Cứ Vậy Mà Yêu Em

Chương 16: Ước mơ lớn nhất của cô, chính là gả cho Dã Tử

Sau khi đưa Nam Vận về nhà, Lâm Du Dã lái xe trở lại công ty.

Nam Vận có thể cảm nhận được, Lâm Du Dã dường như biết hết tất cả, nhưng để không làm cô khó xử anh mới giả bộ như không biết gì.

Anh thông cảm cho cô, bao dung cho cô, che chở cô, nâng niu cô trong lòng bàn tay mà chiều chuộng, trên thế giới này không ai có thể tốt với cô hơn Dã Tử.

Trước khi về nhà, cô vốn dĩ rất lo lắng, nhưng sau câu nói ấy của Dã Tử “Dù sau khi về nhà xảy ra chuyện gì, cũng đừng buồn, em vẫn còn có anh”, cô bỗng nhiên không còn lo lắng, vướng bận nữa.

Cô sẽ cố gắng thuyết phục ba mình mua lại chiếc nhẫn của mẹ cô, nhưng nếu không thành công, cô cũng không cần phải u uất oán thán, vì cô đã có Dã Tử.

Đời người không thể mọi sự như ý, cô không thể tham lam không biết đủ.

Trước khi bước vào nhà, Nam Vận đã điều chỉnh lại tâm lý, hơn nữa còn nghĩ sẵn đầy một bụng, chuẩn bị đầy đủ để thuyết phục ba cô, nhưng sau khi về đến nhà, cô mới biết ba không ở nhà.

Người đàn ông này đúng là vẫn không đáng tin như mọi khi, chuyện đã đồng ý với cô luôn thay đổi thất thường.

Nam Vận thậm chí còn không tức giận, bởi vì cô đã quen bị ba cô bỏ bê cô từ lâu.

Trong nhà chỉ có Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù.

Chỉ cần Nam Khải Thăng không ở nhà, ba người họ đều ngầm hiểu mà phớt lờ nhau, vì vậy Nam Vận đi thẳng ra vườn sau, tìm thấy chú Lâm đang tưới hoa.

Chú Lâm dường như đã biết trước cô sẽ trở về nên sau khi nhìn thấy Nam Vận ông không hề ngạc nhiên, nụ cười hiền từ hiển hiện trên gương mặt: “Mới về à?”

Nam Vận khẽ gật đầu hỏi: “Chú Lâm, chú biết ba cháu đi đâu không?”

Chú Lâm: “Đến công ty rồi, đi từ sáng sớm cơ.”

Nam Vận gấp gáp hỏi tiếp: “Vậy chú có biết khi nào ông ấy về không?”

Chú Lâm lắc đầu: “Chú không rõ.”

Nam Vân bất lực thở dài, sắc mặt hơi ảm đạm.

Chú Lâm do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Lần này cháu trở về là vì chuyện chiếc nhẫn của bà chủ à?” Bạch Nhược Uyển đã qua đời nhiều năm, nhưng khi nhắc tới bà ấy, giọng điệu của ông vẫn không giấu được vẻ ôn hoà và kính trọng.

Nam Vận khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn chú Lâm: “Chú biết ạ?”

Giọng điệu của chú Lâm cũng có chút bất lực: “Trong bữa tối hôm qua, ba cháu nói ở nhà.”

Nam Vận: “Nói với Nguyễn Lệ Oánh? Thái độ Nguyễn Lệ Oánh thế nào ạ? Không lẽ bà ta không cho ba cháu mua nhẫn của mẹ cháu?”

“Cũng không hẳn, nhưng……” Chú Lâm muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài: “Thôi vậy, cháu vào nhà chờ chú trước đi, chú đi ép chút nước ngô cho cháu, rồi sẽ nói cho cháu biết rõ hơn.”

Nam Vận có hơi bất mãn: “Vậy chẳng phải chú muốn cháu tò mò chết sao? Nói cho cháu biết luôn đi.” Trong giọng điệu của cô còn có chút nũng nịu của bậc con cháu khi nói chuyện với người lớn, nếu người trước mặt đổi lại thành Nam Khải Thăng, cô sẽ không bao giờ dùng giọng điệu này để nói chuyện với ông ấy.

Nam Khải Thăng là ba ruột cô, nhưng chưa bao giờ khiến cô cảm nhận được sự quan tâm và che chở của một người cha, cả trái tim ông ấy đều dành cho hai mẹ con Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù.

