Cứ Vậy Mà Yêu Em

Chương 41: “a vận của anh rất đẹp.”

Mùa đông, thời tiết hanh khô, hệ thống sưởi ấm trong nhà làm cho không khí càng khô nóng hơn.

Nam Vận cũng cảm thấy buồn cười trước lý lẽ vụng về của mình, nhưng cô nhanh chóng mím môi lại, tiếp tục giữ vẻ lạnh lùng: “Anh cười cái gì? Đây là thái độ xin tha thứ của anh sao?”

Nam Vận không thèm nói đạo lý: “Dù sao anh cũng là đồ lưu manh.”

Trong suốt quá trình, cô không hề liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh lấy một cái, chui vào chăn rồi còn cố tình xoay người đưa lưng về phía anh, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra trong hai tiếng qua vậy.

Hai má Nam Vận ửng hồng, mồ hôi đầm đìa, cả người mềm nhũn nằm co lại trên giường, mệt mỏi rã rời, giống như một con mèo con vừa bị chà đạp, hay như một con cá mắc cạn, cổ họng khô rát, phải bổ sung nước gấp.

“…”

Không lâu sau, Lục Dã cầm một chiếc cốc trắng đi vào phòng ngủ.

Nam Vận lập tức ngồi dậy. Anh còn chưa đến gần cô đã giơ tay lên, sẵn sàng cầm cốc bất cứ lúc nào.

Hai má Nam Vận ửng hồng, mồ hôi đầm đìa, cả người mềm nhũn nằm co lại trên giường, mệt mỏi rã rời, giống như một con mèo con vừa bị chà đạp, hay như một con cá mắc cạn, cổ họng khô rát, phải bổ sung nước gấp.

Nam Vận lập tức ngồi dậy. Anh còn chưa đến gần cô đã giơ tay lên, sẵn sàng cầm cốc bất cứ lúc nào.

Lục Dã không lên tiếng, một lúc sau, anh buông lỏng tay ôm eo cô, ngồi dậy khỏi giường.Nam Vận mặc kệ anh, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng động là lạ, cô cảm thấy có gì đó không ổn, hơi thở của anh ngày càng nặng nề, cô nhịn không được quay đầu lại, phát hiện ra anh đang đeo áo mưa, giật thót mình: “Sao anh lại nữa?”Lục Dã đeo xong, quỳ gối trên giường, nắm lấy hai chân cô, dùng sức kéo cơ thể cô về phía anh, hormone bùng lên, giọng khàn khàn sâu xa: “Đùa giỡn lưu manh.”

Vừa rồi Nam Vận bị anh hành quá sức, có thể nói là tự thân trải nghiệm anh đã nhớ nhung đến thế nào, tức giận nói: “Có mà anh muốn lên giường với em ấy.”

Lục Dã bước đến gần giường, đưa cốc cho cô, nhắc nhở: “Uống từ từ.”

Nam Vận: “Hy vọng anh Lục có thể an phận thủ thường.” Nói xong, cô xoay người rời đi, nhưng không thành vì Lục Dã đã nắm được cổ tay cô, kéo cô vào phòng làm việc, đè cô vào cửa, cúi người cắn môi cô.Cô gái nhỏ đang mặc áo sơ mi của anh, đôi chân thon thả, dáng người lả lướt như ẩn như hiện, báu vật nhân gian cũng chỉ như thế.Làm sao anh có thể chống lại sự cám dỗ này?Nụ hôn này không nhanh không chậm, triền miên kéo dài, vô cùng dịu dàng nhưng cũng không thiếu phần chiếm hữu.

Nam Vận: “…..”

Không lâu sau, Lục Dã cầm một chiếc cốc trắng đi vào phòng ngủ.

Nam Vận vội vã nâng cốc lên miệng tu liền mấy ngụm, còn phát ra cả tiếng “ừng ực”, hiên ngang như Võ Tòng uống rượu ở gò Cảnh Dương trước khi lên núi đánh hổ.

