''Cái người này, mới giúp một chút đã muốn người khác hồi báo''
Diệp Tư Nhàn đỡ Viên Nguyệt trở về, Triệu Nguyên Thuần đương nhiên cũng đi theo. ''Cũng là do trà bánh của tẩu tẩu làm rất mới lạ'' ''Ta đã nói đừng gọi ta là tẩu tẩu, Hoàng hậu nương nương mới là tẩu tẩu của người, ta chỉ là Tài tử...'' ''Trong lòng ta ngươi mới là tẩu tẩu'' Trong đôi mắt y xẹt qua một tia bi thương không hợp với tuổi của y. ... ''Cái gì? Lại là Diệp tài tử, cô ta thật to gan!'' Hứa quý phi thật vất vả mới được thanh tĩnh một lát, còn chưa kịp ngủ bù đã thấy nhi tử dẫn theo hai tên thái giám chật vật trở về. ''Mẫu phi, Diệp tài tử kia thật ghê gớm, nhi tử hận không thể lập tức đem bà ta tới hồ Thái Dịch cho rùa ăn!'' Triệu Trường Diên lại thêm mắm thêm muối, còn nhỏ mà mở miệng ra là nói láo. Nó không đề cập tới thủ đoạn cướp bóc của bản thân, chỉ nói Diệp tài tử và Thuần Vương trả thù nó, bắt nạt nó, còn đánh thái giám của nó. Mỗi câu mỗi chữ lại tẩy trắng cho bản thân. ''Láo, thật láo xược, trong cung sao lại có chuyện như vậy!'' Hứa quý phi vốn đang kiêng kị Hoàng thượng, không muốn kiếm chuyện với Diệp Tư Nhàn ở thời điểm này, nhưng đối phương cứ từng bước ép sát, vậy thì đừng trách nàng. ''Bạch Lộ, ngươi gọi Diệp tài tử tới đây!'' ''Nương nương...'' Bạch Lộ hiểu rõ Đại hoàng tử, biết chuyện này không đơn giản như vậy, có lòng muốn khuyên ngăn. Giương mắt lại trông thấy Đại hoàng tử đang hung dữ nhìn mình chằm chằm, sóng lưng nàng lạnh buốt vội vàng cúi đầu.''Dạ'' ...Quay lại Cẩm Tú Hiên, Diệp Tư Nhàn cho Viên Nguyệt đang bị thương đi nghỉ ngơi, bản thân và Xảo Yến cùng tới phòng bếp pha trà làm điểm tâm. Triệu Nguyên Thuần đứng ở Cẩm Tú Hiên vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ, nhìn ngắm tiểu trù phòng đã được tu sữa bốc lên khói bếp lượn lờ, bên tài truyền đến mấy tiếng nói đùa giỡn ngẫu nhiên. Đứa nhỏ tám tuổi không còn thâm trầm, nước mắt lăn dài trên mặt. ''Nương, trước đây người nói ống khói tiểu trù phòng rất khó dùng, Diệp tẩu tẩu giúp người sửa rồi, bây giờ không còn ngạt khói nữa.'' ''Nương, trước kia người nói viện này quá trống vắng, nếu có chút hoa cỏ thì tốt biết mấy, người xem bây giờ Viên Nguyệt với Xảo Yến đã trồng bạch ngọc lan ở đây rồi'' ''Trước kia người luôn ngồi trong phòng lệ rơi đầy mặt, đáng tiếc khi đó nhi tử không hiểu chuyện, không thể chia sẻ với người...'' Y khóc thỏa thích một trận, ở đây không ai quấy rầy y, cũng không có ai xem thường y, rất nhiều thứ giống hệt như lúc mẫu thân còn ở đây. Uống một ngụm trà hoa quế thơm ngào ngạt, dù trông không đẹp nhưng bánh hạt phỉ vào miệng vô cùng thơm, Triệu Nguyên Thuần không ở lại thêm nữa, đứng dậy cáo từ. Lúc tiễn y ra cửa, Viên Nguyệt nhìn theo bóng lưng cô đơn của y, chỉ lắc đầu nói một câu. ''Thật sự đáng thương'' ... Diệp Tư Nhàn bận rộn nửa ngày đang muốn nghỉ ngơi, ngoài cửa bỗng có tiểu thái giám đi vào. ''Diệp tài tử, Quý phi nương nương cho mời người'' tiểu thái giám kia mặt mày ngạo mạn, hất cầm mũi vểnh lên trời. Diệp Tư Nhàn nghĩ, chẳng lẽ người trong cung của Quý phi đều có bệnh về cổ? ''Quý phi nương nương có chuyện gì? Tài tử của chúng tôi đang muốn nghỉ ngơi'' Viên Nguyệt ngăn cản. ''Hỗn xược, Quý phi nương nương không có chuyện gì thì không được tìm Diệp tài tử sao? Cung nữ lắm mồm nhà ngươi, chẳng lẽ cần tạp gia dạy dỗ quy củ trong cung cho ngươi?'' Tiểu thái giám nhanh mồm nhanh miệng hận không thể nhảy dựng lên trời. Diệp Tư Nhàn do dự đủ kiểu, cuối cùng chỉ có thể lưỡng lự gật đầu. ''Vậy mới phải, Diệp tài tử, mời'' ''Tiểu chủ đừng đi!'' ''Không sao, ban ngày ban mặt chắc là không sao đâu, để ta đi một mình, ngươi ở lại đây hành động tùy tình hình'' Diệp Tư Nhàn vỗ vai Viên Nguyệt, quay người đi theo tiểu thái giám kia. ''Tiểu chủ, tiểu chủ!'' Viên Nguyệt như kiến bò trên