Mặc dù chú Lâm chỉ là quản gia trong nhà, nhưng cách đối xử và thái độ của cô  lại như đối với người ba duy nhất.

Trong trí nhớ của Nam Vận, từ khi cô bắt đầu có ký ức, ba cô thường xuyên vắng nhà, trước năm tuổi, người bầu bạn bên cô chỉ có mẹ cô, sau năm tuổi, thì có thêm chú Lâm và Dã Tử.

Dã Tử chơi với cô, bảo vệ cô, làm cuộc sống của cô không còn cô đơn nữa, chú Lâm thì lại gánh vác trách nhiệm của một người ba, để cô cảm nhận được sự quan tâm, che chở mà chưa bao giờ nhận được từ ba ruột mình.

Các kỳ đại hội thể thao phụ huynh và con ở trường mẫu giáo và tiểu học của cô, chủ yếu đều là chú Lâm đi cùng mẹ.

Trước khi chú Lâm đến nhà họ, cô chưa bao giờ tham gia đại hội thể thao phụ huynh ở trường mẫu giáo, vì ba luôn viện mọi lý do để tỏ ra ông ấy rất bận, phải kiếm tiền nuôi cô, nên không thể đi cùng cô tham gia đại hội thể thao phụ huynh và con. 

Khi còn nhỏ cô tin thật, chưa bao giờ khóc rống lên, mè nheo đòi ông ấy tham gia, nhưng sau này cô mới biết, ông ấy chưa bao giờ vắng mặt trong đại hội thể thao phụ huynh và con của Nam Thù.

Cho đến khi chú Lâm xuất hiện, cô mới có đủ điều kiện để tham gia các hoạt động phụ huynh và con do trường tổ chức. Chú Lâm đã sắm vai một người ba, để cô không còn ghen tị với những đứa trẻ khác, cũng không còn thất vọng, buồn bã vì thiếu vắng ba, ông bù đắp cho cô phần yêu thương thiếu vắng kia của ba.

Hơn nữa, trước khi mẹ qua đời, người luôn ở bên giường chăm sóc mẹ cô, chỉ có chú Lâm.

Thực ra, trước khi chú Lâm và Dã Tử đến nhà họ Nam, mẹ cô đã bị bệnh, chỉ là bệnh tình không nghiêm trọng mà thôi, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ là được, nhưng càng về sau, bệnh tình bắt đầu chuyển biến xấu, bà ấy phải nằm trên giường bệnh.

Mẹ lấy chồng xa, sau khi bệnh tình chuyển biến xấu, người thân trong nhà cũng chỉ có thể từ xa đến thăm bà một lần, không thể bầu bạn lâu dài, mà ba cô lại là người đàn ông vô cùng vô trách nhiệm, chỉ có chú Lâm bầu bạn không rời nửa bước, ở bên mẹ đến điểm cuối của đoạn đường sinh mệnh. Tuy lúc đó Nam Vận chỉ bảy tám tuổi, nhưng cô có thể nhận ra tình cảm khác thường giữa chú Lâm và mẹ, ăn ý với nhau như tình nhân, lại tôn trọng nhau như tri kỷ, hiểu ý nhau, nhưng chưa từng ra bất cứ chuyện gì khác người.

Cô không biết trước kia mẹ và chú Lâm có yêu nhau không, cô chỉ biết chắc chắn là mẹ coi chú Lâm trở thành người thân thiết nhất của mình.

Cô cũng biết, nhiều năm nay chú Lâm không rời khỏi nhà họ Nam mà cam tâm tình nguyện chịu đựng mẹ con Nguyễn Lệ Oánh hất hàm sai khiến, cũng là vì thực hiện lời hứa với mẹ.

Trước khi mẹ qua đời, chú Lâm từng hứa với bà ấy, nhất định sẽ chăm sóc con gái của bà ấy thật tốt.

Vậy nên cô rất biết ơn chú Lâm, cũng rất kính trọng ông, giống như kính trọng ba mình.

Chỉ khi ở trước mặt ba, con gái mới có thể nũng nịu tùy ý.

Nhưng lúc này chú Lâm không chiều ý cô nữa: “Con bé này vội cái gì? Vất vả lắm mới về một lần, ngoan ngoãn vào bếp chờ chú đi, lát nữa trò chuyện với chú.”

Cô nóng lòng muốn biết thái độ của ba cô: “Chú nói hết chuyện này với cháu trước đi, rồi hai chúng ta nói chuyện sau?”