Hiển nhiên đã coi lời nói của Lục Dã như gió thoảng bên tai.

Lục Dã khẽ thở dài, lại nhắc nhở: “Uống từ từ, cẩn thận bị sặc.”

Nam Vận uống một hơi cạn cốc không chừa một giọt, thở phào một hơi, cô lấy tay lau bọt nước trên môi, đặt lại chiếc cốc lên tủ đầu giường, rồi chui vào chăn bông.

(*) Bức lương vi xướng: thể hiểu là ép buộc con gái nhà lành trở thành hạng bán rẻ tiếng cười, nghĩa rộng là ép người bán thân, ép người ta làm chuyện họ không muốn.

Trong suốt quá trình, cô không hề liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh lấy một cái, chui vào chăn rồi còn cố tình xoay người đưa lưng về phía anh, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra trong hai tiếng qua vậy.

10 điểm logic.

Vẻ mặt Lục Dã thản nhiên, bình tĩnh nhắc nhở: “Anh muốn đổi tư thế. Em dùng chân kẹp chặt thắt lưng của anh không cho anh…”Nam Vận cuối cùng cũng nhớ ra: “Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Hai má cô nóng bừng, mạch máu như sôi lên, lấy luôn chăn bông che mặt lại.Xấu hổ quá.

Lục Dã buồn cười, anh biết cô gái nhỏ của anh thẹn thùng, nghé lại gần tai cô, nhẹ nhàng nói: 

Đúng là trở mặt không nhận người.

Lục Dã mỉm cười bất lực, xốc chăn bông lên giường, từ phía sau ôm lấy bờ eo thon của cô gái, anh kéo cô vào lòng, vùi mặt vào chiếc cổ mảnh mai trắng ngần của cô, hôn liên tục vài cái.

Trên cổ cô còn lưu lại vết dâu tây sau trận triền miên vừa rồi.

Nam Vận tức giận: “Lưu manh!”

Giọng Lục Dã đầy ý cười, không giấu được sự dịu dàng: “Anh làm gì mà lưu manh?”

Nam Vận mặt không đổi sắc, tim không đổi nhịp: “Anh bức lương vi xướng*. Em còn chưa tha thứ cho anh mà anh đã dụ dỗ em!”

Ra khỏi phòng ngủ, Nam Vận phát hiện trong phòng khách không có ai.

Mùa đông, thời tiết hanh khô, hệ thống sưởi ấm trong nhà làm cho không khí càng khô nóng hơn.

Nam Vận: “…..”Nam Vận: “Hy vọng anh Lục có thể an phận thủ thường.” Nói xong, cô xoay người rời đi, nhưng không thành vì Lục Dã đã nắm được cổ tay cô, kéo cô vào phòng làm việc, đè cô vào cửa, cúi người cắn môi cô.Cô gái nhỏ đang mặc áo sơ mi của anh, đôi chân thon thả, dáng người lả lướt như ẩn như hiện, báu vật nhân gian cũng chỉ như thế.Làm sao anh có thể chống lại sự cám dỗ này?Nụ hôn này không nhanh không chậm, triền miên kéo dài, vô cùng dịu dàng nhưng cũng không thiếu phần chiếm hữu.“Được rồi anh không cười nữa.” Nói rồi không cười nữa, nhưng trong mắt vẫn chất chứa ý cười, nhẹ nhàng cắn ở chóp mũi cô gái nhỏ, rồi anh buông lỏng tay ra, “Đi tắm đi, ăn cơm xong anh dẫn em đi chỗ này.”Không lâu sau, Lục Dã cầm một chiếc cốc trắng đi vào phòng ngủ.(*) Bức lương vi xướng: thể hiểu là ép buộc con gái nhà lành trở thành hạng bán rẻ tiếng cười, nghĩa rộng là ép người bán thân, ép người ta làm chuyện họ không muốn.