chảo nóng. ''Xảo Yến, làm sao bây bây giờ? Tiểu Tần Tử ngươi nghĩ biện pháp chút đi'' ba người loạn cả lên. ... Ai cũng nói trừ Tê Phượng Cung ra thì Dao Hoa Cung là cung điện hoa lệ nhấtDiệp Tư Nhàn lần đầu tiên tới đây. Đi qua mấy đoạn hành lang cong cong quấn quấn, đi qua hai ba cửa thùy hoa, rốt cục cũng vào chính điện. Hứa quý phi ăn mặc màu sắc rực rỡ, trê người mặc một chiếc váy xòe đuôi dài thêu một đóa mẫu đơn thật lớn, đầu đính đầy châu ngọc. Nàng ta nghiêng người tựa trên giường Quý phi, trong tay cầm một quyển sách. Nhưng Diệp Tư Nhàn không hiểu sao thấy cảnh này rất không phù hợp, rõ ràng lúc Hoàng thượng đọc sách có một loại cảm giác thâm trầm của ngươi đọc sách nhiều năm, nhưng còn Quý phi thì... ''To gian, gặp Quý phi nương nương còn không hành lễ'' Hai tên thái giám đạp nàng quỳ xuống, Diệp Tư Nhàn ngã nhào trên đất. ''Thần thiếp tham kiến Quý phi nương nương'' nàng cắn răng chịu đau. ''Ồ! Thì ra là Diệp tài tử, muội chịu tới Dao Hoa Cung này của bổn cung đúng là rồng đến nhà tôm'' Hứa quý phi đặt sách xuống miễn cưỡng đứng dậy. ''Thần thiếp không dám'' ''Không dám?'' Hứa quý phi hừ cười, chậm rãi tiến đến bên cạnh nàng. ''Ngươi không dám, nhưng ngươi lại hết lần này tới lần khác làm khó hoàng nhi của ta'' Hứa quý phi đột nhiên đột nhiên trợn mắt chỉ về phía nàng. ''Diên nhi của ta mới có bốn tuổi, tất cả mọi người trong cung đều nhường nhịn nó, ngươi lại hết lần này tới lần khác chọc giận ta, Diệp tài tử, ngươi mà không dám sao!'' ''Thần thiếp không chọc giận Hoàng trưởng tử, thần thiếp...không thẹn với lòng'' Diệp Tư Nhàn nhìn nhu nhược, nhưng bên trong lại căn chặt răng không hé miệng. ''Hay cho câu không thẹn với lòng, ngươi quả nhiên là to gan!'' Hứa quý phi lười nói nhiều, chậm rãi ngồi lại trên ghế, đưa tay ném quyển sách kia tới trước mặt nàng. ''Đọc bản cung quy này một trăm lần, khi nào đọc xong thì mới được về, người đâu, lót ngói dưới đầu gối cô ta cho ta'' ''Quý phi nương nương!'' Diệp Tư Nhàn không ngờ nàng ta ác độc như vậy. ''Sao? Ngươi sợ rồi à?'' Hứa quý phi cười nhạt. ''Bây giờ mới sợ, có phải là trễ rồi không, hay là...ngươi nghĩ Hoàng thượng sẽ đau lòng vì ngươi, tới cứu ngươi?'' ''Không phải là ngươi thật sự nghĩ rằng Hoàng thượng nhìn trúng ngươi đó chứ?'' Hứa quý phi chồm tới phía trước, nụ cười trên mặt hết sức tàn ác. ''Nói thật sự ngươi biết, Hoàng hậu nương nương, bổn cung, Dung phi, còn có tất cả các ngươi, đều không thể nào lọt vào mắt Hoàng thượng, càng không có khả năng để ở trong lòng, hahaha...'' Hứa quý phi lớn tiếng cười, trong tiếng cười đó lại mang theo bi thương khiếp người. ''Tại sao?'' ''Vì vị cố nhân kia sao?'' Diệp Tư Nhàn bình tĩnh nhìn nàng ta. ''Dư Tĩnh Dao, cô ta tên là Dư Tĩnh Dao, ngươi không biết sao? Bổn cung cũng không biết, ngươi chỉ chỉ cần biết, ngươi! Cũng chỉ là vật thay thế ma thôi, có lẽ ngay cả vật thay thế cũng không phải'' Hứa quý phi đắc ý chăm chọc, nhưng chính nàng ta cũng không châm chọc. ''Được rồi, nói nhiều như vậy, bổn cung vẫn phạt, ngươi quỳ xuống'' ''Nếu còn muốn sống thì quên hết những lời ta nói hôm nay đi, hôm nay bổn cung không có ý định gϊếŧ chết ngươi, đừng tự bức chết bản thân'' Hứa quý phi đứng dậy. Dưới gối Diệp Tư Nhàn kê mảnh ngói bằng sứ, nàng phải đội nắng giữa trưa, khổ sở quỳ đọc cung quy. Vốn là không biết nhiều chữ như vậy, huống chi là tim đã không biết bay tới nơi nào rồi. ... Trong Cẩm Tú Hiên, Viên Nguyệt đau khổ ròng rã một canh giờ vẫn chưa thấy chủ tử trở về, không đợi được nữa liền chạy tới Chiêu Dương Cung cầu kiến Phùng công công. ''Van xin ngươi, cho ta gặp Phùng công công một lát đi'' Viên Nguyệt tháo vòng tay bạc trên tay ra, kín đáo đưa cho tiểu thái giám. ''Ha, Phùng công công rất bận, ngươi chờ một chút'' Cứ như vậy chờ, chờ tới mặt trời cũng lặn.