào sô pha giống như chuyện không liên quan mấy đến mình mà nhàn nhã thưởng thức cafe.

“Anh Thế Huân cũng chỉ là vì vẻ ngoài của Lộc Hàm mà nhất thời nổi hứng mà thôi, mới có thời gian ngắn ngủi hai tháng sao có thể gọi là yêu? Anh và anh Lộc Hàm không phải có thời gian bên nhau mười năm sao? Hơn nữa…tha lỗi cho tôi nói thẳng, anh Lộc Hàm lúc trước là yêu anh, đúng chứ? Chẳng lẽ ngay cả chút dũng khí như thế anh cũng không có sao?”

Chẳng lẽ không có sao…

Từng câu từng chữ như thể đánh thẳng vào trái tim Kim Chung Nhân, từng chút từng chút đem thứ không cam lòng kia trong lòng cậu dẫn dụ ra.

“Gia thế của anh Thế Huân rất phức tạp, bác Ngô nhất định sẽ không đồng ý để cho anh ấy và một người đàn ông ở bên nhau, anh tin tôi đi, anh Lộc Hàm không phải là thật sự yêu anh ấy…chỉ là…chỉ là…”

Chỉ là cái gì? Kim Chung Nhân nghe được câu nói cuối cùng của Lâm Vũ Hàm, trong lòng đã là đầy giận dữ. Xem Lộc Hàm là người thế nào? Là người mà bản thân cậu nâng niu trong lòng bàn tay không nỡ để rơi mất, tại sao có thể để các người nói năng như vậy, không còn chút tôn nghiêm nào cả.

“Chỉ là cái gì?” Mặt Kim Chung Nhân chuyển sang đen, ngữ khí lạnh đến cực điểm. Ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía Lâm Vũ Hàm, làm cô ta run rẩy phải ngập ngừng một lúc mới dám nói tiếp.

“Đừng hiểu lầm…tôi là muốn nói, anh Lộc Hàm với anh Thế Huân chẳng qua chỉ là cảm kích.”

“Lúc anh không ở trong nước, bọn tôi đã điều tra qua, anh Lộc Hàm đã chịu nhiều khổ cực cho nên thấy anh Lộc Hàm dịu dàng ôn thuận như bây giờ, còn không phải là đều bị anh Thế Huân mài giũa hết rồi sao.”

“Anh Thế Huân không thích người bên cạnh mình quá quật cường, không biết nghe lời, cho nên đối với việc anh Lộc Hàm bị chính bố ruột của mình đem đến làm lễ vật, không nghe lời, phản kháng, tất nhiên sẽ chịu nhiều khổ cực…”

“Nếu như anh thật tâm yêu anh ấy, hãy hợp tác với bố tôi rồi dẫn anh ấy đi, đây là bởi vì tôi, cũng là bởi vì anh.”

——————————————

Kim Chung Nhân hai ngày này thật rất phiền não, hôn hôn mê mê mà không rõ thời gian đã từ ngày 19/12 sang ngày 21, thật nhanh, những lời nói của bố con họ Lâm vẫn vang vọng trong đầu cậu.

Lộc Hàm đã chịu nhiều khổ cực…

Có thể tin tưởng bọn họ sao? Muốn tự bản thân đi điều tra rõ ràng, nhưng lại phát hiện thế lực của mình so với Ngô Thế Huân chỉ là dòng sông nhỏ còn đòi so sánh với đại dương mênh mông…

『”Tôi hy vọng, anh có thể suy nghĩ cho kỹ, tôi đối với anh Thế Huân là tình yêu thật lòng.

“Sẽ không làm hại đến Lộc Hàm chứ?”

“Tôi không muốn giấu anh, nếu như anh dùng cưỡng chế ép anh ấy rời khỏi khó tránh trong lòng anh ấy thấy khó chịu, nhưng anh cũng phải hiểu rõ, dựa vào gia thế của anh Thế Huân hiện tại không đưa anh ấy đi, vậy thì sau này không phải thứ đối mặt càng là hiểm nguy sao?”』

Kim Chung Nhân vẫn là đem tin nhắn trên điện thoại với nội dung soạn sẵn nhấn gửi đi.

『Tiểu Lộc, ngày mai ra ngoài gặp mình một chút đi! Mình nghĩ kỹ rồi, chúng ta, cũng nên có một kết thúc phải không?』

————————————

Từ sau ngày hôm đó khi Kim Chung Nhân rời khỏi, trên khuôn mặt của Lâm Vũ Hàm ngập tràn lo lắng, hiện tại có thể giúp cô ta chỉ có Kim Chung Nhân là hữu dụng.

“Bố, anh ta thật sự sẽ đồng ý sao?”

Lâm Văn Đỉnh không trả lời, chỉ cười cười xoa đầu Lâm Vũ Hàm.

————————————————

Trong nhà của Ngô Thế Huân, ngoài đám người giúp việc chỉ còn lại mình Lộc Hàm.