Thái độ chú Lâm lại kiên quyết: “Không được.”

Nam Vận bất đắc dĩ, thở dài: “Vậy được rồi.”

Cô đành phải ngoan ngoãn đi vào bếp chờ chú Lâm.

Ép nước ngô tươi ngon tốn rất nhiều thời gian, trong lúc chờ chú Lâm, Nam Vận lấy từ trong túi ra một quyển sổ ghi giới thiệu vật phẩm đấu giá đã mượn ở chỗ Lâm Lang, lật đi lật lại xem mấy trang có in hình chiếc nhẫn của mẹ.

Thật ra cô đã xem vô số lần, nhưng xem mãi không chán, dường như thấy chiếc nhẫn này như được nhìn thấy mẹ.

Dưới đáy nhẫn có khắc một chữ “Bạch” nhỏ, là dấu ấn duy nhất mẹ để lại trên đời.

Khi cô còn nhỏ, mẹ từng nói, đợi đến lúc cô kết hôn, sẽ tặng chiếc nhẫn này cho cô.

Nam Vận càng nhìn càng say sưa, thậm chí còn tưởng tượng khung cảnh ngày cô kết hôn.

Trong tưởng tượng của cô, cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi, Dã Tử mặc một bộ âu phục phẳng phiu, nắm lấy tay phải cô, đeo chiếc nhẫn này vào ngón áp út của cô.

Cô không biết các cô gái khác có thể tưởng tượng ra khung cảnh lúc mình kết hôn không, nhưng cô biết, từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu tưởng tượng.

Mơ ước lớn nhất của cô, chính là gả cho Dã Tử.

Nếu mẹ còn sống, nhất định sẽ đồng ý gả cô cho Dã Tử.

Hôm đó Dã Tử hỏi cô, có phải đã nghĩ xem sau này sinh mấy đứa con, cô mở miệng trả lời chưa từng, thật ra trong lòng đã có đáp án từ lâu.

Cô muốn có hai đứa con, tốt nhất là một trai một gái.

Đợi sau này con gái cô kết hôn, cô cũng sẽ tặng chiếc nhẫn này cho con bé.

Nghĩ đến đây, khoé môi cô không khỏi cong lên, vẻ mặt còn có phần ngại ngùng.

Lúc này, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, Nam Vận còn tưởng là chú Lâm đến, lập tức ngẩng đầu đứng dậy, nhưng khi thấy rõ người đến thì vẻ mặt tươi cười lập tức cứng lại, ngay sau đó trở thành lạnh lùng, không thèm để ý tới người đến, lại cúi đầu xuống, tiếp tục xem sổ ghi, coi như không nhận ra có người vào bếp.

Người đến là Nam Thù.

Nam Vận quá hiểu cô em gái này của mình, bình thường cô ta chủ động đến tìm cô chỉ có hai khả năng, không phải đến gây hấn thì cũng là đến soi mói.

Vậy nên cô quyết định không để ý tới cô ta.

Nhưng Nam Thù lại không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, cô ta trực tiếp ngồi xuống đối diện Nam Vận, dựa vào thành ghế, khoanh tay trước ngực, dùng dáng vẻ tiểu thư cao ngạo nhìn nha hoàn mà nhìn Nam Vận, giọng điệu khinh miệt nói: “Chuyến này chị về nhà cũng không biết đi chào hỏi mẹ tôi, lại còn đi thăm người giúp việc trước, có ý gì hả?”

Nam Vận nặng nề đóng  cuốn album trong tay lại, vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt nhìn Nam Thù, lạnh lùng nói: “Cô nói lại lần nữa, ai là người giúp việc?” Tính cách cô nhún nhường nhưng không mềm yếu, hễ có người đụng tới điểm giới hạn của cô, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Nam Thù hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói: “Không phải chỉ là quản gia thôi sao? Có khác gì chó giữ nhà đâu? Không phải giúp việc thì là gì? Nếu không phải mẹ tôi có lòng tốt để ông ta ở lại thì ông ta đã phải uống gió Tây Bắc từ lâu rồi.”

Nam Vận tức giận tới nỗi toàn thân đều run lên.

Từ ngày đầu tiên chú Lâm và Dã Tử đến nhà họ Nam, mẹ cô đã dạy cô, nhất định phải tôn trọng chú Lâm và Dã Tử, nhiều năm nay, cô vẫn luôn coi chú Lâm như người thân, tuyệt đối không dễ dàng tha cho Nam Thù gọi ông ấy là chó giữ nhà.