Nam Vận kéo tay anh ra, liếc xéo anh, kiêu căng cảnh cáo: “Chúng ta còn chưa làm lành, ban ngày anh đừng có mà động tay động chân với em!”Ý là ban đêm là một chuyện khác, nhưng ban ngày em vẫn phải duy trì khoảng cách với anh.Lục Dã cười bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp: “Được rồi, là tôi không đúng, hy vọng cô Nam có thể tha thứ cho tôi.”

Nam Vận không nói nên lời, cuối cùng phản bác một câu: “Lưu manh!”

Lục Dã không phản bác, chậm rãi mở miệng, từ tốn đáp: “Haiz, trách anh, chính anh là người dụ dỗ em, là anh bắt em kêu chồng, còn ép em kêu đến khàn giọng, lúc em không cho anh rút ra, cũng là do anh ép…”

Càng nghe mặt Nam Vận càng đỏ, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, lập tức cắt ngang lời anh: “Được rồi! Đừng nói nữa.”

Lục Dã ra vẻ ngu ngơ: “Tại sao anh không được nói? Anh nói sai rồi à?”

Mặt Nam Vận đỏ đến tận tai, cô quá xấu hổ, nhỏ giọng phản bác, “Em không cho anh rút ra bao giờ?”

Căn phòng trống rỗng, anh không có ở nhà sao?Đã một thời gian dài hai người họ không dành cuối tuần bên nhau.Nam Vận không khỏi có chút thất vọng, nhưng cô vẫn chưa hết hy vọng, khe khẽ gọi, “Dã Tử?”Nghe thấy tiếng gọi của cô gái nhỏ, Lục Dã lập tức trả lời: “Anh ở phòng sách.”

Vẻ mặt Lục Dã thản nhiên, bình tĩnh nhắc nhở: “Anh muốn đổi tư thế. Em dùng chân kẹp chặt thắt lưng của anh không cho anh…”

Nam Vận cuối cùng cũng nhớ ra: “Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Hai má cô nóng bừng, mạch máu như sôi lên, lấy luôn chăn bông che mặt lại.

Xấu hổ quá.

Lục Dã buồn cười, anh biết cô gái nhỏ của anh thẹn thùng, nghé lại gần tai cô, nhẹ nhàng nói: 

Giọng anh rất nghiêm túc, tràn ngập sự dịu dàng như nước.

Nam Vận không còn quá xấu hổ nữa, trong lòng còn có chút mừng thầm.

Lục Dã hôn thêm vài cái lên vành tai cô và nói, “Anh thực sự rất nhớ em.”

Có nhà!Nam Vận hơi ngạc nhiên, bước nhanh về phía phòng sách.Vừa mở cửa phòng cô đã thấy ngay Dã Tử.Trên bàn có một chiếc laptop, bên cạnh có rất nhiều tài liệu, anh đang ngồi trước máy tính, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh phẳng phiu, trông có vẻ không nhuốm bụi trần. Dù đang ở nhà nhưng anh vẫn cài áo sơ mi đến cúc trên cùng, tỉ mỉ đến cực điểm, nhìn thế nào cũng rất cấm dục.Nam Vận quả thực không thể liên tưởng con dã thú đêm qua với chính nhân quân tử hiện tại.

Vừa rồi Nam Vận bị anh hành quá sức, có thể nói là tự thân trải nghiệm anh đã nhớ nhung đến thế nào, tức giận nói: “Có mà anh muốn lên giường với em ấy.”

Lục Dã nghiêm trang hỏi: “Anh không nên muốn vậy sao?” 

Lục Dã nghiêm trang hỏi: “Anh không nên muốn vậy sao?” 

Nam Vận cãi không lại, căm phẫn nói: “Anh chỉ giỏi lí do lí trấu” Lại cương quyết bổ sung: “Đừng tưởng chúng ta thế này rồi thì em sẽ tha thứ cho anh. Đây là hai chuyện khác nhau.”

Lục Dã để ngoài tai: “Sau này đừng sống trong ký túc xá nữa, về nhà đi. “

Nam Vận thờ ơ vô tình: “Anh mơ đẹp nhỉ, em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu!”