Ngô Diệc Phàm cùng Trương Nghệ Hưng đã sớm bị Ngô Thế Huân đuổi đi, tuy là sự ra đi của Trương Nghệ Hưng làm Lộc Hàm có chút không nỡ, nhưng chỉ vì một câu nói của Ngô Thế Huân “người ít dễ làm việc” làm Lộc Hàm nghẹn đỏ mặt đành lựa chọn trầm mặc.

Thật ra, biệt thự của Ngô Diệc Phàm cũng cách nhà Ngô Thế Huân đâu bao xa…lái xe ba phút là tới. Cho nên khi Trương Nghệ Hưng kéo theo hành lý đứng trước cửa lớn nhà Ngô Thế Huân không muốn rời đi, Lộc Hàm cũng ngây người ra. Sau đó một người bị lôi vào phòng ngủ, một người bị kéo lên xe thể thao đi mất.

Hiện tại đã là buổi đêm, Ngô Thế Huân tối nay có bữa tiệc cần tham gia nên không thể về nhà cùng Lộc Hàm ăn cơm.

Lộc Hàm cảm thấy bất an, do dự, nguyên nhân cũng vì tin nhắn kia.

Kim Chung Nhân muốn gặp cậu, để kết thúc? Ngày mai.

Lộc Hàm không biết nói gì, cậu sợ mình đi gặp Kim Chung Nhân. Bởi vì gặp cậu ấy liền sẽ cảm thấy bản thân mình tội nghiệt rất nặng, đã phụ lòng cậu ấy.

Không đi? Nhưng Chung Nhân đã thành thật muốn nói lời cáo biệt như thế, nếu như cậu không đi có phải quá ích kỷ không?

Nhưng mà, nếu như Ngô Thế Huân biết nhất định sẽ tức giận.

Tóc của Lộc Hàm bị cậu tự vò cho thật loạn, sau đó lại nằm lên trên giường yên tĩnh suy nghĩ, đầu lại càng đau.

Đột nhiên, đôi mắt to tròn chớp chớp giống như nhớ ra chuyện gì, vội vàng ngồi dậy hướng phòng tắm tiến tới.

Dòng nước mát lạnh từ vòi nước phun ra, làm Lộc Hàm đã sớm trở nên run rẩy. Tự mình cười giễu sau đó lại để dòng nước lạnh ngấm dần vào thân.

Xem mình có đáng buồn không? Còn phải dùng cách sinh bệnh đến bắt nạt người khác, bởi vì bệnh rồi sẽ không thể đến được chỗ hẹn.

Chung Nhân, không phải mình không muốn đi.

Trên người Lộc Hàm vẫn mặc áo choàng tắm nên cái lạnh cũng chẳng thấm vào đâu, hoàn toàn không có hiện tượng phát bệnh đầu chỉ hơi đau một chút. Từ phòng tắm bước ra, Lộc Hàm đã nhìn thấy Ngô Thế Huân nửa nằm trên giường, hiện tại còn trực tiếp nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm.

Không thèm đếm xỉa!

“Thế Huân…” Lộc Hàm bước qua, ngồi xuống bên cạnh Ngô thế Huân.

“Ừ, về có hơi muộn chút, sẽ không giận chứ?”

“Sao có thể?”

Ngô Thế Huân thì lại cảm thấy Lộc Hàm có cái gì đó không đúng lắm.

Giống như bây giờ thân thể cậu dựa dẫm vào anh, áo choàng tắm cũng đã rơi xuống quá bả vai, đôi mắt to tròn đó lại nhìn chằm chằm vào anh, bên trong có chút thần sắc muốn nói mà không thể nói nên lời.

“Sao lại lạnh như vậy?” Ôm Lộc Hàm vào lòng, Ngô Thế Huân mới phát hiện cái tên nhóc này thế mà thân nhiệt lại thấp như thế, anh khẽ đặt nụ hôn lên trán Lộc Hàm.

“Anh không muốn em sao?”

Ngô Thế Huân ngây người, ngẩng đầu lên nhìn về hướng Lộc Hàm, có chút nghi hoặc. Câu nói này nói ra đúng là không thể biết trước được, từ trước đến nay chưa từng thấy Lộc Hàm lại chủ động trong việc này bao giờ.

Cần cổ dây dưa với cánh tay Lộc Hàm một lúc, tiếp đến là kéo theo từng nụ hôn. Ngô Thế Huân khẽ cười, nhìn Lộc Hàm hệt như con mèo hoàng câu dẫn, xoay người ép cậu nằm xuống.

Thanh âm ái muội cùng khí tức tình sự đánh chiếm toàn bộ căn phòng, chiếc giường vốn dĩ đang ngắn nắp cùng trở nên nhăn nhúm, cũng bị nhiễm một tầng ái dịch.

Ngô Thế Huân muốn dừng lại, dù sao Lộc Hàm cũng thật kỳ lạ anh không muốn giày vò Lộc Hàm thảm hơn. Nhưng khi định rút thân rời khỏi, eo lại bị Lộc Hàm gắt gao giữ lại.

“Thế này mà đã không được sao…không đủ…A!!!”

“Học ai mà da mặt trở nên dày vậy, đây là Lộc Hàm của anh sao?”

Sau đó, Ngô Thế Huân cười xấu xa lại tiếp tục một đợt tấn công điên cuồng mới.

