Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 18: Cũng không nghĩ đến nữa

Bóng đêm như một tấm màn, dệt đầy những vì tinh tú.

Nơi đóng quân bằng phẳng dựng lên hai đống củi cao, ngọn lửa cháy hừng hực cao chót vót, phát ra âm thanh lốp đốp lanh lảnh.

Ở bốn phía xung quanh đống lửa, tất cả mọi người ngồi theo phẩm cấp, trước mặt bày một bàn gỗ đơn giản.

''Các vị ái khánh, các ngươi đều vất vả vì trẫm, vì Đại Cảnh triều mà vất vả lâu nay, hôm nay khó có được cơ hội ra khỏi kinh đi săn bắn cùng thăm thú, chúng ta đừng câu nệ tiểu tiết, hôm nay không say không về, được không?'' Triệu Nguyên Cấp rất hào hứng.

Hắn mặc long bào màu vàng đen và một chiếc áo choàng thêu hoa văn hình rồng sẫm màu, ánh lửa đỏ bừng chiều vào từng góc cạnh trên gương mặt anh tuấn, Đế vương trẻ tuổi khí phách.

''Vì Hoàng thượng mà dốc sức là phúc khí của chúng thần, sao gọi là vất vả, hôm nay Hoàng thượng đại triển thân thủ cũng khiến cho chúng thần mở rộng tầm mắt!'' Một lão thần nâng chén nói.

''Hoàng thượng anh minh thần võ, quả thật là may mắn của Cảnh triều chúng ta'' một võ tướng trẻ tuổi tâm phục khẩu phục.

Triệu Nguyên Cấp cao giọng cười một tiếng, phất tay hiệu cho ca vũ.

Y phục thanh tao diễn tấu nhạc khí sáo trúc, yến tiệc nâng ly cạn chén ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.

Bất kỳ một triều đại thịnh thế tiến bộ nào cũng đều không thể thiếu những thứ này, nhưng thực tế, nững thứ này đã lâu không được thấy rồi.

Năm đó khi tiên đế tạ thế, triều đình hậu cung lê dân bách tính vô cùng thê thảm, không ai muốn nhớ lại.

...

Dạ tiệc náo nhiệt, Diệp Tư Nhàn địa vị thấp ngồi ở hàng phía sau.

Lúc này nàng thấy rất mất mát.

Lúc cung nhân chia thịt nướng ở phía trước, nàng không có.

Phía trước ngắm nhìn vũ cơ nhảy múa bên đống lửa, nàng cũng không nhìn thấy, gió trên núi còn lạnh như cắt, nàng có thể vui vẻ mới là lại.

''Này! Diệp tẩu tẩu đang làm gì đó?''

Triệu Nguyên Thuần lại xuất hiện, trong tay còn bưng một bát canh cá nóng hổi.

''Người tới đây làm gì?'' Diệp Tư Nhàn kéo kéo áo choàng trên người.

''Thì Ngưu sư phó nấu cá, ta đem cho ngươi một bát'' Đứa nhỏ tám tuổi ân cần cầm chén đặt trước mặt nàng.

''Đa tạ người, nhưng sau này người đừng gọi ta là tẩu tẩu, người khác mà nghe thấy thì không hợp quy củ'' Diệp Tư Nhàn nuốt nước miếng.

''Vậy ta nên gọi người là gì?''

''Gọi ta là Diệp thải nữ đi''

''Nghe xa lạ quá''

''Người với ta vốn xa lạ mà, đáng ra ta không nên quen biết người'' Diệp Tư Nhàn uống một hớp canh, còn khen ngon.

''Ta không quen ngươi, ta chỉ muốn tới xem chỗ ở cũ của mẫu phi''

''Vậy người cần phải nhanh lên, nhìn thêm vài lần trước khi người mười tuổi, sau mười tuổi ta và người phải tránh hiềm nghi'' Diệp Tư Nhàn rất thẳng thắn.

Triệu Nguyên Thuần vẫn còn như không hiểu cái gì gọi là tránh hiềm nghi, chỉ nghe được y có thể tới Cẩm Tú Hiên, vui vẻ cười thật to rồi mới rời đi.

Diệp Tư Nhàn nhìn bóng lưng cô độc của y biến mất trong đêm, thở dài: Ta nên thương cho bản thân thì hơn.

...

Canh cá đúng là không tệ, nhưng Viên Nguyệt đã nói rồi, trong cung không nên tùy tiện ăn cái gì.

Diệp Tư Nhàn uống một ngụm canh nhỏ rồi không động đậy nữa.

''Tiểu chủ, người muốn ăn gì, nô tỳ đi lấy cho người một ít''

''Cái gì cũng được, có cái gì lấy cái đó đi, ta đói chết rồi'' Trên bàn chỉ có mấy đĩa điểm tâm sơ sài, nguội lạnh hết rồi, rượu cũng lạnh, nàng không muốn ăn.

''Chậc'' Viên Nguyệt đi.

Diệp Tư Nhàn nhìn bầu không khí nóng như lửa phía trước, thở dài một cái.

Nam nhân như trăng vây bởi sao kia, Đế vương thống trị thiên hạ ấy, quả nhiên không giống một vị hôn phu, rốt cuộc hắn vẫn là một Hoàng thượng của thiên hạ.

Hắn là ánh mặt trời chói lọi, chỉ sợ bản thân ngay cả một ngôi sao nhỏ bé cũng không phải.

Diệp Tư Nhàn giật giật áo choàng trên người, vô cùng hoài niệm khoảng thời gian ở huyện Giang Hoài.