Cô muốn đi tắm ngay lập tức, nhưng cả người bủn rủn vô lực, nhất là thắt lưng, vừa nhức mỏi vừa đau, không thể dậy ngay được.Nằm lại trên giường một lát cô mới có đủ sức để đứng dậy, nhưng lại có vấn đề xuất hiện – mặc gì đây?Cô cũng không muốn mặc chiếc váy ngủ gợi cảm mà anh mua cho cô, nó quá tình thú, cô ngại mặc mà cũng không dám mặc — lỡ như khi mặc xong làm anh nổi lửa, cô sẽ gặp tai ương.Suy nghĩ một chút, cô bước đến tủ quần áo, lấy ra một trong những chiếc áo sơ mi trắng của anh mặc vào.Áo sơ mi của anh quá rộng so với cô, vạt áo dài qua bắp đùi, lấy làm áo ngủ thì vừa vặn.

Đây đúng là bại hoại nhã nhặn trong truyền thuyết — nhã nhặn ban ngày, cặn bã ban đêm.Lục Dã dịu dàng nhìn cô gái nhỏ của mình: “Có đói không?” 

Lục Dã giọng điệu đứng đắn, nghiêm túc hỏi: “Nếu lên giường và tha thứ cho anh là hai chuyện khác nhau, tại sao em không vừa lên giường với anh vừa khảo sát anh?”.

Lục Dã: “Anh lưu manh chỗ nào?” 

“…”

Nam Vận biết rằng mình nên giữ vững lập trường, kiên quyết đẩy anh ra để anh hiểu rằng cô có điểm giới hạn, sẽ không bao giờ nhượng bộ vì tình, nhưng thân thể thành thật hơn đầu óc, lúc cô vẫn chưa xác định lập trường, cánh tay đã quàng qua cổ anh, kiễng chân lên, hôn lại anh một cách đắm đuối.Cái câu “Tiểu biệt thắng tân hôn” này, không sai chút nào.Hai tháng xa nhau, bù thế nào cũng không đủ.Cô thích anh, là cái ‘thích’ khó có thể kiềm chế, muốn toàn bộ của anh.Một lúc lâu sau, nụ hôn kết thúc.Nam Vận thở hổn hển, hai má ửng hồng, đôi môi đỏ căng mọng như bôi một lớp son bóng.

10 điểm logic.

Nam Vận không nói nên lời, cuối cùng phản bác một câu: “Lưu manh!”

Lục Dã: “Anh lưu manh chỗ nào?” 

Đúng là trở mặt không nhận người.Lục Dã mỉm cười bất lực, xốc chăn bông lên giường, từ phía sau ôm lấy bờ eo thon của cô gái, anh kéo cô vào lòng, vùi mặt vào chiếc cổ mảnh mai trắng ngần của cô, hôn liên tục vài cái.Trên cổ cô còn lưu lại vết dâu tây sau trận triền miên vừa rồi.Nam Vận tức giận: “Lưu manh!”Giọng Lục Dã đầy ý cười, không giấu được sự dịu dàng: “Anh làm gì mà lưu manh?”Nam Vận mặt không đổi sắc, tim không đổi nhịp: “Anh bức lương vi xướng*. Em còn chưa tha thứ cho anh mà anh đã dụ dỗ em!”

Nam Vận không thèm nói đạo lý: “Dù sao anh cũng là đồ lưu manh.”

…..

Lục Dã không lên tiếng, một lúc sau, anh buông lỏng tay ôm eo cô, ngồi dậy khỏi giường.

Nam Vận mặc kệ anh, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng động là lạ, cô cảm thấy có gì đó không ổn, hơi thở của anh ngày càng nặng nề, cô nhịn không được quay đầu lại, phát hiện ra anh đang đeo áo mưa, giật thót mình: “Sao anh lại nữa?”