Cho đến tận khi Ngô Thế Huẩn tắm rửa cho Lộc Hàm mới thật sự bị dọa sợ.

Tách đôi chân trắng nõn của Lộc Hàm ra muốn tẩy rửa một chút ở nơi tư mật, mới phát hiện hai bắp đùi của cậu đã bị mài đền đỏ ửng có chỗ còn rách da chảy cả máu.

Cái tên ngốc này! Lúc mình hưng phấn quên mất phải cân nhắc, chẳng lẽ em ấy còn không biết đau sao? Đã bị thương rồi còn gào lên hết lần này đến lần khác là còn muốn nữa.

Vốn dĩ thân thể đã yếu nhược hiện tại còn bị giày vò nghiêm trọng như vậy, Ngô Thế Huân dâng lên trong lòng nồng đậm sự tự trách, anh cẩn thận giúp cậu bôi thuốc sau đó mới ôm chặt người kia đi ngủ.

Cái tên nhóc này là muốn cố ý bị thương sao?

——————————

Hơn 5h một chút trời còn chưa sáng, cảnh sắc giá rét bên ngoài căn phòng bởi vì được nhuộm một trận tuyết trắng mà hoàn toàn không có tạp âm.

Ngô Thế Huân bởi vì những cử động không yên của Lộc Hàm mà bị đánh thức. Từ trong giấc mơ tỉnh lại, tiếp đó là sự nóng rực trên cơ thể Lộc Hàm truyền đến, cậu lên cơn sốt rồi.

“Lộc Hàm, Lộc Hàm!!!”

Ngô Thế Huân nhìn vào khuôn mặt Lộc Hàm, khuôn mặt cậu đỏ bừng, mặc anh có gọi thế nào cậu cũng mơ mơ màng màng không tỉnh lại.

Lộc Hàm cũng không biết mình bị lên cơn sốt từ lúc nào, thân thể của cậu đúng là không nằm ngoài dự liệu, được nuông chiều quá thành hư, phải nhiễm một chút lạnh lại còn lõa thể cùng Ngô Thế Huân dây dưa hồi lâu, hiện tại thì được rồi, không những đau đầu đến sắp ngất mà toàn thân đều nhâm nhẩm đau nhức. Lộc Hàm khẽ mở mắt nhìn Ngô Thế Huân, phát hiện anh một mặt lo lắng đang nhìn mình.

“Bác sĩ sắp đến rồi!”

Khó chịu đến không thể nói ra lời, Lộc Hàm lại nhắm chặt mắt để đầu mình dụi vào lòng Ngô Thế Huân, rõ ràng đã được anh ôm rất chặt, nhưng trên người vẫn là từng đợt từng đợt lạnh lẽo kéo đến. Lông mày nhăn chặt lại, Ngô Thế Huân ở một bên nhìn thôi cũng đau lòng, chỉ mong bác sĩ riêng mau đến.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, vừa nghe có tiếng người từ bên trong trả lời, trước cửa liền xuất hiện một thân áo trắng, người nào đó vô cùng đau lòng nhưng vẫn tìm cách an ủi.

“Sẽ nhanh thôi không còn đau nữa, bác sĩ đến rồi!”

Sau một hồi chẩn đoán, bác sĩ kéo khẩu trang xuống sau đó thuận tiện lấy thuốc từ trong hộp thuốc mang theo bên mình ra.

“Ngô tiên sinh, không cần lo lắng, chỉ là lên cơn sốt vì cảm lạnh thôi nếu như muốn nhanh chóng loại bỏ đi cảm khác khó chịu, tôi có thể tiêm một mũi.”

Nói xong, bác sĩ lại lôi kim tiêm khử trùng từ trong hộp thuốc ra, xé lớp vỏ bọc, lộ ra đầu kim tiêm nhọn hoắt.

“Em…em không tiêm đâu…” Góc áo của Ngô Thế Huân bị Lộc Hàm nắm chặt.

“Uống thuốc không được sao?” Ngô Thế Huân hỏi.

“Được, nhưng tác dụng sẽ không nhanh bằng tiêm, đau dài không bằng đau ngắn!”

Ngô Thế Huân lại nhìn đầu ống tiêm, nhìn một cái lại nhìn cái nữa, Lộc Hàm đã sốt đến 39 độ, anh rơi vào trầm lặng chốc lát.

Ngô Thế Huân đỡ Lộc Hàm ngồi dậy để cậu dựa vào ngực mình, anh cảm nhận được Lộc Hàm bất an, liền lấy tay mình nắm lấy bàn tay đã nắm chặt thành quyền của cậu an ủi nói.

“Ngoan, có anh ở đây, một lát là ổn thôi!”

Vén lên vạt áo của Lộc Hàm, quần ngủ cũng bị kéo xuống một chút lộ ra làn da trắng nõn, kim tiêm từ từ đâm vào da thịt cậu, trên tay Ngô Thế Huân cũng truyền đến cảm giác đau đớn, Lộc Hàm không hét lên nhưng đau đến run rẩy, đầu ngón tay cũng nắm lấy bàn tay cũng trở nên trắng bệch.