Hít một hơi thật sâu, sắc mặt Nam Vận tái nhợt nhìn Nam Thù chằm chằm, gằn từng câu từng chữ cảnh cáo: “Còn để tôi nghe thấy cô mắng chú Lâm, tôi sẽ vả mặt cô!”

Nam Thù không khỏi kinh ngạc, bởi vì cô ta chưa từng thấy bộ dạng tức giận của Nam Vận. Trong ấn tượng cô ta, Nam Vận luôn là trái hồng mềm nhũn, cho nên cô ta luôn đổi cách bắt nạt cô, dù sao cô cũng sẽ không phản kháng, dù cô phản kháng cũng vô dụng, dù sao ba mẹ đều đứng về phía cô ta.

Nhưng không ngờ, trái hồng mềm cũng sẽ tức giận.

Đúng là chó điên lên cũng nhảy tường.

Nhưng Nam Thù cũng chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, một giây sau lại khôi phục vẻ mặt khinh miệt: “Tôi mắng ông ta thì liên quan gì đến chị? Ông ta là gì của chị? Mà chị tức giận như vậy? À không, tôi quên mất, ông ta là ba chồng tương lai của chị, không những thế, ông ta và mẹ chị còn mập mờ với nhau, mẹ chị là cái đồ……”

Cô ta còn chưa nói xong, Nam Vận đã cầm cuốn sổ trên bàn lên, không kìm được lửa giận mà đập vào đầu cô ta.

Bìa cuốn sổ làm bằng da trâu, rất cứng, Nam Vận thẳng tay đập, góc cạnh bén nhọn của sổ ghi đập thẳng vào đầu Nam Thù, Nam Thù lập tức hét lên một tiếng.

Nhưng còn chưa kịp đợi cô ta phản ứng, Nam Vận đã đi tới trước mặt cô ta, giơ tay tát cô ta một phát.

Cái tát này của cô không hề nhẹ, tiếng chát giòn giã vang lên, nửa bên mặt của Nam Thù lập tức sưng đỏ. 

“Chị, chị……” Nam Thù che lại mặt mình, trừng mắt khó tin nhìn Nam Vận: “Chị dám đánh tôi?”

Nam Vận không cho phép bất cứ ai sỉ nhục mẹ cô, ánh mắt nhìn về phía Nam Thù gần như bốc hỏa: “Đánh cô thì sao? Tôi đánh cô đấy! Cô có tư cách gì mà nhắc đến mẹ tôi? Cô xứng sao?”

Cô cảm thấy trên thế giới này, người không xứng nhắc đến mẹ cô nhất là ba cô, tiếp đó là Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù.

Từ nhỏ đến lớn, Nam Thù ghét nhất bị người khác chế giễu cô ta là đứa con do tiểu tam sinh ra, dù mẹ cô ta đã trở thành vợ chính thức nhiều năm nay, vẫn sẽ có người mắng cô ta là con riêng chuyển thành chính thức.

Tham gia các buổi party mà đám con nhà giàu kia tổ chức, nhắc tới danh xưng “Cô chủ lớn của nhà họ Nam” này, mọi người đều nghĩ đến Nam Vận đầu tiên, mà không phải là cô ta.

Vậy nên cô ta không những ghen tị với Nam Vận xinh đẹp, ưu tú hơn cô ta, mà còn ghen ghét thân phận cô chủ lớn danh chính ngôn thuận nhà họ Nam của cô.

Nam Thù thoáng cười khẩy, ánh mắt oán hận nhìn Nam Vận: “Đúng vậy, tôi không xứng, nhưng chị có thể làm gì tôi? Người ba yêu là mẹ tôi, không phải mẹ chị, mẹ chị mới là người thứ ba chen giữa hai người họ.”

Nam Vận nghiến răng nghiến lợi, giơ tay lên muốn tát cô ta lần nữa, nhưng Nam Thù lại không tránh phát này mà bình tĩnh đắc ý nói: “Chị muốn biết ba có đồng ý mua lại nhẫn của mẹ chị không à?”

Động tác của Nam Vận khựng lại.

Nam Thù cười khẽ, vô cùng đắc ý: “Mẹ tôi thích chiếc nhẫn đó, ba nói, muốn mua lại chiếc nhẫn đó, tặng cho mẹ tôi.”