Lục Dã đeo xong, quỳ gối trên giường, nắm lấy hai chân cô, dùng sức kéo cơ thể cô về phía anh, hormone bùng lên, giọng khàn khàn sâu xa: “Đùa giỡn lưu manh.”

Nam Vận vội vã nâng cốc lên miệng tu liền mấy ngụm, còn phát ra cả tiếng “ừng ực”, hiên ngang như Võ Tòng uống rượu ở gò Cảnh Dương trước khi lên núi đánh hổ.Hiển nhiên đã coi lời nói của Lục Dã như gió thoảng bên tai. Lục Dã khẽ thở dài, lại nhắc nhở: “Uống từ từ, cẩn thận bị sặc.”Nam Vận uống một hơi cạn cốc không chừa một giọt, thở phào một hơi, cô lấy tay lau bọt nước trên môi, đặt lại chiếc cốc lên tủ đầu giường, rồi chui vào chăn bông.

Nam Vận: “…..”

Giọng anh rất nghiêm túc, tràn ngập sự dịu dàng như nước.

Đáng thương, nhỏ yếu, bất lực.

…..

Tối qua tiêu hao năng lượng nhiều như vậy, không đói bụng mới là lạ. Nam Vận cũng không khách sáo với anh, gật gật đầu: “Đói.”Lục Dã đứng dậy khỏi ghế: “Anh đi nấu cơm.”Nam Vận: “Bây giờ em muốn tắm.”Lục Dã tới gần cô, giơ tay xoa đầu cô: “Đi đi, tắm xong là ăn được rồi.”

Sau khi kết thúc trận cuối cùng, Nam Vận gần như nhắm mắt là ngủ ngay.

Thật sự quá mệt mỏi, cả người như bị đào rỗng.

Đêm nay cô ngủ rất sâu, gần như một đêm vô mộng, khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã hửng sáng.

May  thay, hôm nay là thứ bảy, nếu không chắc chắn cô sẽ bị đánh dấu nghỉ không lí do.

Sau khi mở mắt ra, Nam Vận vô thức tìm điện thoại để trên tủ đầu giường, nhưng lần mò mãi mà không thấy, lúc này cô mới nhớ ra là mình đang không ở nhà, mà đang ở nhà bên cạnh.

Tối qua đổ mồ hôi quá nhiều, bây giờ cơ thể cô vẫn còn nhớp nháp, đặc biệt là ở chỗ đó.

Lục Dã bước đến gần giường, đưa cốc cho cô, nhắc nhở: “Uống từ từ.”

Cô muốn đi tắm ngay lập tức, nhưng cả người bủn rủn vô lực, nhất là thắt lưng, vừa nhức mỏi vừa đau, không thể dậy ngay được.

Nằm lại trên giường một lát cô mới có đủ sức để đứng dậy, nhưng lại có vấn đề xuất hiện – mặc gì đây?

Cô cũng không muốn mặc chiếc váy ngủ gợi cảm mà anh mua cho cô, nó quá tình thú, cô ngại mặc mà cũng không dám mặc — lỡ như khi mặc xong làm anh nổi lửa, cô sẽ gặp tai ương.

Suy nghĩ một chút, cô bước đến tủ quần áo, lấy ra một trong những chiếc áo sơ mi trắng của anh mặc vào.

Áo sơ mi của anh quá rộng so với cô, vạt áo dài qua bắp đùi, lấy làm áo ngủ thì vừa vặn.

Lục Dã không phản bác, chậm rãi mở miệng, từ tốn đáp: “Haiz, trách anh, chính anh là người dụ dỗ em, là anh bắt em kêu chồng, còn ép em kêu đến khàn giọng, lúc em không cho anh rút ra, cũng là do anh ép…”Càng nghe mặt Nam Vận càng đỏ, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, lập tức cắt ngang lời anh: “Được rồi! Đừng nói nữa.”Lục Dã ra vẻ ngu ngơ: “Tại sao anh không được nói? Anh nói sai rồi à?”Mặt Nam Vận đỏ đến tận tai, cô quá xấu hổ, nhỏ giọng phản bác, “Em không cho anh rút ra bao giờ?”