Nếu không bị tuyển chọn thì tốt biết bao, bây giờ còn nũng nịu trong lòng mẹ, đến mười lăm tuổi, mẫu thân nhất định sẽ chọn cho nàng một hôn sự thật tốt.

Vị hôn phu của nàng có thể sẽ không đại phú đại quý, cũng có thể không đẹp như Hoàng thượng.

Nhưng hắn nhất định sẽ yêu thương mình,

Che chở mình, quan trọng nhất là mình không phải vợ nhỏ.

Viên Nguyệt đi gần nửa canh giờ, mới tìm cách nấu được cho Diệp Tư Nhàn một bát cháo, một đĩa củ cải muối.

Nàng ấy nói, thịt nướng Hoàng thượng ban thưởng đã chia rồi, nhân thủ của Ngự thiện phòng có hạn, người lại quá đông, không phải ai cũng có, tiểu chủ người cố ăn một chút đi.

Diệp Tư Nhàn giật mình, vẫn nâng chén cháo lên bắt đầu ăn.

Ăn xong bát cháo, lúc Diệp Tư Nhàn còn chưa kịp đứng lên nhìn thì ca múa yến hội trước mặt đã sắp tàn.

Gió đêm thổi lạnh, ăn một bụng cơm nguội, cả đêm nhìn vào gáy của các phi tần khác, Diệp Tư Nhàn tỏ ý yến hội gì chứ, nàng không thèm quan tâm nữa.

...

Trở lại chỗ ở trời đã tối như mực, Diệp Tư Nhàn cóng đến mức nước mũi cũng sắp tuôn ra.

Nơi này vốn là sơn dã chi địa, lại là cuối thu tháng chín, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, mà nơi này còn có một con sông ẩm ướt lạnh lẽo.

Nằm trong chăn, nàng dùng hết sức co thân thể lại nhưng vẫn không ấm nổi, thân thể nhỏ nhắn run lẩy bẩy.

Không biết qua bao lâu, lúc nàng đang mơ màng ngủ, bỗng nhiên bị một người đánh thức.

''Dậy rồi? Ở đây ngủ không được, đi thôi, cùng trẫm tới Thanh Dương điện''

Tiếp xúc với thân thể ấm áp, nàng xoay người ôm lấy rồi không chịu buông ra nữa, bộ dạng bé nhỏ như một cục đường dẻo dính trên người hắn.

Triệu Nguyên Cấp cười bất đắc dĩ, ôm nàng lên, xoay người nhanh chân rời đi.

Viên Nguyệt vẫn nghiêm mặt ngồi xổm trên đất, lúc này mới lấy lại tinh thần.

''Trời ơi, thì ra là Hoàng thượng''

Lúc nàng trực đêm đột nhiên có người mở cửa đi vào, dọa nàng sợ muốn chết, thì ra lại là Hoàng thượng tới đón tiểu chủ.

Kinh ngạc qua đi nàng bắt đầu vui mừng, kéo Xảo Yến tới nói nhỏ.

''Tiểu chủ của chúng ta vẫn được sủng ái''

''Phải phải, Hoàng thượng thương yêu''

...

Diệp Tư Nhàn rốt cuộc bị làm cho tỉnh ngủ, nàng mơ màng nhìn nam nhân bên cạnh đang ôm nàng, ngửi thấy Long Tiên Hương quen thuộc trên người hắn.

''Hoàng thượng, sao người lại tới đây?''

''Chỗ của nàng ngủ không được, trẫm tới xem một chút''

''Thiếp chỉ là Thải nữ, vốn nên ngủ ở chỗ đó'' Môi nàng cong lên, lần đầu tiên thấy làm Thải nữ là không tốt.

Thanh Dương điện quả nhiên là cung điện của Hoàng đế.

Thảm nhung lông dê dày dặn, giẫm lên yên tĩnh không một tiếng động, lửa than ấm áp khiến nơi này ấm áp như mùa xuân, lò hương tinh xảo, lòng sàn bằng gỗ tử đàn rộng rãi mềm mại và tầng tầng lớp lớp màn trướng màu vàng óng.

Diệp Tư Nhàn lăn lộn trên chiếc giường lớn mềm mại, cũng không quá vui vẻ, ngược lại nghẹn ngào muốn khóc òa lên.

Tiến cung lâu như vậy, ở trong cung điện tồi tàn nhất, ăn đồ ăn kém nhất, còn bị tất cả mọi người túy ý khi dễ địa vị thấp kém của nàng.

Giờ phút này tất cả ủy khuất trong lòng đều tuôn ra.

''Òa!

''Sao vậy? Nàng bị làm sao?'' Triệu Nguyên Cấp không hiểu.

Diệp Tư Nhàn hung hăng đấm vào ngực hắn hai cái.

''Thiếp gả cho người mỗi ngày trôi qua đều rất tệ''

''Mẫu thân của thiếp mà biết được người bạc đãi thiếp như thế này, nhất định bà sẽ rất đau lòng''

''Nam nhi của một nhà dân bình thường còn biết thương nàng dâu, người không thương thiếp chút nào hết''

Triệu Nguyên Cấp: ''Trẫm...''

''Phải rồi, người đâu phải dân chúng tầm thường, người là Hoàng đế, thiếp cũng không phải vợ người, thiếp chỉ là vợ nhỏ'' Diệp Tư Nhàn tức giận, ngay cả nàng cũng không biết bản thân đang giận cái gì.