Ra khỏi phòng ngủ, Nam Vận phát hiện trong phòng khách không có ai.

(*) Bức lương vi xướng: thể hiểu là ép buộc con gái nhà lành trở thành hạng bán rẻ tiếng cười, nghĩa rộng là ép người bán thân, ép người ta làm chuyện họ không muốn.

Căn phòng trống rỗng, anh không có ở nhà sao?

Đã một thời gian dài hai người họ không dành cuối tuần bên nhau.

Nam Vận không khỏi có chút thất vọng, nhưng cô vẫn chưa hết hy vọng, khe khẽ gọi, “Dã Tử?”

Nghe thấy tiếng gọi của cô gái nhỏ, Lục Dã lập tức trả lời: “Anh ở phòng sách.”

Có nhà!

Nam Vận hơi ngạc nhiên, bước nhanh về phía phòng sách.

Vừa mở cửa phòng cô đã thấy ngay Dã Tử.

Trên bàn có một chiếc laptop, bên cạnh có rất nhiều tài liệu, anh đang ngồi trước máy tính, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh phẳng phiu, trông có vẻ không nhuốm bụi trần. Dù đang ở nhà nhưng anh vẫn cài áo sơ mi đến cúc trên cùng, tỉ mỉ đến cực điểm, nhìn thế nào cũng rất cấm dục.

Nam Vận quả thực không thể liên tưởng con dã thú đêm qua với chính nhân quân tử hiện tại.

Nam Vận không còn quá xấu hổ nữa, trong lòng còn có chút mừng thầm.Lục Dã hôn thêm vài cái lên vành tai cô và nói, “Anh thực sự rất nhớ em.”

Đây đúng là bại hoại nhã nhặn trong truyền thuyết — nhã nhặn ban ngày, cặn bã ban đêm.

Lục Dã dịu dàng nhìn cô gái nhỏ của mình: “Có đói không?” 

Lục Dã nghe vậy bật cười.

Tối qua tiêu hao năng lượng nhiều như vậy, không đói bụng mới là lạ. Nam Vận cũng không khách sáo với anh, gật gật đầu: “Đói.”

Lục Dã đứng dậy khỏi ghế: “Anh đi nấu cơm.”

Nam Vận: “Bây giờ em muốn tắm.”

Lục Dã tới gần cô, giơ tay xoa đầu cô: “Đi đi, tắm xong là ăn được rồi.”

Nam Vận kéo tay anh ra, liếc xéo anh, kiêu căng cảnh cáo: “Chúng ta còn chưa làm lành, ban ngày anh đừng có mà động tay động chân với em!”

Ý là ban đêm là một chuyện khác, nhưng ban ngày em vẫn phải duy trì khoảng cách với anh.

Lục Dã cười bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp: “Được rồi, là tôi không đúng, hy vọng cô Nam có thể tha thứ cho tôi.”

Nam Vận: “Hy vọng anh Lục có thể an phận thủ thường.” Nói xong, cô xoay người rời đi, nhưng không thành vì Lục Dã đã nắm được cổ tay cô, kéo cô vào phòng làm việc, đè cô vào cửa, cúi người cắn môi cô.

Cô gái nhỏ đang mặc áo sơ mi của anh, đôi chân thon thả, dáng người lả lướt như ẩn như hiện, báu vật nhân gian cũng chỉ như thế.

Làm sao anh có thể chống lại sự cám dỗ này?

Nụ hôn này không nhanh không chậm, triền miên kéo dài, vô cùng dịu dàng nhưng cũng không thiếu phần chiếm hữu.

Nam Vận biết rằng mình nên giữ vững lập trường, kiên quyết đẩy anh ra để anh hiểu rằng cô có điểm giới hạn, sẽ không bao giờ nhượng bộ vì tình, nhưng thân thể thành thật hơn đầu óc, lúc cô vẫn chưa xác định lập trường, cánh tay đã quàng qua cổ anh, kiễng chân lên, hôn lại anh một cách đắm đuối.

Cái câu “Tiểu biệt thắng tân hôn” này, không sai chút nào.

Hai tháng xa nhau, bù thế nào cũng không đủ.

Cô thích anh, là cái ‘thích’ khó có thể kiềm chế, muốn toàn bộ của anh.

Một lúc lâu sau, nụ hôn kết thúc.

Nam Vận thở hổn hển, hai má ửng hồng, đôi môi đỏ căng mọng như bôi một lớp son bóng.

Cô không mặc nội y, áo sơ mi ôm sát vào người, Lục Dã có thể thấy rõ sự thay đổi của cơ thể cô.

Anh rũ mắt nhìn cô: “Muốn không?”

Nam Vận quả thật có cảm giác, nhưng cô thực sự không nổi, thở phì phì trừng mắt nhìn anh: “Anh muốn em mệt chết ấy!” Cô dùng ngón tay chọc vào ngực anh mấy cái: “Anh đúng là cầm thú mặt người!”

“Vậy em có thích con cầm thú mặt người này không?”

Giọng anh trầm thấp, dịu dàng, cực kỳ quyến rũ.

Tim Nam Vận rung lên, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng, thờ ơ: “Em không thích!”

Lục Dã khẽ nhướng mày: “Tối qua em không nói vậy.”

Nam Vận đúng tình hợp lý: “Đêm là đêm, ngày là ngày, không giống nhau.”

Có miếng mà còn kiêu.

Lục Dã cười: “Sao lại không giống?”

Nam Vận: “Buổi tối anh bức lương vi xướng, em đành chịu ; ban ngày anh lại ép buộc, em như lục bình trôi. “

À, tất cả là lỗi của anh.

Lục Dã nghe vậy bật cười.

Nam Vận cũng cảm thấy buồn cười trước lý lẽ vụng về của mình, nhưng cô nhanh chóng mím môi lại, tiếp tục giữ vẻ lạnh lùng: “Anh cười cái gì? Đây là thái độ xin tha thứ của anh sao?”

“Được rồi anh không cười nữa.” Nói rồi không cười nữa, nhưng trong mắt vẫn chất chứa ý cười, nhẹ nhàng cắn ở chóp mũi cô gái nhỏ, rồi anh buông lỏng tay ra, “Đi tắm đi, ăn cơm xong anh dẫn em đi chỗ này.”

“Được rồi anh không cười nữa.” Nói rồi không cười nữa, nhưng trong mắt vẫn chất chứa ý cười, nhẹ nhàng cắn ở chóp mũi cô gái nhỏ, rồi anh buông lỏng tay ra, “Đi tắm đi, ăn cơm xong anh dẫn em đi chỗ này.”

Nghe tin sắp được đi chơi, mắt Nam Vận sáng lên: “Đi đâu?”

Lục Dã: “Bí mật.”

Nam Vận bất mãn, nhắc lại: “Đây là thái độ anh cầu xin em tha thứ đấy à? Chẳng tích cực chủ động gì cả!” 

Cô không mặc nội y, áo sơ mi ôm sát vào người, Lục Dã có thể thấy rõ sự thay đổi của cơ thể cô.Anh rũ mắt nhìn cô: “Muốn không?”Nam Vận quả thật có cảm giác, nhưng cô thực sự không nổi, thở phì phì trừng mắt nhìn anh: “Anh muốn em mệt chết ấy!” Cô dùng ngón tay chọc vào ngực anh mấy cái: “Anh đúng là cầm thú mặt người!”“Vậy em có thích con cầm thú mặt người này không?”Giọng anh trầm thấp, dịu dàng, cực kỳ quyến rũ.

Lục Dã chậm rãi hỏi lại: “Tích cực chủ động? Cô Nam vừa rồi còn bắt anh an phận thủ thường mà? “

Nam Vận: “… “

Logic quá hoàn hảo.

Anh không hổ là con trai của tay biện luận đỉnh nhất.